Thất Giới Hậu Truyện

Chương 18: Xảo kế thủ thắng




Tuyết Xuân vẻ mặt trở nên nặng nề, nó tu vi bất phàm, nhưng thành tựu theo phương diện thân pháp thật ra lại hoàn toàn không xuất chúng.

Thức thân pháp vừa rồi Lâm Phàm mới thi triển nó lại chưa từng học qua, bây giờ muốn lập tức tìm được một loại thân pháp đủ sức vượt qua đối với nó thật ra khá khó khăn, vì thế nó trở nên trầm ngâm.

Từ Tĩnh nhìn ra được lo lắng của Tuyết Xuân, từ trong nước bay ra, điềm nhiên nói:

- Hay, thân pháp tuyệt diệu, hay để ta thử qua coi.

Nói rồi hình bóng lay động, ảo hóa thành ba phân thân đan chéo vào nhau, dần dần phân chia giữa không trung, chỉ giây lát liền ảo hóa trên cả trăm hình bóng, hình thành một khu vực tam giác, rít lên một tiếng hút nước ao thành một cột nước giữa không trung.

Sau đó, những ảo ảnh bắt đầu giảm yếu, nhưng cột nước lại giữ nguyên bất động, cuối cùng ảo ảnh toàn bộ biến mất, vừa hay thấy Từ Tĩnh ngạo nghễ trên cột nước, khuôn mặt nở nụ cười bình tĩnh.

Ngây ngốc nhìn cảnh này, năm đứa Lâm Phàm vẻ mặt trầm mặc, một sự thất vọng sâu sắc xuất hiện trong ánh mắt cả năm đứa.

Thiên Lân vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng hơi chấn động, ngầm nói: “Từ Tĩnh này hơi có bản lĩnh, đợi lúc nữa nếu ta và hắn tranh đấu mãnh liệt tất nhiên sẽ bộc lộ thực lực, phải nghĩ một biện pháp khác mới được.”

Giữa ao, Huyền Vũ ngửng đầu nhìn lên bầu trời, tán thưởng:

- Từ sư huynh quả thật tu vi kinh người, khiến bọn đệ phải bội phục.

Phi Hiệp tiếp lời:

- Đúng thế, thân pháp này của Từ sư huynh quả thật khiến ta phải cảm thấy mặc cảm.

Mỉm cười hạ xuống, cột nước giữa không trung hệt như con rồng thu mình, không hề bắn lên chút bọt nước nào, có thể thấy về mặt vận dụng chân nguyên, Từ Tĩnh cũng đã nắm được chắc chắn rồi.

Tuyết Xuân khuôn mặt tươi cười, bước đến khoa trương vài câu, sau đó ánh mắt liếc mấy đứa Lâm Phàm, hỏi lại:

- Còn cần phải so tài tiếp không?

Lâm Phàm không hề mở miệng, ánh mắt nhìn Thiên Lân, chờ đợi nó trả lời.

Nháy mắt bảo năm đứa an lòng, Thiên Lân chầm chậm bước đến, cố ý vặn người, ngáp vài cái, tinh nghịch nói:

- So chứ, sao lại không so? Đây chính là trò chơi vui đùa, tự nhiên phải tiếp tục chứ.

Tuyết Xuân khinh miệt nói:

- Bằng vào ngươi?

Thiên Lân cười ha hả đáp:

- Đúng, bằng vào ta. Sao, ngươi sợ rồi chăng?

Tuyết Xuân hừ giọng nói:

- Ta sợ ngươi thua khóc lóc mà thôi.

Thiên Lân phản bác:

- Phải vậy chăng, thế ngươi có thể dám so tài với ta chăng?

Tuyết Xuân vẻ mặt hơi lạnh lại, quát lớn:

- So gì đây?

Thiên Lân đáp:

- Vừa rồi so sự biến hóa của thân pháp, bây giờ chúng ta đổi phương thức, so tốc độ. Dám không?

Tuyết Xuân hừ giọng nói:

- Ta mà sợ ngươi, nói chơi.

Thiên Lân cười ha hả nói:

- Không sợ là tốt rồi. Vì để cho công bình, chúng ta đặt một khối đá nhỏ ở trên mặt đất, hai người đứng cách đó cùng một cự ly, đồng thời xuất phát đoạt lấy, ai người thứ nhất lấy được khối đá, xem như người đó thắng cuộc. Đương nhiên, đoạt lấy là so tốc độ, vì thế nếu người nào công kích người khác trên đường cũng tính là thua.

Tuyết Xuân đồng ý đáp:

- Biện pháp này không tồi, để bên các ngươi tìm một người phát hiệu lệnh nhằm tránh việc lại kiện tụng sư huynh bọn ta đã khi dễ các ngươi.

Thiên Lân tươi cười, để cho Tiết Quân có tiếng nói lớn nhất chịu trách nhiệm phát lệnh, sau đó tìm một cục đá đặt trên mặt tuyết, rồi cùng với Tuyết Xuân bắt đầu chuẩn bị.

Lúc này, mọi người ở đó đều nhìn vào hai người và cục đá. Tiết Quân thấy bọn họ đã chuẩn bị xong, đưa tay phải giơ cao, sau đó nhanh chóng phất xuống.

- Bắt đầu!

Thời khắc đó, Tuyết Xuân chuyển động nhanh như thỏ, tốc độ của nó khiến người ta phải kinh ngạc thưởng thức. Nhưng Thiên Lân còn nhanh hơn nó, hệt như một mũi tên rời khỏi dây cung, chớp mắt đã đoạt lấy cục đá vào trong tay.

Giật mình nhìn Thiên Lân, Tuyết Xuân bất ngờ vô cùng, nó không thể nào nghĩ được bản thân lại có thể thua cuộc.

Bên cạnh, Từ Tĩnh, Huyền Vũ, Phi Hiệp vẻ mặt kinh ngạc vô cùng, rõ ràng thắng lợi của Thiên Lân khiến bọn chúng phát hiện một chút không ổn.

Bên này, năm người Lâm Phàm cao hứng vô cùng, ai nấy lớn tiếng hoan hô, chọc cho Tuyết Xuân nổi giận trong lòng, ba người Từ Tĩnh cũng không giữ được mặt mũi.

Phất tay, Thiên Lân áp chế tiếng hoan hô của mấy người Lâm Phàm, cố ra vẻ khiêm tốn nói:

- Vừa rồi phải dùng hết sức mới có thể đoạt được cục đá, quả thật khiến mọi người chê cười.

Tuyết Xuân hơi nổi giận, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi. Từ Tĩnh vẻ mặt điềm đạm, hỏi lại:

- Ngươi tên là gì, thân pháp không tồi.

Thiên Lân cười đáp:

- Quá khen, ta bất quá là một đứa trẻ chưa dứt sữa thôi, không đáng nhắc đến. Bây giờ chúng ta tiếp tục chơi nữa, vị nào tiến lên đây?

Từ Tĩnh sờ mũi, hơi hừ bằng giọng mũi, ánh mắt quét qua Phi Hiệp. Hiểu được ý của nó, Phi Hiệp chầm chậm bước ra đến bên cạnh Thiên Lân, mỉm cười nói:

- Ta ngoại hiệu là Phi Mao Thối, ngươi nên lưu ý.

Thiên Lân đưa mắt đánh giá qua Phi Hiệp một lượt, cười nói:

- Phi Mao Thối ngươi chỉ có khả năng xưng hùng xưng bá trong động, ở trên Băng Nguyên nếu không chú ý sẽ bị sụp hầm.

Nói rồi phất tay, cục đá trong tay liền bắn ra năm trượng, rơi xuống vị trí trước đó không sai một ly.

Phi Hiệp hơi bất phục, hừ giọng nói:

- Thử qua mới biết Phi Mao Thối của ta không phải là nói chơi cho vui.

Thiên Lân cười giảo hoạt đáp:

- Chúng ta không phải đang muốn thi sao?

Nói rồi liếc Tiết Quân một cái.

Giây lát, Tiết Quân phất tay lần thứ hai.

Lần này Phi Hiệp hệt như một luồng khói xông lên trước Thiên Lân, nhưng kết quả vẫn vậy không sao đoạt được cục đá, điều này khiến nó cảm thấy rất nghi hoặc.

Té ra khi Phi Hiệp đến gần cục đá, Thiên Lân tay phải hơi động đậy, xảo diệu dùng ám kình đẩy cục đá đi ngang một thước, khiến cho Phi Hiệp rơi vào khoảng không.

Lần thứ hai chiến thắng, Thiên Lân cười hơi đắc ý, ánh mắt gây sự nhìn Từ Tĩnh hỏi:

- Các ngươi còn hai người, ai tiến lên trước đây?

Từ Tĩnh hừ lạnh nói:

- Thủ pháp vừa rồi của ngươi rất xảo diệu, nhưng hơi không đủ quang minh chính đại.

Thiên Lân không để ý nói:

- Trước đây ta đã nói qua quy củ, không thể công kích người khác nhưng không hề nói không thể đùa giỡn một chút. Sao rồi? Ngươi sợ rồi chăng?

Từ Tĩnh lạnh lùng nói:

- Đừng đắc ý, lần này ta sẽ không cho ngươi có cơ hội nữa đâu.

Thiên Lân giảo hoạt đáp:

- Đúng thế, vậy đến đây đi.

Nói rồi phóng viên đá ra, vẻ mặt bình thản đứng ở kia.

Từ Tĩnh cười lạnh lùng, trầm giọng nói:

- Ta chuẩn bị xông rồi, ngươi thế nào?

Thiên Lân đáp:

- Ta không có gì phải chuẩn bị cho tốt cả, Tiểu Bàn, bắt đầu đi.

Ừ một tiếng, Tiết Quân đưa tay phải lên, đợi hai người tập trung tinh lực rồi, phất tay nói:

- Bắt đầu!

Dứt lời, Thiên Lân và Từ Tĩnh đồng thời bắn ra, hai người không phân trước sau, gần như chỉ dùng tốc độ cho dù cách biệt cũng không nhiều lắm.

Lúc này, tay trái Từ Tĩnh phất nhẹ, một luồng gió êm bắn ra cuốn lấy viên đá đó về phía của nó.

Thiên Lân thấy vậy hoàn toàn không đoạt lấy mà bắn một chỉ ra, khi viên đá rơi vào trong lòng bàn tay của Từ Tĩnh liền bị phá nát.

Sau đó, Thiên Lân phất tay phải giữa không trung, hút lấy mảnh đá lớn nhất vào trong tay, tay trái lại đưa ngang ngực, một luồng ám kình nhanh chóng bắn ra, khiến toàn bộ đá vỡ giữa không trung bị đánh tan thành phấn.

Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt, khi hai người dừng lại, mọi người đều nhìn vào tay của hai người.

Thiên Lân cười hơi cuồng vọng, dường như có lòng đả kích Từ Tĩnh, trào phúng:

- Thế nào rồi? Cơ hội ở trong tay của ai?

Từ Tĩnh nhìn Thiên Lân, lạnh lùng nói:

- Dùng tiểu xảo để thắng lợi, không có gì đáng nói. Lần tới gặp nhau, ta sẽ khiến ngươi thua phải tâm phục khẩu phục.

Nói rồi phi thân bay đi, chớp mắt đã biến mất. Tuyết Xuân ba người hơi mơ hồ, nhưng không hề hỏi nhiều, nhanh chóng bỏ đi.

Linh Hoa phốc đến bên Thiên Lân, hưng phấn nói:

- Thiên Lân ca thật lợi hại, huynh mau nói cho chúng ta biết, thật ra thì huynh đã thắng bằng cách nào.

Thu lại nụ cười cuồng vọng, Thiên Lân nói đơn giản qua một lượt, sau đó lên tiếng:

- Được, không nghĩ đến chuyện này nữa, chúng ta bắt đầu xuống nước chơi thôi.

Dứt lời liền nhảy vào Long trì, sau đó Linh Hoa, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền năm người cao hứng vui chơi.

Bên bờ hồ, Lâm Phàm vẻ mặt thất vọng, hai lần chịu nhục trong tay mấy người Từ Tĩnh đã khiến nó cảm thấy phẫn nộ. Tuy Thiên Lân xảo diệu trêu chọc đám Từ Tĩnh một phen, khiến mọi người trong lòng vui vẻ, nhưng Lâm Phàm vốn tự cao vô cùng lại hoàn toàn thấy chưa đủ.

Thời khắc này nó đang suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể vượt qua Từ Tĩnh, như thế nào mới có thể không cho người ta coi thường được?

Trong lúc trầm ngâm, Lâm Phàm đột nhiên nghĩ ra một kế sách, nhưng có thể làm được chăng? Không hề lộ ra, Lâm Phàm âm thầm giấu kín trong lòng, đợi bọn Thiên Lân kêu đến hai ba lần mới nhảy vào trong ao.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ở Bắc Quốc Băng Nguyên, mùa hè năm nay nóng hơn rất nhiều so với những năm trước. Không chỉ đến sớm hơn, mà khí thế mới đến của mùa hè cũng mạnh mẽ hơn.

Năm trước, thời gian nóng nhất tập trung vào khoảng quanh ngày hai mươi bảy tháng bảy, nhưng năm nay mới ngày mười tháng bảy mà khí hậu đã nóng hơn hẳn năm trước.

Đối với chuyện này, người dân thường trong Đằng Long cốc không hề lo lắng mà ngược lại càng mừng rỡ. Nhưng Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh lại mơ hồ cảm thấy một chút bất thường, đặc biệt dặn dò môn hạ không được tự tiện ra ngoài, chỉ được hoạt động trong vùng phụ cận của Đằng Long cốc.

Nhiệt độ cao liên tục làm cho tốc độ tan chảy của băng tuyết nhanh hơn. Đến ngày mười lăm tháng bảy, cả vùng Băng Nguyên, ngoại trừ một số đỉnh núi băng còn có băng tuyết lưu lại, những nơi khác đều lộ ra mặt đất, cùng với những phiến băng tuyết dài mới mẽ có những thực vật lạ kỳ.

Thiên Nữ phong, tuyết trên đỉnh núi còn hơn nửa không hề tan chảy.

Chỉ mấy ngày gần đây, Thiên Lân mỗi ngày đều tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí trên đỉnh núi, chưa hề đi đến Đằng Long cốc.

Đối với Thiên Lân, tháng bảy mỗi năm thời gian mặt trời chiếu rọi dài nhất, khí hậu nóng nhất, nên thích hợp nhất để luyện pháp quyết dương cương.

Ngoài ra, năm nay Đằng Long cốc chủ hạn chế môn hạ đi lung tung, Thiên Lân cũng thấy chơi không vui, vì thế từ khi ở Long trì quay về đến nay, dưới sự đốc thúc của Điệp Mộng, liên tục bảy ngày Thiên Lân đều luyện công.

Giờ trưa, Thiên Lân tu luyện hoàn tất rồi liền quay về Chức Mộng động, khấp khởi mừng vui nói với Điệp Mộng:

- Mẹ, Hạo Nhiên Chính Khí của con đã tinh tiến khá nhiều.

Điệp Mộng gọi nó đến bên cạnh, từ ái nói:

- Lân nhi có được thành tựu như vậy, mẹ rất an ủi. Nhưng con không được tự phụ, bởi vì nhân vật trên thiên hạ lợi hại hơn con còn rất nhiều. Lần trước, cha con đến đây cho mẹ biết, trung thổ có một kỳ tài, chưa đến bốn tuổi mà tu vi đã đạt đến đỉnh vao, tiến nhập vào Quy Tiên thượng giới. Nhân tài như vậy mới là người con phải đối mặt và vượt qua trong tương lai. Vì thế, con bây giờ còn phải nỗ lực hơn hẳn, nếu không sẽ không hề có hy vọng.

Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ nói:

- Mẹ, quả thật có người như vậy chăng? Bốn tuổi mà có thể luyện đến Quy Tiên thượng giới, hắn làm sao mà luyện được?