Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 503-504




Nội dung của tạp chí thời trang có thể bao gồm các loại mỹ dung hộ da phục sức xuyên đáp, chỉ là loại này, có lẽ cũng không bán chạy, có lẽ còn có thể thêm chuyên mục về những địa điểm du lịch hay ăn uống, nếu không thì thêm chút văn chương tình cảm bát quái?

Lúc này đang lưu hành võ hiệp tiểu thuyết, có nên chỉnh thêm một chút hay không?

“Không không không……”

Tô Hiểu Mạn cảm thấy văn chương tình cảm bát quái còn có thể tính là phù hợp yêu cầu, thêm chút võ hiệp chuyện xưa, thì có vẻ hơi tạp nham quá mức.

Nhưng mà, nếu quyết định muốn làm tạp chí thời trang, Tô Hiểu Mạn cũng cảm thấy đồng thời còn có thể lại làm thêm cả tạp chí kể những tiểu thuyết chuyện xưa.

Cũng chỉ cần thu thập thêm một chút bản thảo tiểu thuyết, bồi dưỡng ra vài tác giả, tương lai có khi cô còn có thể quay phim truyền hình đó nha.

Tô Hiểu Mạn đang suy nghĩ về vấn đề làm tạp chí, nếu muốn làm tạp chí thời trang thì trước tiên cô phải thành lập bộ phận biên tập, tìm xưởng in…… Có rất thứ cần phải cân nhắc, đương nhiên quan trọng nhất chính là cô phải tìm ra được người có tài năng liên quan và phù hợp.

Cô cảm thấy may mắn khi đang ở thủ đô.

Cô muốn tìm một số tài năng liên quan đến ngôn ngữ Trung Quốc, biên tập và xuất bản, v.v., rồi lại do dự không biết chính mình rốt cuộc là đi tìm sinh viên đại học hay là nhân viên liên quan đến truyền thông báo chí có kinh nghiệm hiện nay.

Kể từ khi bước vào những năm 1980, đây cũng là giai đoạn phát triển mạnh mẽ của báo giấy, nhiều tạp chí và tạp chí định kỳ đã xuất hiện, khi Tô Hiểu Mạn quyết định làm tạp chí thời trang, cô cũng đã đi mua vài quyển tạp chí đang nổi bật nhất hiện nay, đã bắt đầu có người đọc trích văn, tạp chí cho trẻ em, tạp chí khoa học, tạp chí thể thao, v.v. Và những nội dung liên quan khác.

Những tạp chí này rất hay, nhưng theo cô cảm nhận vẫn chưa thú vị.

Tô Hiểu Mạn cầm mấy quyển tạp chí, muốn đi một toà báo tham quan, kết quả lại ngoài ý muốn gặp được Triệu Thanh Thanh.

Triệu Thanh Thanh rất kinh ngạc khi thấy cô: “Tô Hiểu Mạn! Đã lâu không gặp!”

“Chị thay đổi thật nhiều, nhưng em cảm thấy chị không có gì thay đổi.”

“Triệu Thanh Thanh.” Tô Hiểu Mạn cũng cảm thấy rất kinh nhạc, cô không ngờ ở đây gặp phải Triệu Thanh Thanh.

Cô từ chỗ Triệu Thanh Thanh biết được sau khi thi trúng tuyển đại học, cô ấy lựa chọn làm một phóng viên trong tương lai.

Tô Hiểu Mạn trước kia từng cho rằng, ngành phóng viên là thích hợp với cô nhất, nhưng Triệu Thanh Thanh lại là người, nơi nào có náo nhiệt, cô ấy sẽ có mặt, sinh ra để ăn lương phóng viên.

Nhưng……

Triệu Thanh Thanh chán nản lắc đầu: “Nhưng hiện tại em không nghĩ mình thích hợp với công việc này."

Triệu Thanh Thanh là nhân viên thực tập của một toà soạn báo, nhưng cô ta cũng không thích công tác này, cô ta cảm thấy nội dung công việc hàng ngày khiến cô ta rất nhàm chán.

Cô ta không muốn đi làm ở toà báo nữa.

Cô ta cảm thấy nó thật nhàm chán……

Tuy rằng công việc này nghe có vẻ rất đàng hoàng và thể diện, nhưng Triệu Thanh Thanh không muốn làm việc này nữa, thà rằng về quê mỗi ngày nghe lời cha mẹ nói Đông, thiếu Tây.

“Nội dung vô cùng cũ kỹ, vẫn là đi làm những việc lung tung, không có gì thú vị.”

Tô Hiểu Mạn nhìn Triệu Thanh Thanh, nhớ tới thành tích trước đây của cô ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình phát hiện nhân tài.

Triệu Thanh Thanh trời sinh chính là phóng viên, ở đâu có dưa, cô ấy là con chồn ăn dưa, bản tin nghiêm túc đối với cô ấy mà nói là hạt mè, cô ấy là người muốn có được cả một ruộng dưa.

Hiện tại có một ruộng dưa tốt mới mẻ.

“Thanh Thanh, em có muốn cùng chị làm một quyển tạp chí thời trang.”

Triệu Thanh Thanh sửng sốt: “Cái gì?…… Tạp chí thời trang.”

Tô Hiểu Mạn đơn giản giải thích với cô ấy một chút, về ý nghĩ của tạp chí thời trang mà cô định làm: “Nó tương tự như các tạp chí khác trên thị trường, nhưng nội dung bao gồm các đề xuất về trang phục phụ nữ khác nhau, làm đẹp và trang điểm, xu hướng thời trang và giới thiệu về những xu hướng xã hội gần đây. Đối với những thứ bình dân, tốt nhất nên nhận một số bản thảo chia sẻ kinh nghiệm du lịch ẩm thực, nhân tiện mình sẽ bổ sung một số bài viết cảm xúc sau... "

“Việc này nghe có vẻ thú vị.” Quả nhiên, Triệu Thanh Thanh bị hấp dẫn.

“Em cảm thấy hứng thú sao? Muốn chúng ta nói chuyện chi tiết về nó hay không?”Triệu Thanh Thanh đồng ý ngay lập tức.

Cô ta đã bị ruộng dưa của tạp chí thời trang này hấp dẫn, chờ biết Tô Hiểu Mạn chính là người sáng lập lớn nhất của son môi Uyển Hề, càng là kinh ngạc cằm đều phải rơi trên mặt đất.

“Hãng son môi này thế nhưng là do chị bán!!!”

“Em là fans chân chính của son môi Uyển Hề, chị nhìn xem trên môi, còn có lông mày, tất cả đều sản phẩm công ty chị, chị nói muốn làm tạp chí, cũng là có quan hệ với Uyển Hề phải không.”

Tô Hiểu Mạn gật đầu, làm tạp chí đương nhiên là vì trợ giúp bán hàng tốt hơn, để nhãn hiệu càng thêm nổi bật, cho nên quyển tạp chí thời trang này cũng gọi là 《 Uyển Hề - thời thượng nguyệt san 》

Nếu có tương lai có tiền, cô vẫn sẽ đầu tư tiền để làm phim hoạt hình và đóng quảng cáo trong các bộ phim truyền hình.

Đảm bảo đưa thương hiệu này trở thành thương hiệu lớn được nhiều người biết đến.

Triệu Thanh Thanh chính là fans của Uyển Hề, đối với chuyện này càng thêm quan tâm, đã không cần Tô Hiểu Mạn khuyên nhiều, cô ta đã tính toán xin nghĩ việc ở toà soạn báo đang làm, chuyên tâm đi theo Tô Hiểu Mạn làm tạp chí.

“Người chị em, tạp chí của chúng ta nhất định sẽ được bán trên toàn quốc.”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Triệu Thanh Thanh con chồn ăn dưa này đã không xem chính mình là người ngoài.

“Chị không phải nói muốn viết chuyện xưa cảm động sao? Vậy xem ra tìm đúng người, trong vài năm qua, kết bạn mấy trăm người bạn qua thư từ, em biết khoảng hai mươi người đặc biệt giỏi viết truyện, những câu chuyện họ viết ra dở khóc dở cười.”

“Em vẫn giữ những bản thảo đó. Sau khi về nhà, em sẽ gửi cho chị xem, Hiểu Mạn, chị cảm thấy có được hay không?”

“Em cùng chị nói, em nhận thức bạn qua thư từ rất nhiều, các ngành các nghề đều có, cái gì hoa hoè loè loẹt, họ biết rất nhiều câu chuyện, chúng ta còn thành lập một cái nhóm kín”

“Đúng rồi, có người cũng giống như em, thích làm mấy thứ này, cũng là fans của son môi Uyển Hề, lần trước cô ấy đã gửi cho em bức ảnh đang thoa son. Đúng rồi, cách viết của cô ấy rất tốt, hiện tại đang là giáo viên, nhưng mà cô ấy không muốn làm nửa, nếu tìm cô ấy tới cùng nhau làm tạp chí, ta nghĩ cô ấy khẳng định là nguyện ý.”

“Cô ấy chụp ảnh rất giỏi, chúng ta còn hẹn nhau leo núi du ngoạn…… Nếu là muốn viết bài chia sẻ khi du lịch, cô ấy có thể viết cả một quyển sách.”

……

Triệu Thanh Thanh hứng thú nói chính mình và bạn đã viết thư qua lại được ba năm.

Tô Hiểu Mạn đứng ở đối diện, đã từ khiếp sợ biến thành sững sờ, cuối cùng là choáng váng.

Triệu Thanh Thanh đúng là một cô gái thời trang của những năm 1980.

Lúc trước biết anh cả Khương cùng bạn viết thư qua lại còn không nói, người ta cũng chỉ có một người bạn viết thư, mà Triệu Thanh Thanh, cô ấy nói mình có……

Mấy trăm người bạn qua thư từ.

Mấy trăm cái……

Mấy trăm.

—— người kết bạn qua thư từ nhiều như vậy sẽ không sợ gãy tay sao?

Cô gái Triệu Thanh Thanh này đâu chỉ là chồn ăn dưa, cô ấy chính hải vương những năm 1980, hải vương chồn ăn dưa, may mắn cô ấy không sinh hoạt ở hai mươi ba mươi năm sau, bằng không tuyệt đối sẽ con đầu đàn dẫn đầu đàn chim cánh cụt mấy trăm con, chính là thuỷ quân đầu đàn.

Người em này thật là một nhân tài!!!

Tô Hiểu Mạn cảm thấy sự nghiệp của mình không thể thiếu một nhân tài như vậy, cô một chuyến đi này đâu chỉ quen một cái Thanh Thanh, cô thực sự là quen mấy trăm cái Thanh Thanh chồn ăn dưa, không chừng những nhân tài cho hai quyển tạp chí này, cũng sắp được tìm thấy: “Thanh Thanh, đi, đi về nhà nói chuyện tỉ mỉ thêm.”

“Được rồi, chị Hiểu Mạn, về sau chị là bà chủ của em.”

“Em đã gấp không chờ nổi muốn cùng nhau làm sự nghiệp với chị!”

Triệu Thanh Thanh cùng cô hợp ý nhau, đi theo Tô Hiểu Mạn về nhà, hai người ở trên đường nói về kế hoạch của tạp chí trong tương lai, càng nói chuyện càng thêm hứng thú, muốn thành lập ban biên tập ngay lập tức.

“Ngoài tạp chí thời trang 《 Uyển Hề 》, chị còn muốn làm một quyển tạp chí tiểu thuyết chuyện xưa《 Mạn Thảo 》, Thật tuyệt nếu có thể tuyển được một số tác giả viết tiểu thuyết võ hiệp."