"Mẹ! Anh! Hai người nhìn kìa đó là chị Noãn Noãn đúng không?" Thẩm Gia Minh nhìn chằm chằm đám đông thấy một cô gái đột nhiên bước ra.
"Đúng đúng đúng! Rất giống Thư Ý! Rất xinh đẹp!" Chu Dung bước qua đám đông.
Giang Noãn đi theo mọi người bước ra ngoài, cô nhìn hết bên này đến bên khác, không biết ai sẽ đón cô.
Lúc đang nghĩ cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ đi về phía cô, người phụ nữ xinh đẹp ân cần quan tâm nhẹ nhàng hỏi: "Noãn Noãn đúng không?"
Giang Noãn gật đầu, thấy ánh mắt của Giang Noãn hơi bối rối và cảnh giác, người phụ nữ xinh đẹp vừa giúp Giang Noãn cầm hành lý vừa nói với cô: "Mợ là mợ của cháu, Noãn Noãn, đây là anh họ, em họ của cháu." Chu Dung kéo hai đứa con trai qua, vừa đi giới thiệu với cô.
Giang Noãn mỉm cười, hào phóng gọi: "Mợ, anh họ, em họ!"
"Ài! Noãn Noãn, cháu xuống nông thôn đã chịu khổ rồi, cháu xem gầy đi rồi, trách mợ lúc đó không nhìn rõ con người cha cháu, khiến cháu phải chịu ấm ức..." Chu Dung quan sát kỹ Giang Noãn, nắm tay cô, giọng điệu hơi nghẹn ngào.
Giang Noãn thấy rất ấm áp, lúc đầu cô nghĩ các thành viên trong gia đình trên thế giới này sẽ rất xa lạ, nhưng không, cô không cảm nhận được cảm giác xa lạ mà cô thấy rất thân thiết, cô xua tay: "Mọi người ở nông thôn chỗ cháu về rất tốt, cháu không vất vả..."
Chu Dung lau nước mắt ở khóe mắt, vỗ tay Giang Noãn: "Về là tốt rồi, cậu mợ sẽ chăm sóc cháu… ông bà ngoại đang đợi ở nhà, chúng ta mau về thôi, về mợ sẽ làm món ngon cho cháu!"
Giang Noãn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"
Thẩm Gia Vĩ và Thẩm Gia Minh xách hành lý theo sau bọn họ, đặt hành lý lên xe jeep, xe jeep rộng rãi, Giang Noãn ngồi ở ghế sau với Chu Dung.
Giang Noãn nhìn thủ đô của lúc này không chớp mắt, mọi thứ đều rất lạ, mặc dù phồn vinh hơn huyện, những ngôi nhà xung quanh khá thấp, con đường rộng rãi, không có phương tiện nào, chỉ có người đi bộ trên đường, và mấy người đi xe đạp trong ngõ hẻm, hoàn toàn không giống thủ đô nhộn nhịp của thế kỷ 21.
Cô thở phào một hơi nhẹ, vừa phấn khích vừa thấp thỏm, hành trình mới của cô sắp bắt đầu lại!
Chiếc xe jeep nhanh chóng lái đến một nhà trong quân khu, nơi đây là dành cho tất cả các gia đình quân nhân cao cấp, chiếc xe dừng trước cửa, Chu Dung kéo Giang Noãn đi đến cửa của một ngôi nhà, bà lịch sự tao nhã, kéo cửa vỗ vỗ.
"Đến đây!" Bên trong vang lên tiếng người đáp lại.
Sau đó vang lên tiếng mở cửa: "Noãn Noãn?!" Thẩm Thư Lễ vội nhìn ra cửa, thấy vợ mình dắt tay một cô gái xinh đẹp, rất giống em gái ông.
Giang Noãn gật đầu, lễ phép chào hỏi: "Cháu chào cậu!"
"Ừ! Mau vào đi! Ông bà ngoại rất nhớ cháu!"
Thẩm Vệ Dân và Vu Trân nghe thấy tiếng trò chuyện vội vàng bước ra ngoài, thấy cô gái duyên dáng yêu kiều đứng trong sân, hốc mắt bà đỏ hoe: "Noãn Noãn, để bà xem, sao lại gầy như thế! Bé ngoan của bà chịu khổ rồi..." Vu Trân sờ tay Noãn Noãn, nhìn kỹ.
Giang Noãn mỉm cười ngọt ngào với họ: "Ông ngoại! Bà ngoại!"
"Ôi! Ôi! Noãn Noãn vất vả rồi, đi xe lâu như thế chắc đã mệt, mau vào nghỉ ngơi đi, sau đó ăn cơm!" Thẩm Vệ Dân hòa nhã dễ gần cười với Giang Noãn.
Giang Noãn cảm thấy rất ấm áp, thế giới này thật tốt đẹp, người thân quan tâm cô như vậy, tâm trạng lo lắng thấp thỏm sợ hãi khi đối mặt với người nhà của cô lập tức biến mất.
...
Hai ngày sau khi Giang Noãn rời đi, Hứa Yến vừa làm nhiệm vụ xong đã trở lại.
Vừa nhìn thấy Hứa Yến, Lý Hạ vội vã theo anh vào văn phòng.
"Tiểu đội trưởng! Hai hôm trước chị dâu đã tới đây! Tặng cho bọn em một giỏ hoa quả, ngoài ra chị dâu còn gửi cho anh một lá thư và một cái hộp không biết đựng gì! Bây giờ em sẽ đi lấy cho anh!" Lý Hạ chưa nói hết lời đã chạy đến ký túc xá lấy đồ.
Hứa Yến không sửa cách xưng hô gọi Giang Noãn là chị dâu của cậu ấy, anh rất hưởng thụ vẻ mặt tán thưởng của Lý Hạ. Thấy Lý Hạ chạy ra ngoài, anh ngồi trên ghế rất mong đợi, không biết Giang Noãn đã viết gì, chắc sẽ không giống thư cảm ơn lần trước chứ?
Nghĩ về lá thư cảm ơn khoa trương kia, Hứa Yến hơi nhếch môi.
Lý Hạ đặt mọi thứ lên bàn: "Tiểu đội trưởng! Em tới rồi! Đây, chị dâu bảo em đưa cho anh! À đúng rồi lần trước em nói anh phải đi làm nhiệm vụ không ở nơi đóng quân, em thấy biểu cảm của chị dâu hơi mất mát đó!"
"Cô ấy còn nói gì nữa không?"
Lý Hạ nhớ lại: "Hết rồi, chị ấy bảo khi nào anh về hãy đưa những thứ này cho anh, sau đó chị ấy về luôn."
"Ừ, cậu ra ngoài trước đi."