Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Tam Truyện

Chương 6: Tỉnh dậy là sẽ tới




Chương 6: Tỉnh dậy là sẽ tới

Từ An Lộc trấn đi tới trạm Môn Khanh, lại từ trạm Môn Khanh hướng xuống phía dưới, trời mỗi lúc một xa, phảng phất thần rừng thần núi lấy thân cõng trời từ từ đứng dậy, không để cha trời vô ý đè xuống loài người.

Đường từ trạm Môn Khanh rời đi, thiên không bớt đi mấy phần u ám, vẫn như cũ không có dương quang tẩy lễ, vạn vật y nguyên mờ mịt, chỉ là nhiều thêm một chút sinh khí, đỡ đi mất phần ảm đạm.

Hai người hôm qua di chuyển cả ngày, thầy ma tương đối quen thuộc, còn có thể chịu được một hồi mà thiếu niên vốn dĩ đêm qua bình thường, sáng nay hai chân đã sưng tấy run rẩy.

Trời lạnh, sưng chân nhưng là không đỏ lên được, vết bầm chỉ đậm sắc hơn màu da một chút, tím lại, phồng lên. Thập Tam nhịn đau gượng một hồi, cà nhắc cầm gậy chống đi theo sau, liền bị thầy ma túm lấy, quăng lên lưng lừa. Thầy ma đồng dạng như trước, đem hành lý trên thân con vật dỡ xuống khoác lên vai.

Hai người dọc theo đường mòn trong rừng.

Không có gió, sương mờ mỏng manh, từng sợi nhỏ mềm, quấn quanh cây già mấy vòng, mãi không đứt đoạn. Không có nắng, lá úa vàng vọt, từng mảnh nặng trĩu hơi nước, khom lưng chùng gối, mãi không ngẩng đầu.

Thầy ma xốc lại túi đồ, vừa đi, vừa chậm rãi gọi: "Thập Tam."

Thiếu niên hơi cúi đầu đáp: "Thầy ma nói, Thập Tam xin nghe."

Thầy ma bắt đầu hỏi: "Chúng ta ở tại nơi nào?"

Thập Tam không chút do dự đáp: "Tại An Lộc trấn."

Thầy ma lại hỏi: "An Lộc trấn tại nơi nào?"

Thập Tam tiếp tục: "An Lộc trấn tại Tháp Tượng sơn."

"Tháp Tượng Sơn lại tại nơi nào?"



"Tháp Tượng Sơn tại Bàn Tượng sơn mạch."

Thầy ma cười cười: "Vậy thì lớn hơn Bàn Tượng sơn mạch thì sao?".

Thiếu niên lắc đầu, im lặng một lát mới mở miệng: "Thập Tam không biết."

Thầy ma bắt đầu giảng: "Chỗ của chúng ta xem như vòng ngoài của Bàn Tượng sơn mạch, thuộc về Dương tỉnh, mặt khác, sơn mạch còn chạy qua hai tỉnh Vân Hồ. Ba tỉnh này đều nằm ở phía tây Yên quốc. Bàn Tượng sơn mạch rộng lớn, ngoài Yên quốc, còn đi qua Lan quốc cùng Càn quốc."

"Thập Tam học được chưa."

Thiếu niên hơi hơi gật đầu: "Thập Tam ghi nhớ."

Thầy ma dẫn theo Thập Tam bảy ngoặt tám rẽ, rốt cuộc thấy được đường lớn. Nói là đường lớn, nhưng chỉ rộng chừng ba bốn bước chân, mặt đường mặc dù trải nhiều đá sỏi nhưng vẫn lộ ra bùn đất, lại vô cùng thô ráp. May mắn hiện giờ mùa lạnh, nếu như vào mùa mưa, trên đường nhất định không thiếu nước đọng, di chuyển hẳn vô cùng chật vật.

Dưới đất không có đá nhọn lởm chởm, cùng cây khô gai sắc, Thập Tam leo xuống lưng lừa, vỗ ngực nói: "Thập Tam có thể đi được".

Thầy ma thấy thế cũng không nói gì, tính toán, dù sao cũng không phải đi bộ bao xa nữa.

Đường lớn như vết sẹo của đại địa, vạch một nét xấu xí giữa rừng núi, không biết dẫn tới nơi nào. Hai bên không tính hiểm trở lại khoáng đạt, tiếng móng lừa gõ trên sỏi đá không biết đi bao xa, mãi mới vang trở về.

Hai người nói nói một hồi, không bao gặp một cái ngã ba liền dừng lại, phía trước có năm sáu người đứng sẵn ở đó, giống như đang chờ bọn họ. Bên cạnh đám người, còn có một chiếc xe dê kéo.

Cách An Lộc trấn hơn mười dặm về hướng tây có một thôn gọi Lưu gia thôn, không lớn, chỉ có chừng ba bốn mươi hộ, nam đinh thời kỳ nhiều nhất năm mươi người, chưa bằng một phần mười của An Lộc trấn. Nhưng Lưu gia thôn mấy chục năm chưa bao giờ đói qua.



Khác với An Lộc trấn đi hơn một ngày mới thấy đường lớn, Lưu gia thôn chỉ cách nó gần trăm trượng. Lưu trưởng thôn đặt tại mặt đường một cái xe kéo, lại nuôi một hai con dê, chuyên dùng để mang người đi thị trấn.

Một đồng cả đi lẫn về, trẻ con không lấy tiền, giá này thực sự không quý. Thế nhưng, người tới nếu có mang theo gia súc, thì nhất định phải chia sẻ một phần lực, buộc gia súc vào càng xe. Đường xa, ai lại không mang theo lừa ngựa, cứ như vậy, mặc dù chỉ chuẩn bị một con dê già, lại có thể kéo được bảy tám người.

Thầy ma nhìn thấy xe kéo của Lưu gia, hắn thở dài một hơi, may mắn còn kịp. Thập Tam gặp nhiều người lạ, liền đi tới bên cạnh thầy ma, có chút lo lắng.

Trông thầy ma tới gần, một người trung niên đội khăn lục đi lên, cười nói: "An Lộc trấn trưởng, hôm nay tới muộn a".

Lưu gia thôn, toàn thôn đều mang họ Lưu, cho nên, quy củ, lễ chế của bọn họ so với An Lộc trấn còn muốn nặng hơn. Như chiếc khăn trên đầu người trung niên này màu xanh lục, chỉ có con trai của thôn trưởng là có thể đội.

Người này tên Lưu Bình, còn gọi A Bình, từ khi cha hắn là Lưu Khôn già yếu, công việc quản lý xe kéo liền do hắn tiếp quản. Không ai nói ra tất cả ngầm hiểu, chờ ít năm lão Lưu không còn, chức thôn trưởng này về sau sẽ rơi vào tay hắn.

Có cái xe kéo này, Lưu Bình từ nhỏ đã có thể vào trong thị trấn không ít lần, gặp nhiều loại người, thấy nhiều dạng chuyện, tự nhiên cũng trở nên khôn khéo, tinh minh.

Lúc Lưu Bình bắt đầu tiếp quản xe kéo, trên xe bao giờ cũng thêm một chút đồ vật, nước uống, thức ăn luôn có, thỉnh thoảng còn thấy rượu cùng dầu đốt. Hắn không bán, chỉ trưng trên xe, nói là phòng khi cần dùng tới.

Người trên xe nếu là khuyết thiếu, hắn liền hào phóng thả ra, tuyệt nhiên không nhắc tới tiền bạc, dù sao ngô khoai cùng một ống trúc nước thì có thể đáng giá bao nhiêu. Nhưng, bình thường cũng ít người muốn đồ ăn của Lưu Bình. Người đi xe, có thể đi xuống thị trấn, trong thôn trấn cũng ít nhiều danh vọng, nhận đồ tay không, thực sự hơi mất mặt.

Ăn đồ của người ta, liền mang nghĩa nợ người ta một cái nhân tình.

Gặp đối phương trêu chọc, thầy ma cười nói: "Phiền A Bình, mọi người chờ đợi, mấy hôm nay ta mang theo hài tử trong trấn theo, có chút chậm trễ".

Nói rồi, thấy ma kéo Khương Thập Tam lên phía trước, lại giới thiệu cho hắn năm người trước mặt để hắn chào hỏi.

Lưu Bình thấy Khương Thập Tam ngây ngô, thích thú hỏi chuyện một hồi.

"Trong An Lộc trấn có hay không thích tiểu cô nương nào?"



"Có cần Lưu thúc dẫn cho mấy cái tiểu muội ở Lưu thôn."

"Ngày kia Lưu thúc đưa ngươi đi xem chợ thị trấn."

...

Lưu Bình nhiệt tình, giúp hai người buộc lừa vào càng, lại đỡ thiếu niên lên xe. Hắn còn mời Thập Tam bánh quả, Thập Tam nhưng là không dám nhận. Thầy ma sáng nay đã dặn dò trước, nước có thể uống, đồ vật không thể thu.

Đám người chờ đợi đến quá giờ thìn, xem ra không có ai đến nữa, xe liền khởi hành. Hai dê ba lừa kéo xe, không lộ ra phí sức, nếu như không gặp trũng, người trên xe liền có thể yên vị.

Con lừa già của thầy ma nhìn đồng bọn bên cạnh, hai mắt không còn ngu ngốc, hiện ra tinh quái. Bước đi của nó lúc nhanh lúc chậm, lúc bình thường nó là ngang hàng mà kéo, nhưng lúc lên dốc, nhất định là đứng cuối. Động tác của nó vô cùng thuần thục, hiển nhiên một dạng "lừa quen đường cũ" không phải lần đầu.

Bên ngoài đường lớn, không có đại thụ che chắn, dương quang lộ ra dồi dào, không như trong rừng âm u, lạnh lẽo. Nhưng mà gió lớn, thỉnh thoảng lại quạt cho cát bay đá chạy, đám người nghe thấy nó đến, không tự chủ ngồi sát lại với nhau.

Hai bên, rất ít thú vật, con đường này làm đã nhiều năm, bọn chúng sớm đã bị dọa chạy. Dễ thấy nhất là thanh điểu, bởi vì thứ này rất nhỏ, bình thường thợ săn căn bản không nhận, không có bao nhiêu thịt, ăn lại còn dễ đau bụng, cho nên không sợ người.

Đám người còn đang trò chuyện, liền nghe thấy tiếng động lớn phía trước, vô số thanh điểu bay loạn.

Không xa chỗ bọn họ, một thân tùng cao hơn trượng mục ruỗng, đổ nằm chắn ngang đường. Lưu Bình nhìn thấy cảnh này không nhịn được than vãn "xui xẻo, xúi quẩy".

Mất gần nửa canh giờ, bọn họ mới dọn được nó.

Khương Thập Tam trên trán lấm tấm mồ hôi, lau tay vào vải áo, hỏi nhỏ thầy ma bên cạnh:

"Thầy ma, đường còn xa không?"

"Thập Tam ngủ một lát đi, tỉnh dậy là sẽ tới."