Chương 3: Từ nay về sau
Hoàng hôn, bầu trời như con thú dính bẫy ngã vào lòng hồ, máu tươi loang lỗ, trôi nổi trên mặt nước, lại cũng giống như ngọn lửa tham lam đang liếm láp mùi vị thịt của con vật, đỏ rực nóng mắt.
Đợi đến thêm một hồi, trăng lên, màu đen muộn phiền ảo não giăng kín, phảng phất như là đống tro tàn còn lại sau cùng của một sinh mệnh.
Ngày Khương Hổ c·hết, Trần San cũng m·ất t·ích, mấy ngày sau người ta tìm được xác nàng bên bờ suối, hôi hám, trên người dính đầy vị bùn đất, chằng chịt vết cắt.
Sau khi cảnh quan vây quét, Trần gia con ngựa này phảng phất bị lột một lớp da, vốn dĩ già nua xương mục, lại mất đi yên cương móng sắt, bất lực ngã xuống trên lữ trình.
Trần gia rơi vào hoàn cảnh này, không có người làm ma cúng cho Trần San, đừng nói đến Khương Hổ người lạ, c·hết không lưu xác. Thầy ma nhìn Khương Thập Tam thất thần quỳ bên cạnh a mẫu, rốt cuộc cảm động đem trong nhà năm con gà duy nhất g·iết, cúng thần rừng. Lại nói, năm con gà này chính là từ một cặp ngày trước Trần Tường đưa cho hắn, sinh nở, xem như của thiên trả địa.
Ba ngày ma cúng, bảy ngày đèn nến, rốt cuộc người ta mới đem một thân Trần San sớm đã rữa nát không chịu nổi đi chôn.
Tháng mười, cha trời bị mây mù cản bước, chậm chân chưa đến sưởi ấm nhân gian, để cho mẹ đất lạnh lẽo, cho thần rừng phủ một tầng áo tơi mưa bụi.
Cỗ tiệc vừa tan, quá nửa người không có ý định theo tới nghĩa địa, lại thêm cơn mưa rửa trôi con đường mòn, hoá thành vũng lầy, vô hình đem chiếc vòng bạc dưới chân vốn đã nặng vì rét lạnh lại càng thêm vướng víu.
Mộ huyệt sớm đã đào, thầy ma vẽ một đồ hình trên đất, một tay cầm chuông đồng, một tay cầm đèn nến, múa một hồi xung quanh. Người ở An Lộc trấn cho rằng thầy ma như vậy là đang dẫn đường cho n·gười c·hết xuống hầu bên cạnh thần rừng, miễn cho bọn họ lạc lối nơi dương thế.
Xong xuôi, Trần San rốt cuộc nằm xuống bên dưới. Bồi táng còn có mười mấy con rối, dùng làm lễ vật dâng cho thần rừng.
Cát bụi phủ lên, rất nhanh mộ địa thành hình, phía trước cắm một tấm bia gỗ khắc "Trần gia thứ nữ, Trần San chi mộ_ Bất hiếu nhi tử Khương Thập Tam lập".
Khương Thập Tam toàn trình đều là quỳ, trước lễ là quỳ bái mộ, sau lễ là bái tạ người trong thôn trấn đến đưa. Nhìn đám người lần lượt rời khỏi, đôi mắt mệt mỏi rệu rã của hắn nhiều thêm mấy phần âm u, mờ mịt.
Sau cùng, thầy ma đỡ hắn đứng dậy: "Thập Tam, tội nghiệp con ta, đứng dậy đi".
Thầy ma còn muốn đưa tay, thì Khương Thập Tam cẩn thận khum người cúi xuống lạy, một đường ba bái: "Thầy ma, con Khương Thập Tam bái tạ".
Nhìn hài tử còn đang cứng ngắc vì lạnh giá, run rẩy vì đau nhức, lại vẫn kiên cường, quỳ mấy mấy tiếng đồng hồ, thầy ma đau lòng than thở: "Thập tam con ta, mau đứng dậy".
Thầy ma còn muốn nói gì, Thập Tam đã không thể nghe, b·ất t·ỉnh ngã xuống vũng bùn.
Nửa đêm, quần tinh buồn không sáng, cô nguyệt thê lương mặc cho mây mù điên đảo nổi chìm.
Nhà gỗ không lớn, lại sửa qua sửa lại mấy lần, trên vách lỗ thủng lốm đốm, để gió thu như ngón tay nhẹ nhàng gảy sợi dây lửa chập chờn, yếu ớt dưới bếp, vang lên khúc nhạc sầu não.
Khương Thập Tam nằm ở giường gỗ, hai mắt nhắm nghiền, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn mơ thấy điều gì, lông mày nhíu chặt. Khương Thập Tam cả người run run, cuối cùng giật mình, hô lấy một tiếng "a mẫu" liền tỉnh.
Đồng thời, cũng đánh thức thầy ma bên cạnh.
Thấy hắn dậy, thầy ma tới bên bếp lửa, múc một bát cháo trắng, ôn tồn tới ngồi cạnh, đặt vào tay hắn. Thập Tam im lặng, hai mắt ảm đạm không một tia sáng, khẽ cúi đầu nhận lấy, chậm rãi nhai nuốt.
Thầy ma nhìn hắn xót xa, cũng không nói gì.
Thiếu niên ăn xong, liền rời giường, muốn đem bát trong tay đi rửa, lại bị thầy ma giữ lại, đặt xuống bên cạnh.
Thầy ma chỉnh lại mấy sợi tóc cho hắn, chậm rãi nói: "Con ta, nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay con khổ cực rồi".
Đem lời nói xong, thầy ma chuẩn bị đứng dậy, góc áo liền bị Khương Thập Tam níu chặt, hắn giọng mông lung hỏi: "A mẫu ta đi đâu rồi, thầy ma?".
Câu này, hắn hỏi không biết bao nhiêu người, cũng từng hỏi qua thầy ma, người nào nghe đến, cũng vì hắn đau lòng, lời ra đến cổ họng lại phải đem nuốt xuống.
Thầy ma không đành lòng nói ra sự thật, một tay đặt lên vai hắn nói: "Thần rừng có việc, a mẫu của con phải trở về suối nguồn bên cạnh ngài, Thập Tam mấy ngày này nhất định muốn nghe lời... "
Thiếu niên hai mắt ửng đỏ, răng cắn chặt môi, kích động hỏi: "A Phi nói n·gười c·hết rồi, Thập Tam không còn gặp được a mẫu nữa, là a mẫu không cần ta đúng không."
Thầy ma nhìn thiếu niên quật cường, lần nữa ngồi xuống cạnh, lại lau đi mồ hôi cùng vết bẩn trên gương mặt hắn, nói: "A mẫu đương nhiên là thương yêu Thập Tam, lúc nào cũng ở bên cạnh Thập Tam, chỉ là con không trông thấy thôi".
Khương Thập Tam ánh mắt lóe lên tia sáng, vội vàng hỏi thầy ma: "Thầy ma, a mẫu của ta ở đâu".
Thầy ma xoa nhẹ đầu hắn, một tay dắt hắn đi ra bên ngoài.
Thầy ma chỉ chỉ mặt trăng nói với hắn: "Thập Tam, con có nhìn thấy mặt trăng kia không, a mẫu con chính là được thần rừng đưa tới phụng dưỡng cho nguyệt thần trên đó".
Ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt ngờ nghệch của thiếu niên, hạo nguyệt từ từ biến thành gương mặt của Trần San. Khương Thập Tam thấy a mẫu cười với hắn, còn vẫy tay gọi, bao nhiêu cực khổ, muộn phiền u uất tựa hồ tiêu biến.
Thầy ma lại nói tiếp: "A mẫu con trước khi đi, đem con giao cho ta, nhờ ta chăm sóc."
Hơi chần chừ một đoạn, thầy ma hai mắt nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Thập Tam, thầy ma hỏi con phải trả lời thực lòng, con có nguyện ý trở thành đồ đệ của ta không?".
Thập Tam vội vàng cúi người hành lễ: "Thập Tam nguyện ý".
Thầy ma nhìn hắn vui mừng, sảng khoái cười cảm thán: "Ta Cao Tiến hành tẩu hơn nửa đời người, cuối cùng cũng tìm được truyền nhân, coi như không phụ trọng thác sư môn, hiện tại ra đi cũng có thể nhắm mắt".
Khương Thập Tam đương nửa hiểu nửa không, mơ mơ hồ hồ, thầy ma lại bắt đầu giảng "Môn phái của chúng ta gọi Tiêu Dao phái, mà ta là đệ tử đời thứ một trăm hai mươi chín. Con nhập môn chính là đời thứ một trăm ba mươi."
"Tiêu Dao phái chúng ta chính là nghiên cứu âm dương ngũ hành, thuận theo thiên địa nhân ý mà tu tâm dưỡng tính, bồi luyện tự thân. Tiêu Dao chính là phóng khoáng, khoát đạt, không câu nệ, hành sự mọi chuyện nghe theo bản tâm."
"Tiêu Dao phái nhập môn không có nặng quy củ, chỉ có quỳ bái sư thừa, cùng tuyên thệ trước liệt vị tiền nhân, Thập Tam theo ta".
Thầy ma kích động dẫn hắn quay trở lại bên trong, đem một bức tranh treo lên vách, thắp hai ngọn nến trắng trái phải, đem lư hương án phía trước.
Thầy ma khẽ hô: "Thập Tam, quỳ xuống".
Vùng xa xôi là như vậy, mê tín đến rối tinh rối mù, nếu như để cho một đứa trẻ thành phố nghe nhìn chuyện như vậy, chưa biết chừng thầy ma đã sớm bị cảnh quan bắt đi.
Khương Thập Tam đối với việc này, ngược lại không có chút bài xích, nghiêm cẩn quỳ xuống, nghe theo lời thầy ma, cầm một nén hương trong tay, chậm rãi đọc: "Đệ tử Khương Thập Tam, nguyện ý bái Cao Tiến vì sư phụ, nhập môn Tiêu Dao phái, nếu có hành vi đại nghịch bất đạo, chống lại tông môn, phản bội sư thừa sẽ phải chịu trần gian nghiệp hỏa giày vò, tạp niệm quấn thân, vô duyên thành đạo".
Khương Thập Tam niệm xong liền lạy ba lần, đứng dậy đem hương cắm xuống. Xong xuôi, hắn mới đem trà pha mời thầy ma.
Thầy ma mỉm cười, đem một ngụm trà đắng chát nuốt xuống, đỡ hắn đứng dậy, lễ bái sư mới xem như kết thúc.
"Khương Thập Tam, từ nay về sau, con chính là đệ tử của Cao Tiến ta".