Trong quán bar tốt xấu hỗn tạp.
“Tần Cận ư, anh ta là bạn trai của Kỷ Nam Thanh, cô có hứng thú với anh ta à?”
“Không có không có!” Diệp Gia xua tay liên tục: “Chỉ là...chỉ là vừa rồi nghe cô nói về anh ta nên tôi nhất thời tò mò mà thôi.”
Người phụ nữ kia bật cười, liếc nhìn Diệp Gia: “Hoảng cái gì, tuy rằng bộ dạng anh ta hơi xấu một chút, có điều á...dáng người ngon, quan trọng nhất là rất có mùi vị đàn ông, cả con phố này phụ nữ thích anh ta, thật sự là khá nhiều, thêm một người là cô thì cũng không tính là gì.”
Thật sự không phải mà!
Có điều Diệp Gia cũng lười tranh cãi, cô dứt khoác ngồi xuống quầy bar, mời cô em diêm dúa bên cạnh uống một ly, nghe cô ấy kể đủ thứ chuyện về Tần Cận.
“Anh ta là con trai thứ hai của ông cụ nhà họ Tần, vẫn luôn đi làm ở nơi xa, thời gian trước mới trở về, nghe nói vết thương trên mặt là do đánh nhau cùng người khác ở bên ngoài lưu lại.”
“Hiện tại đang làm việc cho Anh Cửu, thân thủ khá giỏi, Anh Cửu rất coi trọng anh ta.”
Diệp Gia thình lình nhớ tới, lần đầu gặp mặt đêm hôm đó, anh ta đâm trọng thương người...
Quả nhiên không thể nào là anh, thế mà cô lại gắn hai người hoàn toàn không liên quan này lại với nhau, bản thân Diệp Gia cũng cảm thấy thật là hoang đường.
Phó Tri Duyên làm sao có thể là kẻ sát nhân kia?
Cô em kia tổng kết một câu cuối cùng: “Cô mời tôi uống rượu, nên tôi sẽ chân thành cho cô lời khuyên, đối với một kẻ liều mạng như Tần Cận thì những cô con gái nhà lành tốt hơn hết là nên tránh xa anh ta ra, chơi không nổi đâu, cơ mà có thể cân nhắc đến tình một đêm, mùi vị của anh ta nhất định là rất tuyệt.”
Nếu đã chắc chắn hắn không có khả năng là Phó Tri Duyên thì cô đương nhiên sẽ tránh xa hắn ra, càng không muốn có bất kỳ dính líu nào đến hắn.
Diệp Gia vừa bước ra khỏi quán bar liền bị một người đàn ông kéo vào con hẻm bên cạnh, cô đang muốn vùng vẫy thì một bàn tay thô ráp bịt miệng cô lại, toàn thân bị hắn ép vào tường, người đàn ông vẫn đội mũ lưỡi trai, cúi thấp đầu, giọng nói rất trầm.
“Muốn biết cái gì, không bằng trực tiếp đến hỏi tôi.”
Giờ khắc này nếu như Diệp Gia nhắm mắt lại thì cô nhất định sẽ nghĩ rằng anh ta là Phó Tri Duyên, giọng nói của họ thực sự là quá giống nhau!
Chỉ đáng tiếc là vết sẹo đột ngột trên mặt quá là đáng sợ.
Tần Cận ghìm chặt cằm của cô, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt cô: “Nói nghe xem, vì sao muốn nghe ngóng tìm hiểu tôi?”
Hắn giống như là ác ma trong bóng tối.
Diệp Gia nhìn chằm chằm vào mắt hắn, tựa như muốn nhìn thấu lòng hắn: “Tôi chỉ muốn xác định một việc.”
“Hửm?”
Lần đầu tiên gặp mặt, cũng là một chữ “hửm” này đã khắc sâu vào trong lòng cô.
Đèn đường lập lờ nửa sáng nửa tối, mờ mờ ảo ảo nhưng không mơ hồ.
“Anh trông rất giống một người.”
“Không phải cô định nói...”
“Chồng của tôi.”
Bỗng dưng anh cười phá lên, cười rất chi là ngả ngớn đãng.
“Tiểu thư à, khẩu vị của cô mặn thật đấy.” Hắn cười đủ rồi, nói tiếp: “Nhưng mà cái kiểu bắt chuyện này...”
“Con mẹ anh!”
Diệp Gia đột nhiên bạo phát một tiếng rất tục, trong đêm tối càng đặc biệt bất thình lình.
Cô đẩy hắn một cái.
“Đầu tiên, ở cái tuổi của tôi không rảnh để vờn mèo bắt chuột với anh, bởi vì tôi thực sự không có hứng thú với con người anh.” Diệp Gia nhìn hắn, rồi lắc lắc chiếc nhẫn trên tay mình: “Tôi chỉ là đang tìm cha của con tôi thôi, nếu tìm không thấy thì vẫn tiếp tục tìm, nghe hiểu rồi chứ?”
Lời nói thẳng thừng như vậy, hắn có thể không hiểu được sao?
Nhất thời Tần Cận chợt không biết nên vui...hay nên buồn.
“Tiểu thư à, cô nói những lời không chút lưu tình nào với một tên lưu manh cực kỳ hung ác như tôi thì dễ bị xoạc lắm đấy.”
(anh nhà nói câu thô tục quá đi hà!!)
Một tiếng nói tục phát ra làm tiêu tan đi một chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng cô.
Thật lâu sau, hắn cười nhạo nói: “Có điều hôm nay tôi không có cái hứng này, đi thôi tôi đưa cô về nhà.”
Nói xong hắn thô bạo nắm lấy cánh tay cô, dẫn cô ra con hẻm.
Diệp Gia liều mạng vùng vẫy: “Buông ra!”
Bỗng dưng hắn kéo cô đến bên mình, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Muốn trách thì trách ngày hôm đó cô xuất hiện quá không đúng lúc, nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn phối hợp với tôi.”
Diệp Gia kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy một vài người đàn ông mặc áo hoodie đứng ở cửa quán bar, đang nhìn họ từ xa.
Cô lập tức liền hiểu ý của hắn.
Hắn đang giúp cô thoát khỏi đám người đó.
“Đều đã là mẹ hai con rồi, cô thật sự cho rằng tôi có hứng thú với cô?” Hắn không chút lưu tình mà chế nhạo cô.
Hai người cứ lôi lôi kéo kéo đi đến trước sân nhỏ cổng nhà cô, Tần Cận chợt buông tay cô ra, Diệp Gia thật vất vả mới đứng vững được thân mình, nhích ra xa hắn một chút.
“Loại nơi như Nam Thành không phải là nơi mà cô nên đến, dẫn theo bọn nhỏ đi đi.” Hắn nói xong liền xoay người rời đi.
Nhưng chưa đi được vài bước, Tần Cận liền hối hận rồi.
Quá là con mẹ nó hối hận!
Lời khuyên này, khuyên không đúng lúc đúng thời chút nào...trước kia hắn giả vờ rất ra dáng, mà hiện tại nhất thời không nhịn được làm hỏng công lao hết rồi.
Quả nhiên, Diệp Gia gọi hắn lại: “Anh đứng lại đó!”
“Làm sao, còn muốn mời tôi lên lầu uống trà?” Hắn quay đầu lại, vẫn là ngữ điệu cà lơ cà phất ngả ngớn kia.
“Tôi có nên đến đây hay không, có đi hay không thì liên quan gì đến anh?” Cô chấp nhất vặn hỏi: “Tại sao anh lại quan tâm?”
Động lòng trắc ẩn?
Thôi bỏ đi, hắn cũng không phải là thứ tốt lành gì.
“Chẳng nhẽ anh thật sự có hứng thú với người mẹ hai con là tôi đây?
Trả thù! Chắc chắn là như thế!
Cô bé này...
Một chút cũng không thay đổi.