Lăng Nghị theo bản năng mà giơ súng qua—
Trước mắt không chỉ có con thỏ, mà còn có gà con, giống như là chọc trúng ổ gà vậy.
Thậm chí còn có ngỗng trắng không thường nhìn thấy, đại khái là từ bên bờ sông lắc lư lên núi, phía sau ngỗng có con hươu gấm cao bằng nửa người, đôi mắt của nó ướt dầm dề nhìn Phó Lê.
Lăng Nghị hoảng hốt không thôi, lấy đâu ra nhiều động vậy như vậy!
Nhưng hàng năm anh đều đi bộ ở trong núi, anh phản xạ có điều kiện trực tiếp nổ súng, một phút sau, ngoại trừ con hươu kia, trước mắt anh căn bản không có vật khác còn sống.
Lăng Nghị nhìn con hươu có chút chần chừ, không có lộc nhung, bây giờ trong huyện hình như cũng không có ai thích ăn...
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Phó Lê sợ hãi hô một tiếng: "Anh Nghị, anh nghe đi!"
Lăng Nghị nghiêng tai lắng nghe, một trận tiếng chân dồn dập truyền đến, cái âm thanh đó lực rất nặng, giống như là...
Lăng Nghị trầm giọng nói: "Là lợn rừng, Lê Tử, em mau tránh ra."
Phó Lê ngạc nhiên, lực hấp dẫn động vật thế mà có thể đưa lợn rừng đến... Vừa nãy cô nghe thấy sáng nay Lăng Nghị không có thu hoạch, trong lòng liên không nhịn được nghĩ có phải do cô đã hấp dẫn đi hết động vật về phía mình hay không mới khiến anh không có thu hoạch.
Lòng trắc ẩn nảy ra, cô liên sử dụng ba phút còn thừa lực hấp dẫn động vật.
Dù sao cô còn có thể dựa vào Lăng Nghị sờ sờ chạm chạm lại làm nhiệm vụ... Phó Lê đỏ mặt nghĩ.
*
Ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ, gió bắc trong rừng rậm gào thét, cây cối lắc lư như một người say rượu.
Heo rừng chạy như điên, tiếng bước chân nặng nề ngày càng gần, Lăng Nghị cấm súng săn, ánh mắt chăm chú. Phó Lê đang ở phía sau anh, giờ phút này anh không thể để vụt mất con mồi.
Tiếng thở nặng nề của heo rừng ngày càng gần, hơi thở mang theo mùi tanh gần trong gang tac, nó chạy thật nhanh làm cho những cành cây vang lên tiếng sột soạt. Bỗng nhiên, một con heo đen to lớn nhảy ra, hai mắt nó trợn tròn, răng nanh sắc bén, dưới miệng đang chảy nước dãi.
Thân thể Lăng Nghị căng thẳng, anh nhanh chóng bắn một phát.
Trúng mi tâm!
Anh nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn buông súng xuống liền nghe Phó Lê kêu lên: "Bên kia! Bên kia còn một con nữa!"
Lăng Nghị nhanh chóng quay đầu, anh giương súng lên, còn chưa kịp lên đạn thì đã thấy Phó Lê bước đi vững vàng, vung tay đấm vào mũi con lợn rừng đang gần ngay trước mắt.
Tim Lăng Nghị đập thình thịch, mặt trắng bệch, anh nhào tới, hy vọng có thể thay Phó Lê chắn được sự tấn công của con heo rừng.
Tuy nhiên, anh lại thấy con heo rừng nhỏ hơn con vừa nãy một chút bị Phó Lê đánh lùi vê sau vài bước, nó trừng mắt ngã trên mặt đất.
Mà Phó Lê cũng bị heo rừng đánh vào đầu làm cho ngã xuống sườn núi.
Lăng Nghị không kịp nghĩ nhiều, anh nhào tới ôm lấy Phó Lê.
Hai người lăn lông lóc trên cỏ dại, mãi đến khi lưng Lăng Nghị đụng vào một gốc cây mới dừng lại.
Lăng Nghị "“Rít" lên một tiếng, tay sờ sờ Phó Lê xem cô có bị thương hay không, anh lo lắng hỏi: "Lê Tử, em thế nào rồi, có sao không?"
Phó Lê chóng mặt ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai được phóng đại của Lăng Nghị, cô nhất thời ngẩn người, một lúc lâu sau mới thì thâm đáp: "Không, không sao.”
Lúc lăn xuống cả người cô đều được Lăng Nghị ôm trong ngực, một chút cũng không bị thương.
Nhưng còn Lăng Nghị, trên vai anh dính cỏ, cúc áo đều rớt, sắc mặt trắng bệnh, vừa nay đụng vào gốc cây nhất định không nhẹ.
Phó Lê cẩn thận ngồi dậy từ trong lòng ngực Lăng Nghị, cô ngồi xổm bên người anh rồi hỏi: "Còn anh thì sao? Có bị thương ở đâu không?"
Lăng Nghị thấy cô không có việc gì, trong lòng thở ra một hơi, nhưng trên mặt lại trầm xuống, anh nghiêm túc nói: "Lần sau em không được làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa có biết hay không?” Phó Lê thấp thỏm chớp chớp mắt, anh tức giận sao?