Nơi này cũng không có người đi dạo phố gì, gió bắc gao thét thổi qua, thổi đến mặt gỗ.
Phó Lê mờ mịt đi theo Lăng Nghị đi vào quán, nhìn anh mua một bát mì Phiến Tử với giá hai mao, rồi dùng tay lau lau cái bàn, để cô ngồi xuống, sau đó đưa cho cô một đôi đũa mới: “Có đói bụng không, ăn chút gì đi?”
Phó Lê ăn no, cô biết rằng mình đã làm phiên giờ ăn cơm sáng của đối phương, hại anh không no, nhịn không được nói: "Em không đói bụng, đợi lát nữa anh ăn nhiều chút."
Lăng Nghị thấy cô không ăn thật, cười khẽ nói: "Đừng có gấp, chờ tôi ăn xong sẽ dạy em bán hạt dưa."
Khi nói chuyện, phục vụ đã bưng đồ ăn lên, sợi mì Phiến Tử nổi lên trong nước canh màu trắng sữa, còn có khoai tây cùng mấy cọng giá đỗ, dầu đỏ tươi và bột tiêu chất thành đống ở một góc, dường như còn thêm chút dấm, hương thơm chui vào mũi.
Tốc độ ăn của Lăng Nghị rất nhanh, chỉ một thoáng đã ăn xong rồi. Cơm nước xong xuôi việc đầu tiên anh làm chính là đi về cái xe đẩy nhỏ ở phía trước cách đây không xa, dùng hai mao tiên để mua hai củ khoai lang nướng, một củ đặt vào tay của Phó Lê, một củ cầm đi ngồi xổm trước mặt chủ quán, chia một nửa cho người ta, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Chờ đến khi Phó Lê ăn xong nửa củ khoai nướng, hai người kia đã nói chuyện đến khí thế ngút trời. Thậm chí ông chủ còn đặc biệt chia ra một cái bàn nhỏ, còn cầm một cái thùng gỗ để cho bọn họ bỏ hạt dưa vào trong, trong lúc nhất thời trong quầy hàng toàn là mùi hương hạt dưa rang.
Ông chủ cực kỳ say mê, giơ ngón cái với Phó Lê: "Cô gái à, tay nghề xào hạt dưa không tôi nha!"
Lăng Nghị mặt đầy đắc ý mà cười: "Tài nấu nướng của Lê Tử vẫn luôn rất tốt." Anh nói xong lại đưa hạt dưa nhét vào trong tay của ông chủ: "Đến đến đến, đừng khách sáo, cứ cầm chút ăn chơi này."
Ông chủ cười ha hả, cầm hạt dưa ăn, vừa ăn còn vừa tán thưởng ăn ngon, còn ngon hơn mùi vị của hạt dưa xa hoa trong thành phố lớn.
Phó Lê cầm nửa củ khoai lang được ông chủ khen đến đỏ mặt, ông ấy luôn miệng bảo tay nghề nấu cơm của cô chắc cũng rất tốt, còn Lăng Nghị cứ khoác lác phối hợp cùng với ông chủ quán, nói giống như cô là đầu bếp đa tài đa nghệ vậy.
Lăng Nghị kéo dài cuộc trò chuyện, quay đầu thấy Phó Lê cam khoai loang đỏ sửng sờ, lỗ tai và mặt cũng hồng hồng, anh kề sát vào cô hỏi: "Ăn không vô à?"
"Vừa lúc tôi còn ăn chưa no." Lăng Nghị vừa nói vừa vươn tay câm đi khoai lang đỏ trong tay Phó Lê, há mồm cắn hết một nửa: "Ưm... củ này của em ngọt ghê."
Lăng Nghị cắn khoai lang đỏ miệng nói không rõ, khoai lang đỏ dính nước miếng của Phó Lê so với cái vừa rồi còn ngọt hơn.
Phó Lê chớp chớp mắt, trước kia lúc trong nhà ăn không đủ no, một chút bánh bột bắp mà người khác dư lại cô đều có thể cực kỳ quý trọng mà ăn sạch, không chê chút nào.
Nhưng nhìn thấy Lăng Nghị ăn khoai lang đỏ mà cô ăn dư lại, dáng vẻ ăn cực kỳ ngon lành... không biết tại sao cô cảm thấy trên mặt mình bị thiêu cháy nóng rát.
*
Lăng Nghị dùng thùng của ông chủ quán để làm quây hàng bán hạt dưa rang, hai người đợi không bao lâu thì nhân viên làm việc trong trấn cũng tan làm, từng nhân viên nhà xưởng ăn mặc sạch sẽ chạy xe đạp từ sân lớn chạy ra.
Có người, mấy ông chủ giống như là cái kèn, đồng thời thét to lên:
"Khoai nướng, khoai nướng nóng hầm hập, một mao tiên một củ đây!"
"Mì Phiến Tử đây, ăn mì Phiến Tử đê, ăn xong ấm bụng đê."
Giữa khung cảnh hỗn loạn vang lên âm thanh hùng hậu của Lăng Nghị: "Hạt dưa rang ăn thử miễn phí, không ngon không lấy tiền."
Cơn gió bắc thoang thoảng thổi qua mặt đường, bởi vì những âm thanh này mà đột nhiên náo nhiệt hơn, mọi người tan tâm vốn đang xụ mặt cũng cảm nhận được hơi thở thơm ngát của đồ ăn, nói chuyện cùng với bạn bè: "Ăn mì Phiến Tử không?"