Lăng Trạch và Lăng Tuệ ngây người, anh cả cũng không biết gạo cơm trong nhà là từ đâu ra?
Vậy cái niêu cơm này... hai người bọn họ lập tức không dám ăn. Cơm không biết từ đâu xuất hiện trong nhà, còn có nhà cửa đột nhiên được dọn dẹp sạch sẽ vậy nữa, chẳng lẽ trong nhà xuất hiện một cô tiên ốc à?
Cũng không biết cô tiên ốc này là người tốt hay người xấu, bọn họ bất an nhìn Lăng Nghi.
Lăng Nghị quản lý tất cả mọi chuyện trong nhà, liếc mắt liền nhìn thấy bao tải bên cạnh bệ bếp, anh đi đến mở bao tải ra, bên trong đầy những hạt gạo trắng bóng, ở phía trên còn có một tờ giấy.
Một góc giấy xé từ trên sách giáo khoa xuống, viết mấy chữ nhỏ:
[ Anh Nghị, tôi cân hạt dưa có hai mươi cân, thiếu anh mười hai đồng tiền tiền hạt dưa. Gạo không phải để trừ nợ, tôi muốn gửi ở nhà anh, mỗi ngày lại đây ăn một ít. Tiên hạt dưa đợi tôi rang bán xong sẽ trả lại anh.
Cảm ơn, Phó Lê. ]
Đây là cách Phó Lê nghĩ ra, vì để mình có thể ăn cơm thơm ngon mỗi ngày mà chi gạo, hơn nữa để dễ dàng gặp được Lăng Nghi làm nhiều nhiệm vụ rút thăm trúng thưởng hơn.
Nhưng đặt trong mắt Lăng Nghị lại có ý nghĩa khác nhau.
Cô nhóc này vì muốn gặp anh còn xảo quyệt nữa.
Lăng Nghị cười đến khóe miệng muốn treo bên tai, thật cẩn thận gấp tờ giấy lại. Đối diện với ánh mắt tò mò của em trai em gái, xụ mặt nói: "Nhìn cái gì mà nhìn."
Lăng Tuệ thật cẩn thận đặt chén cơm xuống, nhỏ giọng nói: "Cơm này...
Lăng Nghị nhận lấy ăn một muỗng lớn, đây chính là cơm do đích thân Lê Tử làm, anh phải ăn nhiều một chút.
Lăng Tuệ thấy anh như vậy liền biết cô tiên ốc này là người tốt, là kiểu nhân vật có thể khiến anh trai cô bé cười tươi.
Lăng Tuệ không nhịn được cảm thấy nể phục người nọ, đối phương hẳn là người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh trai cô bé, thế mà trong phút chốc cô bé lại nhớ đến một chị gái.
Chị gái kia lớn lên xinh đẹp, nói chuyện dịu dàng, tính tình cũng rất mềm mại, anh cô bé vừa thấy người ta thì trong ánh mắt nhiều mây cũng biến thành tình, mắt sáng tới nỗi hận không thể khắc người vào trong.
Đáng tiếc, hoa tươi đâu thể nào nguyên ý cắm trên bãi phân trâu, người ta thấy anh trai cô bé liền trốn, vĩnh viễn chỉ để cho anh nhìn thấy đỉnh đầu, đối diện một chút cũng không muốn.
Lăng Tuệ thổn thức không thôi, lại múc cơm từ trong nồi ra, không chú ý đến ánh mắt Lăng Nghị nhìn mình, chờ đến khi cô bé múc cơm xong lại đến ăn khoai tây cắt sợi xào chua cay, thì thấy toàn bộ chỗ khoai tây còn lại đều nằm ở trong chén Lăng Nghị, thậm chí giọt nước sốt cũng được anh liếm cho sạch sẽ.
Lăng TUG:
*
Giường đất đốt nóng hầm hập, Phó Lê trùm cái chăn bông cũ nát ngủ một giấc đến hừng đồng.
Lúc ăn cơm sáng Vương Phân Ni vì để xoa dịu cảm xúc của Phó Lê, nên đặc biệt cho cô một cái trứng luộc, còn cho cô năm đồng tiền, trên mặt miễn cưỡng cười cười, khẽ nói: "Lê Tử, cầm tiêu đi con, cầm tiêu đi."
Thậm chí nồi đậu hũ nấu dưa chua to cũng cố ý cắt vài miếng thịt mỡ vào, cho canh dưa chua có thêm một chút mùi vị.
Phó Lê không thích ăn thịt mỡ, nhưng mà thức ăn chứa mùi vị của canh đậu hũ dưa chua, hơn nữa khoai tây được nấu đến mềm mại, cô ăn liền ba chén lớn, sau đó nhận tiền của Vương Phân Ni rồi lau miệng, trên mặt dịu dàng cười cười: "Cam ơn mẹ."
Nhìn cô cười như vậy, Vương Phân Ni không cảm thấy đáng yêu chút nào, chỉ lo lắng mà suy nghĩ bây giờ sức lực của Lê Tử trở nên lớn hơn rồi, tính tình cũng dường như cứng rắn hơn, phải làm sao bây giờ...
Phó Lê ăn uống no say nói một tiếng với Vương Phân Ni sau đó ra ngoài.
Vương Phân Ni không dám cản cô, đứng ở cạnh cửa nhìn phương hướng mà cô rời đi... đi về phía sân đập lúc, nhà Lăng Nghị ở bên kia chân núi.
Bà thở dài đầy nặng nề, con gái như hoa như ngọc của bà sao lại có liên quan đến tên ôn thần kia chứ!