Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 24: 24: Thuê Phòng




Diệp Chiêu cảm giác không chịu nổi loại nhiệt tình, cô vội xua tay liên tục: "Không cần hỏi giúp tôi đâu, thật đấy, tôi dẫn theo em gái nên không tiện vào làm ở nhà xưởng đâu."

"Cậu không đi làm ở xưởng, vậy cậu tới Thâm Quyến làm gì?"

"Tới tìm ba tôi. Ông ấy về quê, tôi chờ ông ấy về đây."

Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt liếc nhìn nhau.

Lúc trước bọn họ chỉ biết Diệp Chiêu sống nhờ nhà bác, bởi vì ba cô nghèo, đưa ít phí sinh hoạt nên bác gái thường đánh mắng cô.

Hình như là năm thứ ba hay thứ tư gì đó, Diệp Chiêu đến lớp với khuôn mặt tím bầm, nghe đồn là bị người nhà đánh.

Chủ nhiệm lớp tới nhà thăm hỏi thì còn bị bác gái của cô đuổi đi.

Lý Thụy Hương cúi đầu thấy trên trán em gái Diệp Chiêu vẫn còn vết thương, trông tội nghiệp nhìn chằm chằm người ta mà không dám tiến lên.

Nhà ai mà chẳng có chuyện khó nói. Chắc hẳn Diệp Chiêu gặp phải chuyện khó khăn gì rồi.

Cô ta không hỏi nhiều, chỉ nói: "Nhà người thân cậu ở chỗ nào? Sau này tan làm tôi tới tìm cậu."

Diệp Chiêu vội vàng từ chối: "Tôi ở hai ngày rồi chuyển."

Cao Nguyệt Nguyệt "à" một tiếng cho có.

Lý Thụy Hương có mối quan hệ khá tốt với Diệp Chiêu từ trước, nên cô ta không chịu từ bỏ: "Nếu cậu có việc thì cứ tìm tới bọn tôi nhé. Bọn tôi ở trong phòng 305 ký túc xá sau xưởng đồ chơi. Cậu nhớ nhé, phòng 305. Nếu cậu muốn vào xưởng thì cứ tìm tôi."



"Được, tôi nhớ rồi." Diệp Chiêu lấy cớ quá muộn phải về, giơ tay chào tạm biệt hai người bọn họ.

Diệp Chiêu và Tiểu Cầm đi chưa được bao xa thì Lý Thụy Hương đuổi theo. Cô ta mua một túi bánh đậu xanh, nhét vào tay Tiểu Cầm: "Cho em gái ăn nè, cầm đi."

Điều này khiến Diệp Chiêu cũng cảm thấy hơi ái ngại.

Cô cảm thấy hâm mộ nguyên thân vì có người bạn tốt thật sự như vậy.

Cô bảo em gái nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn cậu, có cơ hội chúng ta trò chuyện sau nhé."

"Được rồi, lúc nào rảnh Tiểu Chiêu cậu nhớ phải tìm tôi chơi đấy."

Diệp Chiêu mỉm cười vẫy tay rồi dắt em gái đi.

Cô tìm thấy một "nhà nghỉ gia đình A Kiều" có hai tầng nằm ở khu vực khá yên tĩnh ở cuối thôn, chỉ có một bà cụ ngồi ngủ gà ngủ gật ở cửa.

Bà chủ, có khả năng là con dâu của bà cụ này, dẫn Diệp Chiêu lên tầng hai chọn phòng.

Phòng nhiều người ở thì mỗi ngày một tệ, phòng nhỏ đắt hơn chút, mỗi ngày 3 tệ.

Giá cả bên này cao hơn hẳn bên Uyển Thành.

Trên người Diệp Chiêu có chút tiền mặt, nhưng cô không muốn ở chung với người khác để tránh sinh ra rắc rối gì.

Cuối cùng cô chọn một phòng nhỏ ở trong góc, phòng khá đơn sơ, ngoài giường với một chiếc bàn cũ ra thì chẳng còn gì khác.