Thập Niên Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính

Chương 1: 1: Xuyên Thư 1




Chuông reo tiết học cuối cùng của buổi chiều vàng lên.



Học sinh trong lớp học vốn sớm đã có chút không chịu nổi lập tức vực dậy tinh thần, ngoại trừ hàng phía trước còn có mấy học sinh đang nghe giảng, đa phần đều lén sửa soạn cặp sách, líu ríu không ngừng.



Lê Tuyết cũng như thế, tâm tư bay đến bên ngoài.



Đêm nay cha Lục sẽ trở về ăn cơm, cô có chút khẩn trương, chủ yếu là sợ tới lúc đó mình sẽ lộ tẩy.





Mấy ngày nay làm bộ gần như là đã dùng hết tất cả kỹ năng diễn xuất hai mươi năm trước của cô rồi!Cô hiểu rõ, cha Lục dù sao cũng là người lăn lộn ở trong giới kinh doanh nhiều năm, tâm tư sẽ càng tinh tế nhạy cảm hơn một chút.



Chưa chắc có thể giấu giếm được ông ấy!Trên bục giảng, giáo viên toán học giả bộ như không nhìn thấy học sinh mất trật tự, cố gắng giảng xong đề bài trên bảng đen.



Một mớ công thức dài ngoằng, khiến người nhìn tâm phiền ý loạn.



Một bước cuối cùng là tính toán, ngay cả học sinh tốt hàng tốt cũng vội, nói thẳng ra đáp án.




Đặt bút viết xong, giáo viên xoay người nhìn toàn lớp nói: "Trở về làm xong toàn bộ bài tập trong sách hôm nay, tiện thể chuẩn bị nội dung ngày mai, còn nữa, ngày mốt kiểm tra, hai ngày nay đọc nhiều sách lên!"Nói xong liền ôm sách tiêu sái rời đi.



Để lại cả lớp một mảnh ai oán.



Cảnh tượng quen thuộc, lời nói quen thuộc, độ tương tự với tất cả những gì cô từng trải qua khoảng chín mươi chín phần trăm!Lê Tuyết quay đầu trở lại nhìn bạn học phía sau, cãi nhau ầm ĩ, cười cười nói nói, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, yên lặng thu thập xong cặp xách, cùng bạn học chơi tương đối thân ở phía sau lên tiếng chào, "Phỉ Phỉ, tớ đi trước nhé!"Cô gái ngồi ở phía sau cô tên là Hướng Phỉ Phỉ, lớp học chỉ có cô gái này chịu chơi với cô.



Lê Tuyết cảm thấy một mặt là con người Hướng Phỉ Phỉ tốt, một mặt khác cũng là bởi vì Hướng Phỉ Phỉ và "Lê Tuyết" chưa từng ngồi chung bàn.





Không phải, rất có thể giống như những người khác đối với cô không đụng chạm, không để ý tới.



Đẩy bàn học về phía trái, dựa sát vào bên cạnh bàn giáo viên.



Vị trí của cô tương đối đặc thù, được sắp xếp bên cạnh bàn giáo viên, nguyên nhân là lần thi tháng này thành tích đột nhiên trượt dốc, bị chủ nhiệm lớp bắt ngồi ở chỗ này.




Cô cũng không muốn, thi tháng chính là ngày thứ ba cô xuyên tới, đột ngột ra trận, kiến thức đã học lúc trước đã sớm quên sạch, vì để không mất mặt mũi, sẽ không viết trực tiếp để trống, tìm một lý do nói mình thân thể không thoải mái.



Nhưng lớp mười hai kiểm tra thi cử thường xuyên, một lần thất bại có thể tìm cớ, nhưng không thể cứ dùng mãi như vậy được!Không sai, Lê Tuyết là xuyên qua, hơn nữa còn xuyên vào trong một quyển sách, từ sinh viên năm 4 sắp tốt nghiệp bỗng dưng xuyên thành pháo hôi trong một cuốn sách, hơn nữa kết cục còn không tốt lắm, không thể không nói là gặp xui!Hướng Phỉ Phỉ đang cùng người nói chuyện, thấy cô chào tạm biệt với mình, cười phất tay, "Ngày mai gặp!"Lê Tuyết cũng xấu hổ cười cười, "Được!"Cõng cặp xách đi ra ngoài.



Ra cửa rẽ phải chính là cầu thang, đi xuống lầu một, lại đi bãi đỗ xe của trường, từ nơi đó đẩy ra xe đạp của mình.






Bây giờ cô đang học trường trung học số 3, ở Đế Đô được xem là trường công cấp 3 trọng điểm, có vị thứ khá cao, hàng năm có không ít học sinh thi đậu Đế đại và Kinh đại.



Rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là một quyển sách, nhưng sau một thời gian ngắn chân chính sinh sống liền phát hiện nơi này cùng tất cả những gì cô từng trải qua gần như không có gì khác biệt, ngoại trừ có một số tên khác biệt, kỳ thật chính là một thế giới chân thật.



Điều này cũng làm cho cô mê mang rất lâu, nhưng bây giờ đã thử tiếp nhận, cô gặp tai nạn khi đang đi máy bay, lúc tốt nghiệp, mấy người bạn học tổ chức du lịch tốt nghiệp, cô cũng tham gia, không nghĩ tới liền gặp phải việc này.



Hẳn là chết rồi, bằng không thì cũng sẽ không tới nơi đây!Cô nên cảm thấy may mắn, ông trời để cô tiếp tục sống sót, nhưng có chút áy náy với cha mẹ, đứa con gái mà họ một mực yêu thương chiều chuộng cứ thế mất đi, không biết sẽ khổ sở đến mức nào?Chỉ hi vọng anh trai có thể hiếu thuận bọn họ thật tốt!.