Đường phố đông nghịt người, đến giờ cơm thì các quầy hàng trên phố cũng chật cứng người.
Hứa Yến và Giang Noãn đi hết một đoạn đường, nhận được vô số ánh nhìn chọc ghẹo và ghen tị, hai người họ đẹp trai xinh gái, cộng thêm bộ quần áo vừa thay, ai mà chẳng biết họ là một cặp?
Hứa Yến sợ cô bé bên cạnh bị chen chúc, phần lớn sự chú ý của anh đều đổ dồn lên người Giang Noãn, không để ý đến mọi người xung quanh, đặc biệt là ánh mắt mê trai của các cô gái, nhưng lại thấy có rất nhiều người đàn ông nhìn chằm chằm Giang Noãn.
Chiếc áo sơ mi trắng mà Giang Noãn đang mặc bó sát vào đường cong yêu kiều của cô, đường sự nghiệp vốn đã ưu việt giờ lại càng lộ rõ, còn có vòng eo tinh tế như lá liễu, một bàn tay đã có thể ôm trọn.
Anh rất khó chịu, vẻ mặt cũng trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn những người đàn ông nhìn trắng trợn kia, anh tỉnh bơ đi về phía trước nửa bước, đứng nghiêng trước mặt Giang Noãn, cách Giang Noãn chưa tới nửa sải tay, chặn những ánh mắt khó chịu đó.
Mãi cho đến khi ánh mắt đó bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh, những người đàn ông đó mới lúng túng không nhìn Giang Noãn nữa.
Vẻ mặt Hứa Yến dịu lại, hắng giọng định nói chuyện với Giang Noãn thì đột nhiên bị vỗ vào vai, bên tai vang lên hai giọng nói vừa ngạc nhiên vừa phấn khích: "Hứa Yến? Anh Yến!"
"Thật sự là anh, anh Yến!"
Giang Noãn đang xem thợ thủ công nặn đất sét thành tượng đất, một đôi bàn tay khéo léo đang tạo nên những tác phẩm điêu khắc bằng đất sét cho một cặp nam nữ, chỉ với con d.a.o tre và một tấm gỗ, đã nặn “sống lại” hai cái tượng đất một cách sinh động giống như thật.
Cô đứng một bên nhìn hồi lâu, đang định kéo Hứa Yến đi nặn một cái thì nghe thấy hai giọng nam kinh ngạc gọi Hứa Yến.
Cô tò mò quay đầu nhìn, người nói là hai thanh niên cao gầy tầm hai mươi tuổi.
Một người có khuôn mặt trẻ con, nhưng có mái tóc rẽ ngôi giữa óng ả bóng mượt, khoác một chiếc túi màu mè, nếu không phải khuôn mặt trẻ con đó lấn át phần dầu trên đầu thì anh ấy sẽ là vua dầu 100%.
Còn người kia trông rất nhã nhặn sạch sẽ, mặc một bộ quần áo màu lam sẫm gọn gàng sạch sẽ, có khí chất của người có học thức.
"Anh Yến! Chẳng có tình nghĩa gì nha, về rồi mà chẳng tìm bọn em tụ tập gì cả, mấy ngày trước em nghe cha em nói anh đã trở lại. Ngày hôm kia em và thằng Hoà đã đến nhà anh tìm anh, ai ngờ ông Hứa nói anh suốt ngày đi sớm về muộn không ở nhà, bảo bọn em đến bộ đội tìm. Đến đó họ lại nói anh đang đi làm nhiệm vụ, anh nói đi anh mới được điều động về mấy hôm mà sao lại bận như vậy? Ngày hôm đó em và thằng Hoà đi mất công cả một ngày, anh còn coi bọn em là anh em tốt không đấy?"
Người đang nói là người có khuôn mặt trẻ con, tên là Phạm Tề, nói nhanh như b.ắ.n s.ú.n.g máy, nhìn Hứa Yến với ánh mắt tủi thân.
Đôi mắt đen của Hứa Yến lộ ra một chút ấm áp và nhớ nhung, anh mím môi nói xin lỗi: "Xin lỗi, về chưa lâu nhưng chuyện của bộ đội khá nhiều, sau này tôi sẽ đãi hai cậu một bữa."
Phạm Tề nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Hứa Yến, trong lòng ỉu xìu như bóng cao su xì hơi, được rồi, anh biết tảng băng này vẫn như cũ, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: "Một bữa không đủ, ít nhất phải năm sáu bảy tám bữa, coi như bù đắp tâm hồn nhỏ bé mỏng manh yếu đuối của em."
Chàng trai bên cạnh anh chàng nhã nhặn sạch sẽ tên là Lộ Nhất Hoà, anh ấy bật cười vỗ vai Phạm Tề: "Lảm nhảm ít thôi, lít nha lít nhít như con gái ấy, quan trọng nhất là anh Yến đã trở lại! Anh Yến, bây giờ anh rảnh chứ, chúng ta đến nhà hàng của Phạm Tề ăn cơm đi? Nói chuyện tán gẫu, bọn em đã tích góp được rất nhiều thứ muốn nói với anh!"
Phạm Tề và Lộ Nhất Hoà đang định kéo Hứa Yến đến nhà hàng thì lúc này họ mới nhận ra có một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Hứa Yến đang nhìn họ trò chuyện.
Cô gái đó có làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt sáng ngời động lòng người, giống như một đóa hoa xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt, họ mở to mắt nhìn khuôn mặt mang theo tảng băng vạn năm của Hứa Yến vậy mà lại mỉm cười với cô gái đó.
Sống lâu mới được nhìn thấy!
Không đúng? Hai người này quen nhau?