Sau đó Lăng Nghị tách ra, nhìn mắt cô nhẹ giọng hỏi: "Le Tử, làm đối tượng của anh được không? Chúng ta lấy kết hôn làm tiên đề."
Phó Lê đã sớm bị thông báo nảy ra bất thình lình này của anh làm cho say xẩm, trong đầu âm thanh hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành cũng không rảnh lo, cả người mơ mơ hồ hồ không biết nói cái gì, khuôn mặt hồng như nhỏ ra máu, ánh mắt mê ly mà nhìn Lăng Nghị.
Mặt lạnh lùng lúc này của Lăng Nghị giống như được mạ thêm một lớp sáng, mặt mày chứa ý cười cũng dịu dàng hơn, lúc nhìn cô giống như có ngôi sao lập lòe, đầu mũi cao cũng đẹp, khóe miệng chứa ý cười, lại giống như có chút thấp thỏm chờ cô trả lời.
Phó Lê hơi há miệng, vừa định nói chuyện.
"Anh, bọn em đã trở lại! Nghỉ đông rồi-" Âm thanh í a í ới của Lăng Tuệ đột nhiên im bặt, cô bé trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người là anh trai mình và chị Lê Tử.
Hai người bọn họ cực kỳ gần nhau, tay anh cả cô bé còn đặt lên trên vai của chị Lê Tử, thái độ trên mặt của anh cũng cực kỳ dịu dàng như bị quỷ bám.
Chị Lê Tử mặt đỏ bừng, đẹp như tiểu tiên tử, lúc nhìn thấy cô bé mắt còn lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó một phen đẩy anh của cô bé ra, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, như con thỏ vòng qua cô bé mà qua cửa rồi chạy ra ngoài.
Lăng Tuệ: ”..."
Xong rồi, toi mạng rồi.
Lăng Nghị nghiến răng ken két, cười lạnh một tiếng: "Nghỉ đông rồi đúng không, vui vẻ rồi đúng không... hai đứa bây đi lên núi chặt hai bó củi trở vê sẽ làm anh vui vẻ."
Lăng TUG:
Lăng Trạch vô tội nằm không cũng trúng đạn: "...
*
Phó Lê lảo đảo chạy ra khỏi nhà họ Lăng, quay đầu nhìn lại đường nhỏ thấy Lăng Nghị không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm, cô loanh quanh ở sau núi trong chốc lát, chờ độ nóng trên mặt hạ thấp xuống mới trở vê nhà.
Hai ngày này tuyết rơi rất lớn, sau núi đọng tuyết rất sâu, lúc cô một chân sâu một chân nông đi về nhà trên chân có duy nhất một đôi giày bông duy nhất để giữ ấm cũng bị tuyết làm ướt.
Đôi giày bông ướt đẫm lạnh thấu xương, sau khi Phó Lê trở về nhà liền cởi giày ra đặt trên giường đất để hong khô, chờ khô rồi lại mang.
Cô tìm một đôi giày vải sạch mang vào sau đó ra ngoài cửa khiêng một đống lúa đem về giường đất sấy, Vương Phân Ni không dám lải nhải, chỉ nặng nề thở dài một tiếng: Lê Tử... làm sao thế này, chỉ nóng trông nó không có chuyện gì, yên yên bình bình gả đến nhà họ Trần, muốn tai họa thì cũng tai họa cho cái nhà kia đi.
Cứ ở nhà giống như một con cua ngang ngược như vậy, cha của cô có lẽ sẽ bị chọc tức thành bệnh mất.
Phó Lê không biết suy nghĩ của mẹ cô, ánh sáng bên ngoài bị tuyết trắng chiếu rọi đến càng sáng hơn, lọt vào bên trong giường đất, trên đùi cô đắp chăn bông, mông được giường đất sưởi đến nóng hầm hập, trong chốc lát nóng đến khuôn mặt cũng hồng lên, tay vốn dĩ muốn xe chỉ luôn kim cũng sững sờ giữa không trung.
Qua một lát cô cắn cắn môi để mình tỉnh táo hơn, cố gắng đặt tâm tư của mình vào việc thủ công.
Phó Lê mơ mơ hồ hồ làm quần áo, trong đầu khuôn mặt của Lăng Nghị giống như ôn thần không thể nào vứt đi được, những lời mà anh nói như là phát tin mà lặp đi lặp lại trong đầu cô... Một chút việc nhỏ cô cố ý quên đi cũng hiện lên trong đầu...
Trong cái sơn động sau cơn mưa, Phó Lê và Lăng Nghị tram mặc ngồi ở đó, chợt... trong bụng Phó Lê vang lên tiếng động.
Trong sơn động trống trải tiếng động kia vang như được kéo dài hơn, dẫn đến ánh mắt của Lăng Nghị nhìn lại.
Phó Lê túng quan ôm bụng, xấu hổ mà cắn môi, cũng không lên tiếng... ban ngày cô còn chưa ăn cái gì, bụng đã sớm đói không chịu được. Hái được nửa sọt quả dại cô còn bị té ngã một cái, số quả dại đó lăn toàn bộ từ trên núi xuống.