Cái gì mà cắm sừng chứ, cô cũng chỉ là thèm muốn mấy thứ đồ tốt của hệ thống, vì loại nguyên nhân không thuần túy này mới quấn lấy Lăng Nghị làm nhiệm vụ, nếu anh chán ghét cô lắc lư trước mặt anh thì cũng phải.
Còn hôn sự... Hai ngày nữa hôn sự sẽ bị hủy rồi, đến lúc đó không ai có thể đàm tiếu về hai người bọn họ cả.
Hơn nữa, cô và anh cũng không làm chuyện gì xấu, muốn đàm tiếu gì thì đàm tiếu đi, sống lại một đời, cô cũng không sợ người khác nói gì đâu! Huống chi hệ thống còn nói... Còn nói anh là mối nhân duyên định mệnh đời cô, đến cả ông trời cũng nói bọn họ là một đôi...
Phó Lê thút tha thút thít nói: "Chuyện kết hôn... kết hôn sẽ bị hủy, em, em sẽ không gả cho Trần Viễn.
Từ lúc cô vừa khóc, cơ thể Lăng Nghị liền căng cứng, động cũng không dám động, gương mặt vốn âm trầm không nói lời nào của anh bỗng nhiên nhướng mi, trong mắt Lăng Nghị hiện lên tia chờ mong: “Thật sao?”
Phó Lê hít hít cái mũi rồi gật đầu: "Em đánh Trần Viễn anh cũng nhìn thấy, làm sao hắn còn có thể cưới em. Chúng em đã nói với nhau rằng hai ngày sau hắn sẽ đến từ hôn.”
Nghe được đáp án chắc chắn, Lăng Nghị nhẹ nhàng thở ra, gương mặt lạnh lùng hiện lên ý cười, đang chuẩn bị dỗ dành thiếu nữ bị anh dọa khóc, Lăng Nghị liền nghe Phó Lê nói: "Nhưng mà anh nói cũng đúng."
"Đúng là em không nên thường xuyên tới tìm anh, em sẽ lập tức mang đồ của mình đi, sau này sẽ không làm phiên anh nữa, cảm ơn anh mấy ngày nay đã giúp đỡ em."
Phó Lê nói xong, cô liền cúi đầu muốn rời đi.
Lăng Nghị: ˆ....
Không phải, anh nói vậy chỉ để ép cô xem cô đang nghĩ gì, anh thật sự không muốn ép cô đến mức không để ý anh nữa đâu!
Lăng Nghị nóng nảy, anh nắm lấy tay Phó Lê: "Lê Tử, em đừng đi... Em nghe anh nói!"
Phó Lê còn đang khóc, trong lòng vô cùng tủi thân, rõ ràng thân là con gái chủ động đến tìm anh để làm nhiệm vụ đã rất xấu hổ rồi, anh còn nói cô như vậy... Còn muốn duy trì khoảng cách với cô... Duy trì khoảng cách thì duy trì khoảng cách, ai thèm chứ!
Cô cũng không cần cái gọi là nhân duyên định mệnh này, hung dữ như vậy, còn dọa Cô Sợ...
Nghĩ đến đó, Phó Lê giơ tay hất tay Lăng Nghị xuống, cô không nghĩ rằng sức lực quá lớn, sau khi hất tay Lăng Nghị xong, tay cô theo đà đánh vào vách tường phía sau.
"A, đau quá." Phó Lê thấp giọng kêu lên, sau đó cúi đầu xem mu bàn tay mình.
Tay cô bị cắt một đường bởi những chiếc gai gỗ trên tường, máu tươi lập tức nhiễm đỏ mu bàn tay.
Phó Lê đau đến mức lại khóc lên, cô sẽ không bao giờ đến nhà Lăng Nghị nữa, đã bị mắng lại còn bị thương...
"Ô ô... Đau quá..."
Phó Lê khóc rất thê thảm, Lăng Nghị cũng bị sự cố bất ngờ này dọa sợ không nhẹ. Vẻ mặt anh hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy trên trán, như thể người bị đau là anh vậy.
Lăng Nghị vội vàng cởi áo khoác trên người rồi quấn lên mu bàn tay Phó Lê, đột nhiên anh cúi xuống ôm ngang Phó Lê lên rồi vội vàng đi vào nhà, anh gấp gáp nói: "Lê Tử, em đừng sợ, nhà anh có thuốc, anh băng bó giúp em, rất nhanh thôi sẽ không đau nữa, ngoanl"
Giọng anh luống cuống lại dịu dàng, mang theo một loại thương xót như dỗ dành một đứa trẻ.
Một câu Phó Lê cũng không nghe được người đàn ông này đang nói gì, cô dừng khóc, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn thẳng vào cánh tay phải của Lăng Nghị.
Dường như Lăng Nghị không sợ lạnh, trời lạnh thế này anh cũng chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, bên trong là áo ba lỗ màu xanh, áo khoác đã lấy để băng bó tay cô, lúc này anh chỉ mặc cái áo ba lỗ xanh, để lộ ra vai và cánh tay.
Trên cánh tay phải của anh có một vết bỏng với hình dạng rất kỳ quái.
Vết bỏng đó, đời trước cô đã từng thấy.