Mưa đã tạnh, tâm trạng của Giang Noãn dần dần ổn định, cô nhìn bản thân đang treo trên người đàn ông giống như một con gấu Koala, khuôn mặt cô trở nên nóng bừng.
Người đàn ông đỡ cô có cơ bắp mạnh mẽ, cô có thể cảm nhận được cơ bắp cứng rắn trên eo và đùi mình, hai người ở gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của người đàn ông và tiếng thở nhè nhẹ bên tai, mặt cô đỏ bừng, nhịp tim cũng dần tăng tốc, không kìm được cựa quậy trong vòng tay của anh.
Hứa Yến cảm nhận được động tĩnh của người trong tay, anh siết chặt vòng tay, lo lắng hỏi: "Không thoải mái sao? Đợi một lát nữa, sẽ ra khỏi núi sớm thôi."
Một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói ríu rít của người trong tay: "Ừm... anh mệt không? Anh để tôi xuống đi, tôi tự đi."
Nói xong cô lại tiếp tục hơi vùng vẫy trong vòng tay anh.
Anh ôm cô thật chặt, thân thể mềm mại của cô gái uốn éo vặn vẹo dựa vào người anh, hai quả đào mềm mại căng phồng cọ vào n.g.ự.c anh, cả người anh căng thẳng, môi mỏng mím chặt, yết hầu của anh lên xuống, một lúc sau anh mới khẽ ừm, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Sau khi Giang Noãn xuống đất, cô nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên tay cô bị người đàn ông bên cạnh kéo lại, sau đó tay cô đặt tay lên cánh tay cường tráng của người đàn ông.
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Bám vào tôi, đừng để bị ngã."
Giang Noãn lên tiếng đáp lại, ngoan ngoãn nắm lấy ống tay áo ướt đẫm của anh, tiếp tục đi về phía trước theo bước chân anh.
Ngoài tiếng bước chân, bầu không khí quá yên tĩnh, nơi núi non cằn cỗi có chút đáng sợ, Giang Noãn siết chặt ống tay áo của anh, cô tìm chủ đề nói chuyện, nghĩ đến chuyện hôm nay, cô thở dài: "Cảm ơn anh, lần này tôi lại gặp nạn, lại khiến mọi người lo lắng."
Nói đến đây tâm trạng cô càng chán nản hơn, mới đến thế giới này có nửa năm, cô đã gặp phải quá nhiều chuyện không hay, lần nào cũng rất ly kỳ. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô có chín cái mạng cũng không dùng đủ, tại sao cô không có bàn tay vàng chuyện gì cũng có thể làm được, cô nhất định sẽ không lo bị kẻ xấu hãm hại.
Nghĩ đến con người ghê tởm Tưởng Tú Hà đó, cô thật sự rất chán ghét, tức giận khịt mũi: "Ghê tởm c.h.ế.t mất, sao lại có người như vậy, rõ ràng cô ta là người hại tôi trước, cô ta tự làm tự chịu, kết quả lại nói tôi đã hủy hoại cuộc đời cô ta, hôm nay còn muốn g.i.ế.c tôi! Nếu không phải do tôi có mạng lớn, tôi…" Cô ngừng lại, lè lưỡi phun vài ngụm không may mắn.
Sau đó cô nói tiếp: "Không biết Tưởng Tú Hà đã bị bắt chưa... à này, anh tìm tôi bao lâu rồi?"
Hứa Yến đã sống được 22 năm, hầu như chẳng nói mấy lời với con gái, bây giờ nghe thấy một tràng lời nói của Giang Noãn, anh không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể yên lặng nghe cô nói, nghe thấy cô hỏi anh, anh nói ngắn gọn: "Không lâu."
Sau khi nghe thấy tiếng ồ của cô, anh ngừng nói, mấp máy miệng nhưng vẫn không nói được lời nào, anh hơi cúi đầu xuống, trong lòng hiện lên một chút chua xót, có phải cô thấy anh rất nhàm chán, không thú vị...
Thật ra chỉ là Giang Noãn đang mệt, lúc trước bị ướt mưa bây giờ hơi đau đầu, hiện tại khắp nơi đều cảm thấy khó chịu, chỉ muốn mau chóng về nhà ngủ một giấc.
Hai người bước đi không nói lời nào, đột nhiên Giang Noãn nghe thấy đám người Lý Hồng Anh đang gọi mình, cô bỏ tay đang nắm ống tay áo của Hứa Yến, nhanh chóng lớn tiếng đáp lại họ.
Ngay sau đó đám người Lý Hồng Anh chạy đến, mặt mũi ai cũng mất hồn chưa hồi phục, thấy cô thật sự vẫn ổn, Lý Hồng Anh và Tô Hiểu Nguyệt ôm cô khóc một lúc mới dám thở phào nhẹ nhõm.
...
Quay lại ký túc xá thanh niên trí thức, Trần Bân nhìn Hứa Yến đang yên lặng đi theo phía sau bọn họ, anh ấy nhanh chóng nói: "Tiểu đội trưởng Hứa, thật sự vất vả cho anh, hôm nay anh đã giúp tìm kiếm mười mấy tiếng đồng hồ rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi, à đúng rồi, các đồng chí quân nhân khác đang ở nhà trưởng thôn!"
Mười mấy tiếng? Đó là không lâu mà anh nói hả? Trái tim Giang Noãn đập lỡ nhịp, cô vội quay đầu bắt gặp ánh mắt của Hứa Yến.
Những ngọn đuốc phản chiếu ánh sáng màu đỏ cam trên khuôn mặt anh, nét mặt lạnh lùng và cứng rắn dịu dàng hơn một chút, không biết đó có phải là ảo giác của cô không, anh dịu dàng nhìn cô, trái tim cô loạn nhịp, anh vẫn luôn nhìn cô như thế này sao?
Kìm nén sự rung động trong lòng, cô nhanh chóng chạy lon ton đến trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh đói không?"
Thấy anh ngơ ngác khẽ gật đầu, Giang Noãn vừa đi vừa nói: "Vậy anh mau vào đi, tôi nấu cho anh một bát mì!"