Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 71




Đám Lý Hồng Anh nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà bếp nên lập tức xông vào, Trần Bân xông tới ngăn Trương Kế Quân đang định đánh Giang Noãn.

Lý Hồng Anh nổi giận, kéo Giang Noãn ra sau mình rồi chửi anh ta: "Trương Kế Quân, cái đồ khốn kiếp nhà anh, làm khó một cô gái có đáng mặt đàn ông không. Người ta không cho anh mượn là đạo lý hiển nhiên, anh còn dám ra tay với người ta? Anh đã tặng quà mấy năm rồi hả, còn chưa nghĩ thông suốt à? Lần này tặng cũng phí công vô ích mà thôi, sao anh lại cố chấp thế!"

"Có ích! Một chút nữa thôi! Tôi cầu xin các người cho tôi vay chút tiền đi, tôi sẽ trả lại mà! Thanh niên trí thức Giang, cô có tiền thì hãy cho tôi mượn đi được không. Thanh niên trí thức Tô, thanh niên trí thức Lý, thanh niên trí thức Cố, thanh niên trí thức Dương, các cô cho tôi mượn tiền đi mà! Tôi thật sự sắp thành công rồi! Các người đừng hung ác như vậy chứ!" Hai mắt Trương Kế Quân đỏ hoe, giống như bị điên hét lên với bọn họ.

Trần Bân hét vào tai Trương Kế Quân: "Đây không phải là vấn đề trả lại hay không, mà là cho anh vay số tiền này sẽ thành công cốc mà thôi! Đừng có ngốc nữa!"

"Anh đừng có mà ở đó nói nhảm! Bí thư thôn đã nói với tôi lần này sẽ được, chỉ thiếu chút quà nữa thôi! Các người không cho mượn đúng không? Không vừa mắt khi thấy tôi đi học đại học đúng không? Tàn nhẫn, các người thật là tàn nhẫn!" Trương Kế Quân rống câu này xong, mạnh mẽ thoát khỏi sự khống chế của Trần Bân mà lao ra ngoài.

Trần Bân thực sự bất lực, anh ấy mệt mỏi nói với các thanh niên trí thức nữ: "Haiz! Không ngờ anh ta lại hết thuốc chữa đến vậy, thật sự không còn lối thoát nữa. Các em hãy cẩn thận, anh sợ anh ta sẽ làm tổn thương các em."

Đám Giang Noãn rất hoảng sợ khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Trương Kế Quân, sau này họ phải chú ý hơn nữa, hy vọng chuyện này có thể qua đi càng sớm càng tốt.

Trong lòng Lý Hồng Anh bỗng cảm thấy rất bất an, giống như sắp xảy ra chuyện lớn, cô ấy lo lắng nói: "Sau này đi ra ngoài nhớ đi cùng nhau, đừng đi một mình, chị thấy Trương Kế Quân như thế này... không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì nữa."

Giang Noãn cũng lo lắng, cảm thấy chuyện này càng ngày càng mất kiểm soát, có lẽ là do học đại học có thể trở lại thành phố. Đây là một cám dỗ lớn, đối với một thanh trí thức đã ở quê bảy năm như Trương Kế Quân mà nói, chắc chắn sự cám dỗ này còn lớn hơn nhiều.

Nhưng chỉ có hai chỉ tiêu, trong thôn có mấy trăm người, tranh chấp quyền lợi rất phức tạp. Trương Kế Quân lấy gì để cạnh tranh, sao có thể so với người khác chứ, đây đơn giản là một việc tốn công vô ích!

Giang Noãn âm thầm thở dài, cô nghĩ đến lần này bị Trương Kế Quân đạo đức giả ép nhất định phải cho anh ta vay tiền, anh ta nói anh ta biết mình rất giàu, lúc đó cô rất sốc, trông cô có vẻ rất giàu có sao?

Cô là người hiện đại, có người giúp mình thì chắc chắn cô sẽ đền đáp, đối với cô thì mấy thứ nước tương và đồ ăn đó không có giá trị lắm. Nếu ở thành phố thì cô không cần quan tâm nhiều như vậy, nhưng cô quên mất mình đang ở một ngôi làng trên núi sống trong hoàn cảnh nghèo khó. Tuy phong tục dân gian giản dị nhưng suy cho cùng đều là con người, điểm yếu của con người rất khó nói... Cô nghĩ mình ở trong thôn phải thận trọng hơn, mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.

Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Trương Kế Quân cũng đi sớm về muộn, nhưng ít nhất không tái diễn lại hai lần cãi vã như trước đó nữa. Đám Giang Noãn không biết gần đây anh ta bận việc gì, cũng không muốn quan tâm. Từ ngày mà hai cuộc cãi vã kết thúc, dường như ký túc xá thanh niên trí thức này đã khôi phục lại sự bình lặng trước đây.

...

Hôm nay không cần phải đi làm, Lý Hồng Anh định lên núi hái một ít thảo mộc về pha trà giải nhiệt. Dạo này hơi cáu bẳn, nên thuận tiện ghé qua xem có bắt được chim trĩ hay gì đó để thỏa mãn cơn thèm của mình hay không.

Mọi người trong ký túc xá đều muốn đi, Giang Noãn không muốn ở trong ký túc xá một mình, cô sợ chuyện lần trước sẽ lại xảy ra. Đám Trần Bân cũng đã đi ra ngoài từ sáng sớm, ký túc xá thanh niên trí thức chỉ còn lại một mình cô thì sẽ rất nguy hiểm, nên cô cũng quyết định theo họ lên núi.