Không đúng, trị liệu này thật sự quá là tốt rồi, nhưng có chút quỷ dị. Nếu cầm đi bán có người hỏi lai lịch của thuốc mỡ thì cô biết làm sao bây giờ, cô giải thích không rõ ràng lắm, vẫn nên để tự mình dùng thì hơn.
Phó Lê nghĩ, đứng dậy đem thuốc mỡ giấu trong tủ quần áo, trong lòng kiên định hơn rất nhiều.
*
Sáng sớm, Phó Lê đứng trong sân nhìn màu xanh lá dưới chân trời ngây ngốc, một con chim sẻ xám xịt xet qua ngọn cây,
Phó Lê nghiêng nghiêng đầu, khom lưng từ góc tường nhặt lên một hòn đá nhỏ, bắt đầu ném lên con chim sẻ ở trên bầu trời.
Nhớ đến cái lực hấp dẫn động vật kia, cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ đến nó phải dùng làm gì. Hai ngày nay thời tiết sáng sủa, tuyết trong núi đều đã tan, đúng là lúc các con vật ra kiếm ăn, có lẽ cô có thể lợi dụng tấm card này để ra cửa săn thú.
Chỉ là cô chưa từng làm những việc này, cho dù có sức lực cực kỳ mạnh, nhưng nghĩ đến săn thú cô vẫn có chút sợ hãi.
Ý nghĩ chỉ đi ngang qua này thật ra khiến cô suy nghĩ... Không dám trực tiếp đối diện với mấy con vật, vậy thì đứng từ xa dùng đá ném nó cũng được.
Dù sao sức lực của cô cũng lớn, chỉ cần chính xác thì không lo không ném chất.
Phó Lê ném cục đá ném đến hăng say, ba người đứng ở trong phòng nhìn cô với ánh mắt lo sợ không yên, cho đến khi Phó Lê ném viên đá nhỏ thuận lợi đâm vào trong thân cây, Vương Phân Ni mới run run môi "a" một tiếng: "Lê Tử đây là muốn làm cái gì... Nếu sức lực này của nó mà ném vào trên người, vậy không được, không được... sẽ thủng một cái lỗ đó..."
Vương Phân Ni trợn trắng mắt, suýt chút nữa lại muốn sợ đến mức té xỉu.
Phó Dụ cũng nhíu nhíu mày, vốn nghĩ sức lực lớn của Phó Lê cũng rất thú vị, nhưng bây giờ nhìn xem lại có chút khiếp sợ, nếu ở trong nhà mỗi ngày sẽ dọa chết cha mẹ hắn ta.
Đến nỗi kêu Phó Lê đừng ném cục đá hắn ta cũng không dám đi nói... Tâm tư tàn nhẫn của em gái lớn hắn ta đã nhìn thấy rồi, lỡ đâu nó nổi điên quay đầu lại ném cho hắn ta một cục đá nhỏ vậy đúng là không có lời. Phó Du nghĩ nghĩ nói: "Cha, con nghe nói hôm qua có người đến cầu hôn?"
Sắc mặt Phó Quý khó coi gật đầu: "Người ta cấp lễ hỏi cũng được, chỉ sợ Lê Tử không đồng ý."
Phó Dụ nói: "Vậy không bằng kêu nhà trai đến nhà gặp mặt, nói không chừng em gái lớn gặp mặt sẽ đồng ý."
Phó Quý cũng có chút dao động, nhớ đến hai đứa con gái đều không khiến ông ta bớt lo để đổi giá cao lấy lễ hỏi kia, ông ta cắn răng một cái: "Vậy ngày mai, con giữ nó đừng để nó ra cửa."
Phó Dụ:....
Sao hắn ta có thể giữ được, sẽ chết người đó!
*
Phó Lê luyện rất chính xác, có thể từ xa xa chọi chết một con thỏ, cô mang một cái sọt lớn chứa thuốc mỡ vạn năng ở trong túi, ném những ánh mắt muốn nói lại thôi của người nhà ra sau đầu.
Cánh rừng trong núi rậm rạp, vào đông không có lá cây che đậy, có vẻ có vài phần hoang vắng, chỉ có cây tùng là có chút màu xanh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng chim sẻ đang hót líu lo.
Để phát huy tối đa công dụng của thẻ hấp dẫn động vật, Phó Lê không đi ở những chỗ gần, cô lập tức đi về nơi yên lặng ở trong núi, đi đến nơi tuyết còn chưa tan, ngoại trừ dấu chân động vật thì không có dấu vết con người hoạt động mới dừng lại.
Cô nhìn bốn phía, chú ý đến những con sóc đuôi dài trên cây tùng ở nơi xa, còn có mấy con chim hỉ thước xẹt qua ngọn cây, số lượng so với chim sẻ còn nhiều hơn.
Chính là nơi này!
Phó Lê nói thâm ở trong lòng: "Sử dụng lực hấp dẫn động vật... hai phút."
Tấm card này chỉ có tác dụng trong thời gian năm phút hạn định, hệ thống nói có thể chia ra sử dụng, dùng trước hai phút để xem hiệu quả.