Nhưng Phó Hồng quả thật không nghĩ đến bà Trần thế mà muốn trực tiếp từ hôn.
Cô ta rũ mi, từ hôn thì từ hôn, dù sao mọi người đều đã biết chuyện Phó Lê là cái loại giày rách, loại người như Lăng Nghị sao có thể cưới cô.
Từ nay Phó Lê sẽ trở thành gái lỡ thì không ai muốn, cả đời bị người ta mắng là đồ đê tiện, thứ giày rách.
Vì lời nói của Phó Hồng mà khiến cho mấy người vừa xem náo nhiệt trong lòng vừa bổ não ra tuồng kịch đặc sắc.
Không nhìn ra được, Phó Lê thoạt nhìn nhát gan không thích nói chuyện còn có thể ngầm làm ra loại chuyện này, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Người dân trong thôn tấm tắc không thôi, nhiệt tình mà thỏa luận chuyện đặc sắc khó gặp.
Lông mày bà Trần dựng thẳng lên, vốn đã chanh chua lại càng xấu xí thêm: "Nghe một chút đi, Phó Lê làm chuyện gièm pha suýt chút nữa đã bị người ta bắt gian tận giường, ông còn nói nó trong sạch, cửa nhà chúng tôi không chứa nổi đứa con dâu dơ bẩn như này, từ hôn!"
"Nếu không phải còn chưa qua cửa, nó mà vào nhà tôi còn tiếp tục lặp lại cái chuyện gièm pha này, bà đây liều mạng cũng phải dìm con tiện nhân này xuống sông."
"Bây giờ trả lại lễ hỏi còn phải bồi thường 50 đồng tiền cho tôi nhanh!"
Trân Viễn đứng bên cạnh bà Trần, dáng vẻ xem kịch vui, ánh mắt đắc ý nhìn Phó Lê.
Cô bắt hắn ta từ hôn nhưng còn chưa nói cách thức từ hôn như thế nào. Không ngờ đến tình nhân của con nhóc sức lực kỳ quái này vậy mà lại là Lăng Nghị, thằng đó là sát tinh thì sao, hắn ta cũng không sợ anhl
Nếu không phải sức lực của Phó Lê quá lớn, hắn ta đánh không lại, thì chắc chắn Trân Viễn cũng muốn cưới Phó Lê trở ve để tên kia nhìn một cái, hắn ta có thể cưới người phụ nữ mà người khác coi trọng như thế nào!
Cướp phụ nữ của người khác, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!
Trân Viễn hưng phấn suy nghĩ, đến nỗi mình bị đội nón xanh cũng không sao, dù sao cũng không thành thân, chỉ cần trả lại lễ hỏi rồi bôi thường cho hắn ta 50 đồng tiền, hắn ta sẽ không so dol
Lấy lại một trăm đồng tiền hắn ta còn có thể cưới thêm một đứa con gái trong trắng về làm vợ nữal
Nhưng mà chỉ có thể lấy về để ngắm chứ không thể dùng, thôi kệ vậy, không có việc gì đấm đá hai ba cái cũng khá tốt.
Phó Quý mặt đỏ lên, ngàn phòng vạn phòng vậy mà Lê Tử còn dính dáng đến tên sát tinh kia, ông ta tức giận đến run tay... nhưng vừa nghe nói nhà họ Trần đòi tiền, ông ta lập tức lạnh mặt mạnh miệng nói: "Này bà kia, đừng có cho mặt mũi mà còn không cần, Lê Tử nhà chúng tôi dư dả xứng với người góa vợ nhà bà, lễ hỏi chỉ có một trăm đồng tiền là còn ít đó, Phó Hồng cũng chỉ là một con nhóc, có thể nói đúng chuyện gì, mới đến nhà họ Lăng một lần thì bảo con gái nhà người ta chính là giày rách, bà nói cũng hài hước quá rồi đó, sao nào... sợ rằng không muốn cưới Lê Tử nữa nên chạy đến chỗ tôi đòi tiền đấy phỏng?"
Phó Quý vì túi tiền của mình, gắt gao đứng trước mặt của Phó Lê, đánh chết cũng không thừa nhận những lời mà Phó Hồng nói.
Trong thôn ai cũng biết tính cách của Phó Quý, thấy ông ta vì tiền mà dẫm lên mặt mũi, lập tức cười vang lên.
Thím Vương cười như được mùa, nhanh chóng đón ý nói hùa theo nhà họ Trần: "Phó Quý, ông không thừa nhận là không được rồi, chính mắt tôi nhìn thấy Lăng Nghị và Phó Lê nói chuyện ở trấn trên, vợ của ông vì muốn bịt miệng tôi mà đưa cho tôi một cân đường trắng, đương nhiên... đường trắng tôi đã sớm ăn hết rồi, không có cách nào trả lại ông."
Mọi người nghe vậy liền cười ầm lên.
Phó Quý tức đến mắng người: "Đừng có ở đó mà nói vớ vẩn, lời nói từ miệng của bà có thể tin à?"
Một mình Phó Quý không ngăn được miệng lưỡi thế gian, tranh cãi càng lúc càng gay gắt, anh trai Phó Quý đỡ Miêu Quả đến.