Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 151-152




Vẻ mặt Đường Hồng vô cùng khó coi khi nhìn thấy Tô Hiểu Mạn, người phụ nữ này này sau khi kết hôn càng đẹp hơn, vừa nhìn liền biết cuộc sống sau khi kết hôn vô cùng hạnh phúc, vốn dĩ đã xinh đẹp sẵn rồi, bây giờ lấy chồng rồi tươi cười càng thêm ngọt ngào hơn.

Nhìn khuôn mặt của Tô Hiểu Mạn, Đường Hồng bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, rất muốn lau sạch lớp trang điểm trên mặt, cô ta cảm thấy dù bản thân có trang điểm như thế nào, cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp trong trẻo xinh đẹp tự nhiên của Tô Hiểu Mạn.

Cô ta giống như một vai hề khi đứng đối diện với Tô Hiểu Mạn vậy.

Điểm duy nhất có thể so sánh với Tô Hiểu Mạn chính là chồng chưa cưới của cô ta, trong lòng Đường Hồng chua ngoa nghĩ dù chồng của Tô Hiểu Mạn có đẹp trai như thế nào thì cũng chỉ là anh chàng nông dân quê mùa, cô ta chính là người sắp lấy chồng thành phố.

“Bố, mẹ, chị dâu…..Con cùng Minh Đồ mua quà về cho mọi người này.” Tô Hiểu Mạn bảo Tạ Minh Đồ đem đồ vật anh xách theo ra, quà cho bố Tô Quốc Đống của hai người đương nhiên là những lá thuốc lào tốt nhất và tẩu hút thuốc rồi, Tô Quốc Đống không thể rời mắt được khi vừa nhìn thấy những lá thuốc lào chất lượng tốt này.

“Vẫn là con gái bảo bối hiểu biết bố, ôi thôi đều là lá thuốc tốt."

“Đây là do Minh Đồ chọn cho bố đấy.” Tô Hiểu Mạn giúp đồng chí Tạ Minh Đồ tăng độ yêu thích của mình, bây giờ trong nhà cô, người không thích Tạ Minh Đồ nhất chính là bố cô Tô Quốc Đống.

Quả nhiên vừa nghe thấy lá thuốc là do con rể chọn, Tô Quốc Đống nhìn lá thuốc lào trong tay, lập tức cảm thấy không tốt chút nào: “Vẫn không biết nhiều về việc chọn lá thuốc đấy, sau này cần phải tìm hiểu nhiều hơn.”

Tạ Minh Đồ thật thà gật đầu đồng ý.

Liễu Thục Phượng đá cho Tô Quốc Đống một cái, tấm tắc hai tiếng, chê bai nói: “Nhìn vẻ mặt đắc ý của ông kìa.”

“Mẹ, con may cho mẹ mấy bộ quần áo.”

“May quần áo cho mẹ? Con bé này thật là, mẹ nhiều tuổi như vậy rồi, quần áo cũ lúc nào cũng có vài chiếc, không lo không có đồ mặc, con đấy, phải để dành vải, may thêm quần áo cho hai đứa con chứ, Minh Đồ, con thấy đúng không? Hiểu Mạn này, con cũng nên may cho con rể mấy bộ quần áo.” Liễu Thục Phượng cầm quần áo mới, mặc dù trong lòng bà rất là vui vẻ nhưng lời nói ra lại không đúng lòng mình.

“Mẹ, Mạn Mạn đã may cho con rồi.” Cả người Tạ Minh Đồ cứng đờ giống như khúc gỗ, khi đứng trước mặt Liễu Thục Phượng, trên mặt không ngừng nở nụ cười tươi, nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc từ những bậc bề trên của mình.

Mẹ vợ kéo tay anh hỏi han vô cùng ân cần.

Cái loại yêu thương đột nhiên thình lình xảy ra này khiến trong lòng anh vừa mừng vừa lo.

Tô Hiểu Mạn thấy vậy thì dứt khoát để Tạ Minh Đồ ngồi ở đấy với Liễu Thục Phượng, để mẹ cô nói chuyện với con rể, cũng để Tạ Cẩu Tử tự mình trải nghiệm một chút tình thương của mẹ vợ dành cho anh ấy.

Cả người Tạ Minh Đồ cứng đờ, da đầu tê dại, dùng đôi mắt như chú chó đáng thương nhìn cô cầu cứu, nhưng cô chỉ mỉm cười, tỏ vẻ không giúp được gì.

“Chị dâu, em mua cho chị một hộp kem chăm sóc da, chị bôi thử xem, đúng lúc có thể dùng để dưỡng ẩm cho da chị vào mùa thu và mùa đông này.

“Ôi, em còn mua cho chị mấy món đồ này à.” Chị dâu cả nhà họ Tô rất vui vẻ, sáp lại thì thầm nói nhỏ với Tô Hiểu Mạn.

“Còn đây là giày em mua cho anh cả, đây là thắt lưng mua cho anh hai, còn anh ba…..”

Anh ba nhà họ Tô đứng bên cạnh nhịn không được vội lên tiếng: “Em gái, anh đợi câu này của em lâu lắm rồi, em còn nhớ mua cho anh ba của em không!”

“Anh ba, em đâu có quên anh, em mua cho một chiếc bật lửa.”

Anh cả cùng chị dâu cùng nhau vào bếp nấu cơm, Tạ Minh Đồ thật sự không chịu được sự yêu thương nhiệt tình giống như nắng hè thiêu đốt của mẹ vợ nên đã chạy theo bố vợ Tô Quốc Đống đi làm việc nhà.

Liễu Thục Phượng nhìn thấy cảnh bố vợ và con rể đứng cùng nhau của hai người họ thì vô cùng buồn cười, không khỏi thở dài nói: “Lão Tô, nếu lúc còn trẻ ông đẹp trai như vậy, tôi đã đồng ý kết hôn với ông sớm hai năm rồi.”Tô Quốc Đống nghe vậy thì “Hừ” lạnh một tiếng, nhớ năm đó, ông cũng là một chàng thanh niên đẹp trai có tiếng ở vùng này, chỉ là bây giờ ông ấy đã già rồi, da có nếp nhăn và khuôn mặt to ra mà thôi.

Ông hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Minh Đồ một cái, trước đây con gái ông nói thế nào cũng không muốn gả cho tên nhóc nhà họ Tạ này, vậy mà chỉ cùng nhau đi xa nhà có mười ngày nửa tháng, chúng đã tay nắm tay trở về, còn gọi Minh Đồ một cách thân thiết, con gái bảo bối của ông đã thích tên nhóc thối tha này rồi.

Lòng của phụ nữ như mò kim đáy bể, thay đổi quá nhanh.

Hai mẹ con nhà này quả nhiên đều thích người đẹp trai.

“Cậu, cầm rìu đi bổ củi cho tôi.”

Liễu Thục Phượng quay quay vào nhà nói chuyện với Dương Quế Hoa, lúc này trong lòng bà vô cùng vui vẻ, cũng chẳng quan tâm là em họ hay cháu gái nào kết hôn với công nhân trong thành nữa, chỉ cần biết Mạn Mạn nhà bà lấy chồng cùng thôn, có cuộc sống hạnh phúc là bà đã thấy hài lòng rồi.

“Hiểu Mạn nhà bọn chị cùng con rể có một cuộc sống tốt đẹp, con bé quả thực không may mắn như Đường Hồng nhà em, không lấy được chồng trong thành nhưng mà con bé không lấy chồng xa, có thể kết hôn cùng người trong thôn, người làm mẹ như chị đây cũng thấy yên tâm rồi.”

Nụ cười trên mặt Dương Quế Hoa có chút cứng ngắc, mặc dù Liễu Thục Phượng đang đứng trước mặt bà ta nói “Ôi, con gái nhà chị không may mắn như con của em”, nhưng mà khuôn mặt đó lại toát lên vẻ vui sướng, cả người đều vô vùng tự mãn.

Cũng không biết bà ta đang khoe khoang cái gì nữa, chỉ là một đứa con rể nhà quê nghèo khó mà thôi, hừm, nhiều nhất cũng chỉ là trông đẹp trai hơn người khác thôi.

“Có đứa con rể như vậy là được rồi, Mạn Mạn nhà chị đó, trước đây thích một cậu thanh niên trí thức, còn là con cháu trong đại viện, nhưng mà nhà chúng ta làm sao có thể với tới một gia đình như vậy được, em nói có đúng hay không, nếu thật sự gả cho một gia đình như vậy, đừng nói đến chuyện giàu có hay không, Mạn Mạn nhà chị nhất định sẽ bị người ta coi thường. "

“Chị chỉ có một đứa con gái bảo bối này, làm sao có thể để con bé đến chịu khinh bỉ của người nhà người khác được chứ, mà lúc đó nhà mẹ đẻ như anh chị lại không thể giúp gì được cho con bé.”

“Gia đình bình dân thì đừng trèo cao đến nhà người khác làm gì, gia cảnh nhà Minh Đồ như vậy cũng tốt, Hiểu Mạn nhà chị có mấy anh trai của nó giúp đỡ, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ trở nên phát đạt hơn.”

Dương Quế Hoa nghe bà ấy nói vậy, lập tức phản bác lại, bà ta phải khiến cho đang đắc ý Liễu Thục Phượng không được thoải mái: “Em cảm thấy lời này chị nói sai rồi, Hiểu Mạn nhà chị trông xinh đẹp như vậy, cho dù gả cho thanh niên trí thức Khương trong thôn của chị cũng không thành vấn đề.”

“Vốn dĩ Hiểu Mạn nhà chị đã có cơ hội gả đến nhà đó, nếu lúc trước người cứu Hiểu Mạn là thanh niên trí thức Khương thì đó không phải là một chuyện tốt sao, cậu thanh niên trí thức Khương đó chính là con cháu của cán bộ trong đại viện, em nghe người ta nói, gia cảnh của cậu ta…..cho dù là các cô gái trong thành phố cũng xếp hàng dài để được kết hôn với cậu ta đấy.” Dương Quế Hoa nháy mắt với Liễu Thục Phượng.

“Hiểu Mạn nhà chị chỉ là thiếu một chút may mắn, chị xem, nếu con bé kết hôn với thanh niên trí thức Khương, thì thân phận của nó sẽ khác hẳn bây giờ, nói không chừng sau khi trở về thành phố, nhà chồng bên đó sẽ tìm cho con bé một công việc ở thành phố ý chứ.”

Nghe được những lời này của bà ta, Liễu Thục Phượng cảm thấy chán ghét vô cùng, Liễu Thục Phượng khịt mũi khinh thường nói: “Vậy em suy nghĩ chuyện này đơn giản quá đấy.”

“Nếu như lời em nói, các cô gái trong thành phố đang xếp hàng để được kết hôn với thanh niên trí thức Khương, vậy thì không phải người nhà của cậu ta đã sớm giúp cậu ta chọn được đối tượng trong thành rồi sao?”