"Điệu bộ này, không giống như là muốn hủy hôn... Cậu đừng để cuối cùng bị người ta lừa.
Lý Xuân Sinh nói xong, nhìn thấy vẻ mặt Lăng Nghị không đúng, hắn vội vàng đạp xe chạy thật xa... Tên nhóc này còn chưa nhận ra hắn đang nói Lê Tử, tuy rằng hắn cũng cảm thấy Lê Tử không phải là loại người sẽ đi lừa gạt tình cảm của người khác, nhưng hôn sự vẫn bày ra ở đó... Vậy mà cô còn dây dưa với Lăng Nghị.
Hai ngày trước Lăng Nghị còn khoe với hắn, hai người bọn họ nắm tay nhau... Bộ dạng kia của anh thật sự rất thiếu đánh, sự thỏa mãn trong mắt cũng muốn tràn ra ngoài.
Nếu như Lê Tử thật sự gả cho người khác, Lăng Nghị thế này... Không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Lý Xuân Sinh rùng mình một cái, hắn bắt đầu cầu nguyện, ngàn vạn lần cũng không muốn chuyện này xảy ra, nếu không Lăng Nghị mà phát điên hắn cũng không cản nổi.
Phó Lê ngủ đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, không một ai trong nhà dám nói gì cô.
Hai ngày này tuyết rơi nên cô không đến nhà Lăng Nghị rang hạt dưa, rảnh rỗi không có gì làm liền ở nhà rèn luyện sức khỏe, vậy mà cô có thể nâng cái cối xay đậu phụ lên, Vương Phân Ni thấy một màn đó thì sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt nhìn Phó Lê giống như nhìn thấy quỷ.
Kể từ đó, Phó Lê liền ngang nhiên đi trong nhà... Đến Phó Đào cũng chỉ dám thỉnh thoảng trừng mắt với cô, những hành động mờ ám cũng đều thu lại.
Phó Lê ở trong nhà tung hoành mấy ngày, mọi người đều tức giận mà không ai dám nói gì, nhưng cô biết suy nghĩ trong lòng bọn họ... Đơn giản mà nói là muốn nhanh chóng gả cái tai họa này đến nhà Trần Viễn.
Nhưng mà... Chuyện đó sẽ xảy ra sao?
Phó Lê cười khẽ một tiếng, bước chân nhẹ nhàng lại mang theo chút chần chừ đi đến nhà Lăng Nghi.
Lúc tới con đường nhỏ trước nhà Lăng Nghị, cô thấy anh đang giặt quần áo, quần dài giặt sạch rồi vắt khô, sau đó treo trên dây thừng phơi, trên đó đã treo mấy cái áo sơ mi và áo ba lỗ, quần áo nhìn qua rất cũ, đều bị giặt đến bạc màu.
Nước từ trong quần nhỏ giọt xuống, Lăng Nghị bưng nước bẩn trong chậu đến hất ở góc tường, anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phó Lê đứng ở cửa.
Cô gái mặc một cái áo bông dài đến mông, áo bông che mất cái eo thon nhỏ luôn làm anh mê luyến, cô giống như một đóa sen, yêu kiêu đẹp đẽ, da thịt trắng như tuyết, ánh lên hào quang.
Chiếu đến tỏa sáng, mái tóc mềm như tơ lụa thả trước ngực, đôi gò bồng đảo phập phồng theo hô hấp, dường như ánh mắt anh quá mức nóng bỏng, cho nên cô cụp mắt không dám nhìn anh.
Lăng Nghị nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước tới muốn phá vỡ cảnh đẹp khác thường này, nhưng vừa mới bước một bước, trong đầu anh bỗng nhiên vang lên lời nói trước khi rời đi của Lý Xuân Sinh: "Trần gia đã dọn dẹp hết cả rồi, chỉ chờ ngày lành tháng tốt cưới Phó Lê vào cửa."
Bây giờ chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày cô và Trần Viễn kết hôn....
Vẻ mặt Lăng Nghị dân trở nên lạnh lùng, khi nhìn Phó Lê không khỏi mang theo tìm tòi nghiên cứu: Rốt cuộc cô đang nghĩ gì chứ?
Từng bước trêu chọc anh, một bên lại không giải quyết hôn sự với Trần Viễn.
Chẳng lẽ là cô không thể giải quyết, cho dù Trần Viễn thà bị cô đánh cho tàn phế cũng phải cưới được cô? Lăng Nghị cố gắng nghĩ theo hướng tốt, vứt ra sau đầu cái ý nghĩ Phó Lê muốn bắt cá hai tay.
Chỉ là lúc nói chuyện, giọng anh lại mang theo sự lạnh lùng: "Sao em lại tới đây?"
Phó Lê hơi thất thân, không nghe ra sự khác thường, cô sửng sốt vài giây rồi hơi rũ mi xuống, Phó Lê ngượng ngùng giơ bao giấy trong tay lên: "Em mang theo thức ăn đến, muốn ăn cùng với anh."
Cô không dám ngẩng đầu nhìn Lăng Nghị, bởi vì khi nấy anh vừa mở miệng nói chuyện, hệ thống liền tuyên bố nhiệm vụ mới.