Thập Niên Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính

Chương 42: 42: Sai Sót Ngẫu Nhiên 3




Ba bốn chiếc xe máy phóng nhanh ra đường.



Lục Lương chống hai tay sau lưng, đỡ đuôi xe về phía sau, nghiêng đầu mới có thể nhìn rõ phía sau qua gương.



Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn đi xe đạp chậm rãi đi ra khỏi khuôn viên trường.



Cậu chưa kịp nhìn rõ thì xe đã chạy vụt đi.



Lê Tuyết nhìn thấy mấy người họ nhanh chóng biến mất, cô cắn môi tức giận trợn mắt.



Vô duyên vô cớ làm cảm động chính mình còn không bằng trở về nhà sớm hơn!Cô thở phào một hơi, dù sao cũng không gấp, cứ như vậy thong thả đạp xe.



Lúc cô trở lại nhà họ Lục thì trời đã rất tối, trong nhà cũng tương đối yên tĩnh, Triệu Cầm đi tới cầm cặp sách trên vai cô, cau mày nhìn ra bên ngoài: "Trời càng ngày càng tối nhanh, từ tuần sau cho tài xế đi đón con nhé.





"Mặt mũi không quan trọng bằng sự an toàn của trẻ nhỏ.



Lê Tuyết lắc đầu: "Không sao đâu mẹ, đường rất an toàn.





"Cô ló đầu nhìn vào trong, không khỏi ngờ vực hỏi: "Không có ai sao mẹ?"Vẻ mặt Triệu Cầm có chút giễu cợt: "Đi hết rồi, hôm nay chú Lục của con sẽ không về, chuyện của ngày hôm qua còn chưa giải quyết xong!""Còn Thư Vân Hề đó ấy à, chú Lục không có ở nhà thì nó còn ở đây làm gì?""Vào ăn cơm trước đi đã, buổi chiều em con hơi bị sốt, có lẽ tối hôm qua bị dọa sợ quá, nó mới ngủ thiếp đi, tối nay chỉ có hai người chúng ta ăn cơm thôi.



""Ồ!"Sau khi ăn xong, Lê Tuyết đi theo Triệu Cầm trở về phòng, cô quẹo vào nhìn thằng bé trước, thấy cậu bé đã ngủ say nên không quấy rầy nó nữa.



Sau đó mới đến phòng của Triệu Cầm nói chuyện phiếm.




Cầm trong tay đồ ăn vặt, cắn xong hai miếng, cô không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Chuyện tối qua thế nào rồi mẹ? Lục Mạn Mạn lại tức giận bỏ đi à?""Chẳng thế à.



"Nói đến đây, Triệu Cầm thật sự cạn lời với mạch não của cha Lục, cũng không biết ông đang nghĩ gì nữa, một người là con gái ruột của ông, một người là con gái tình đầu không hề có quan hệ huyết thống nào với ông, bên nào nặng bên nào nhẹ đã là một điều hiển nhiên như vậy, nhưng cứ phải làm ngược lại.



Đã thế này rồi mà ông vẫn thiên vị Thư Vân Hề, trách cứ Lục Mạn Mạn là người có lỗi.



Nếu một người đàn ông nhẫn tâm thì đúng là khiến người ta bái phục!"Chú Lục của con vẫn tin lời của đứa con gái mối tình đầu đó, cuộc cãi vã kéo dài đến hơn một giờ sáng.



""Con bé kia buổi sáng rời đi, còn nói chuyện với chú Lục, dăm ba câu đã rũ bỏ sạch sẽ.



"Bà nhìn Lê Tuyết trong nháy mắt, trên mặt có chút ngưng trọng: "Đến mẹ cũng phải khâm phục con bé này, mưu mô thâm sâu, thủ đoạn cao, lại chơi chú Lục con xoay vòng vòng.





""Có điều đấy là nó, con đừng có mà học dáng vẻ tầm thường như vậy, thật sự khiến người ta rất khó chịu.



Mẹ thà rằng con hơi ngốc và đơn thuần, có dáng vẻ của một cô gái nên có, vui vẻ, tốt bụng và hoạt bát còn hơn, việc gì mà phải làm những chuyện đê hèn này? Quá là mất dạy!""Nhưng cũng đừng có ngu, giống như Lục Mạn Mạn ấy, ngốc đến mức lấy cứng chọi cứng.



Cuối cùng không chỉ có đối phương bị tổn thất nặng nề mà mình cũng bị, rồi còn bôi nhọ thanh danh của mình nữa, thiệt biết bao!"Lê Tuyết gật đầu, cho rằng những gì Triệu Cầm nói cũng khá có lý.



Nếu “Lê Tuyết” ở trong truyện thực sự nghe lời bà ấy thì chắc hẳn đã không có một kết cục tồi tệ như vậy.



Nói chuyện phiếm một hồi, Lê Tuyết ra khỏi phòng của Triệu Cầm, suy nghĩ một chút rồi quay lại đi xuống lầu lấy thuốc.




Cô nhờ dì giúp việc lấy rượu thuốc để chống viêm giảm đau và xoa bóp.



Cô muốn nắm bắt mọi cơ hội!Huống hồ, ngoài mối quan hệ lợi và hại ra, Lục Lương vẫn khiến người ta đau lòng.



Lên đến tầng ba và đi thẳng đến phòng cậu.



Cô gõ cửa, đặt đồ đạc xuống rồi rời đi.





Cô chỉ cần cho Lục Lương biết rằng cô đối xử tốt với cậu, có một người luôn âm thầm quan tâm cậu là đủ rồi!Khoảng ba bốn phút sau, cửa được mở từ bên trong.



Chàng trai lấy khăn lau mái tóc ướt, thân thể còn vương sương.



Vốn đang nhìn đối diện, thấy cửa đóng chặt, cậu nắm tay nắm cửa một hồi, nhíu mày, đang định đóng cửa thì tình cờ nhìn thấy trên sàn nhà trước cửa có thứ gì đó.



Cậu mím môi, tầm mắt rơi vào trên đó rồi ngẩng đầu nhìn đối diện.



Cuối cùng cậu ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào thuốc một lúc lâu.



.