Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 187-188




Hai người muốn đi đến thành phố phải tiêu tiền đi xe buýt, rất tốn kém, nhưng nếu hai người có thể giúp ông Vương dịch bản thảo, kiếm thêm một ít phí dịch thuật thì không cần phải lo về tiền vé xe nữa.

Đồng thời cũng có thể giúp đại đội mua một số máy khâu cũ trở về, gần đây Tạ Minh Đồ cũng thường xuyên đến đại đội giúp người ở đó sửa chữa các công cụ và phương tiện như máy kéo, người của bên đại đội rất quý hai vợ chồng họ, vì vậy hai người họ cũng rất dễ dàng có lấy thư giới thiệu lên thành phố.

Sau khi rời khỏi nhà ông Vương, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ xách theo đồ đạc đến thư viện thành phố, cầm thẻ mượn sách mới ra lò mượn ba quyển sách, sau đó hai người đem đồ vật gửi ở ngăn giữ đồ công cộng, rồi nắm tay nhau đi dạo quanh thành phố.

Giống như những cặp đôi bình thường khác đang hẹn hò.

Rốt cuộc, hiếm khi có cơ hội được đến thành phố chơi.

Trong thành phố có những tòa nhà cao chọc trời, những con đường rộng rãi, Tạ Minh Đồ dòng xe cộ qua lại đông đúc, bên tai nghe được vô số âm thanh như tiếng còi xe ô tô, tiếng chuông xe đạp,...Ở trong thành phố anh nhìn thấy rất nhiều thứ mới lạ, chẳng hạn như những chiếc ghế sofa đẹp, nhà vệ sinh tự hoại,...

Lúc trước anh muốn xây cho Mạn Mạn một ngôi nhà giống như nhà họ Chu, nhưng bây giờ suy nghĩ của anh dường như lại có thay đổi.

Lúc này trời đã vào cuối thu, hai người đi bộ đến một con đường lớn có nhiều cây bạch quả, con đường này ít xe qua lại, xung quanh thật yên tĩnh, trên mặt đất phủ đầy những chiếc lá bạch quả vàng óng, trông thật đẹp.

Có một đôi nam nữ trẻ tuổi đạp xe qua con đường bạch quả này, bánh xe chạy trên thảm lá vàng tạo ra những tiếng vang sột soạt, những chiếc lá vàng rơi trên đầu vai của họ.

Tô Hiểu Mạn đứng ở ven đường, vô cùng hâm mộ, Tạ Minh Đồ thấy vậy thì dặn cô đứng đợi ở đây, bản thân anh thì không biết chạy đi chỗ nào mượn được một chiếc xe đạp, dừng xe trước mặt Tô Hiểu Mạn, ý bảo cô ngồi lên xe.

“Anh lấy chiếc xe này ở đâu thế?” Tô Hiểu Mạn ngồi ở ghế sau ôm eo Tạ Minh Đồ.

“Anh mượn của người khác.”

“Anh mượn kiểu gì vây? Xe có thể mượn được dễ như vậy? Người ta không sợ anh mượn xong không trả lại sao?”

Khi cô ôm lấy eo anh, khóe miệng của Tạ Minh Đồ không tự chủ được nhếch lên.

“Anh nói với anh ta, anh muốn mượn xe để dỗ dành vợ mình, nếu không dỗ cô ấy, vợ anh sẽ chạy mất.”

Tô Hiểu Mạn đấm một phát vào lưng anh ấy, tức giận nói: “Cần em nhắc nhở anh một chút không? Anh vẫn chưa có vợ đâu đấy.”

Bây giờ em mới chỉ là người yêu của anh.

"Mạn Mạn chính là vợ của anh."

"Ai đang ngồi phía sau ôm anh, người đó chính là vợ của anh."

Tạ Minh Đồ cùng vợ anh đạp xe đi qua con đường rụng đầy lá bạch quả, gió thu mang theo chút mát lạnh khẽ lướt nhẹ qua hai má, khiến hai người cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Hôm nay anh ấy chỉ mặc một chiếc áo dài tay màu đen, lúc Tô Hiểu Mạn từ phía sau ôm lấy eo của anh, có thể dễ dàng cảm nhận được cơ bụng ngày càng rắn chắc của anh qua lớp vải mỏng, nếu như gồng lên sẽ vô cùng cứng rắn, chọc đều không cảm giác gì.

Tô Hiểu Mạn mặc chiếc áo khoác ngồi sau xe, lúc gió thu thổi qua, cơn gió luồn qua tay áo thổi khắp người cô khiến cô nhịn không được nắm chặt ống tay áo lại.

Nhiều khi cô thật ghen tị với cơ thể nóng bỏng này của Tạ Cẩu Tử, trước khi ra cửa đã hỏi anh rất nhiều lần, anh đều nói anh không lạnh, bây giờ ôm anh mới phát hiện ra anh ấy xác thực không cảm thấy lạnh, cả người anh giống như cái túi sưởi khổng lồ vậy, tỏa nhiệt ra xung quanh.

Ôm lấy eo anh, Tô Hiểu Mạn áp má vào lưng anh, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác lãng mạn, ngọt ngào khó diễn tả được bằng lời, cô nhịn không được mà nở nụ cười.

"Mạn Mạn, đằng trước muốn đi xuống dốc."

"Vậy anh phải lái cẩn thận một chút, nếu làm em bị ngã, buổi tối không cho anh ăn cơm."

Trong lòng Tô Hiểu Mạn ôm tài liệu, ngoài những tài liệu cần phiên dịch, còn có một giấy xét nghiệm ADN.

Hai người đã lấy được kết quả kiểm tra.Trước khi hai người quay về thôn, đã mua ít sữa mạch nha, kẹo sữa socola ở trong thành phố, loại kẹo mới sản xuất như socola này cũng chỉ ở trong thành phố mới mua được, Tô Hiểu Mạn bóc một cái kẹo sữa hình thỏ ra, đút vào miệng Tạ Minh Đồ.

Tạ Minh Đồ cúi đầu, lông mày hơi nhăn lại, anh cảm thấy có chút ngọt quá.

"Sao vậy? Không thích ăn kẹo?" Nhìn mặt anh, ai khác biết còn tưởng anh rằng đang ăn một viên thuốc đắng đấy, rõ ràng là một viên kẹo bơ ngọt.

Tô Hiểu Mạn cũng rất thích ăn loại kẹo sữa mềm ngọt ngào này.

“Ngọt quá.” Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng nói: “Mạn Mạn ăn đi.”

“Vậy cho anh ăn vị đắng này.” Tô Hiểu Mạn xé kẹo chocolate ra, đưa đến bên miệng anh, chocolate có hàm lượng calo cao và có thể bổ sung thể lực, ngoài ra Tạ Cẩu Tử hẳn là không cần lo lắng béo phì.

Da thịt của người đàn ông này rất săn chắc, tỷ lệ mỡ cũng rất thấp, cho dù có nhiều thịt đi nữa thì cũng toàn là cơ bắp, đôi chân dài kia làm cô thật sự ghen tị. Đặc biệt là lúc đi đến bên cạnh, ánh mắt cô không thể khống chế được mà nhìn trên đùi anh ấy.

Rõ ràng khuôn mặt cẩu tử nhà cô lớn lên cũng rất đẹp.

Vừa mới ăn xong một viên kẹo sữa, cho nên Tạ Minh Đồ không muốn ăn thêm, nhưng chỉ cần là Mạn Mạn đút cho anh ăn thì anh làm sao có thể từ chối được?

Vị đắng của chocolate tan ra ở trong miệng lại biến thành một vị thơm ngọt dày đặc, dường như vị càng đắng thì càng ngọt.

“Anh còn muốn ăn thêm không?” Tô Hiểu Mạn lắc lắc viên kẹo trong tay, cô cảm thấy khi còn nhỏ thì chắc chắn Tạ Minh Đồ chưa được ăn kẹo, bây giờ cô muốn cho anh ấy ăn nhiều vài viên kẹo để đền bù một chút tiếc nuối thời thơ ấu.

Tạ Minh Đồ: “……”

“Mạn Mạn đút, anh sẽ ăn.”

Tô Hiểu Mạn cười vui vẻ, “Được rồi, em lại đút cho anh thêm một viên kẹo sữa.”

Tạ Minh Đồ nhắm mắt lại gật gật đầu.

“Đến mức như vậy sao? Không phải chỉ là ăn một viên kẹo sữa mà nhìn anh giống như đi chiến trường vậy?” Tô Hiểu Mạn mỉm cười, đưa kẹo sữa bỏ vào trong miệng mình.

Hàm răng của cô vừa mới để lại hai dấu ấn trên viên kẹo thì đột nhiên cô mở to hai mắt, nhìn ai đó chặn miệng mình, cạy ra hàm răng, cuộn đầu lưỡi và kẹo sữa thơm tho mềm mại đã biến mất.

Tô Hiểu Mạn khó có thể tin được mà nhìn người đàn ông trước mặt.

“Không phải Mạn Mạn muốn cho anh ăn kẹo sữa sao?” Người ăn kẹo còn giải thích cho hành động vừa rồi của mình một cách hợp lý.

“Mạn Mạn, em vẫn sẽ còn đút cho anh chứ?” Tạ Minh Đồ cảm thấy nếu là mỗi ngày được cho ăn kẹo như thế này, anh sẽ yêu kẹo cả đời.

“Không cho.” Trong miệng còn có chút ngọt ngào, Tô Hiểu Mạn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt rồi đá vào bắp chân anh ta, “Đồ chó chết, anh học hư rồi.”

“Mạn Mạn, em đừng tức giận.”

“Để anh cõng em về.”

Hai người trở lại Kiều Tâm thôn, thay vì đi Tạ gia thì bọn họ đến Tô gia, đem kẹo cùng sữa mạch nha cho Liễu Thục Phượng, hiếu kính mẹ vợ.

Liễu Thục Phượng trên tay cầm bao đồ, cả người choáng váng.

“Cho mẹ?”

“Mẹ, nếm thử, thứ này là chocolate.”

“Hai đứa đây là……” Liễu Thục Phượng không đoán ra được hai đứa trẻ là từ đâu mua tới đồ vật, bà giật mình một cái, “Hai đứa con nhưng đừng làm bậy, đừng mua bán riêng tư.”

Liễu Thục Phượng cho rằng con gái con rể cùng Trương Lị Lị giống nhau, có thể hay không dựa vào - tự mua bán kiếm tiền, không không không, không thể được, nếu như bị bắt được, bọn họ sẽ bị toàn đại đội đưa đi giáo dục cải tạo.

“Hai đứa con nói thật cho mẹ, tiền mua đồ từ đâu ra?”

Tô Hiểu Mạn cho Liễu Thục Phượng một nụ cười trấn an, làm Liễu Thục Phượng tức giận trừng mắt nhìn cô vài lần, “Con còn cười, con không biết chuyện này nghiêm trọng sao.”

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, đây là tiền mà con gái cùng con rể của mẹ kiếm được một cách chân chính.” Tô Hiểu Mạn làm Tạ Minh Đồ đem một đóng bản thảo ngoại ngữ đưa cho Liễu Thục Phượng xem, “Lần trước tụi con đi thành phố và gặp được một ông lão là giáo viên phiên dịch, tụi con giúp ông ấy phiên dịch bản thảo và được trả cho một ít tiền công.”

“Cái gì?” Liễu Thục Phượng cả người sửng sốt, “Con còn có thể giúp người khác phiên dịch?” Trừ khi heo mẹ có thể lên cây.

Đối với Tô Hiểu Mạn tìm ra cái này lý do, Liễu Thục Phượng càng tin tưởng là cô đi thành phố đầu cơ trục lợi.