Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1024: Châm đối Vu Thần (Nhằm vào Vu Thần)




Lưu Tinh nói;

- Nếu như vậy, ngươi nói thế không phải chỉ uổng phí tinh lực sao?

Phật Thánh Đạo Tiên trừng mắt Lưu Tinh, hừ giọng nói:

- Ta nói những chuyện này nhằm nhắc nhở mọi người cẩn thận, không được kích động khi hành sự.

Lưu Tinh bật cười khinh thường, Trần Ngọc Loan lại khuyên giải:

- Được rồi, hai vị tiền bối đừng tranh hơn thua chuyện này, chúng ta còn phải nghe qua ý kiến của Lục đại ca, xem huynh ấy có sách lược đối phó thế nào.

Cảm nhận ánh mắt mọi người quay lại mình, Lục Vân chầm chậm ngửng đầu, nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng mắt ở Thiên Mục Phong.

Phát hiện ánh mắt của Lục Vân, Thiên Mục Phong hỏi:

- Sao, có chuyện gì cần ta phải ra mặt đây?

Lục Vân đáp:

- Có một chuyện đúng là cần huynh phải đi làm, chuyện đó quan hệ đến thành bại của hành động lần này, huynh là người thích hợp nhất bởi vì huynh có Nhiên Đăng Phật Ấn bảo hộ.

Thiên Mục Phong trả lời:

- Nếu vậy huynh cứ dặn dò đi, cần ta phải đi làm chuyện gì?

Lục Vân khóe miệng hơi nhếch, nói mấy câu nho nhỏ với hắn, cuối cùng to giọng:

- Chuyện này rất quan trọng, huynh nhớ kỹ phải cẩn thận, không được sai lầm chút nào.

Thiên Mục Phong vẻ nghiêm túc gật đầu đáp:

- Ta hiểu rõ, huynh yên tâm đi, ta sẽ đi làm đây.

Nói rồi cũng không giải thích gì, lập tức rời đi.

Trần Ngọc Loan hơi hiếu kỳ, hỏi tớp:

- Lục đại ca, huynh bảo hắn đi làm chuyện gì chăng? Thần thần bí bí quá.

Lục Vân cười đáp:

- Không có gì, ta bảo hắn đi thêm một chút phiền toái cho Vu Thần, tạm thời kiềm chế Vu Thần để hành động của chúng ta được tiến hành thuận lợi.

Thấy Lục Vân không nói, Trần Ngọc Loan cũng biết ý không hỏi, chuyển sang chuyện khác:

- Lục đại ca, trước đây huynh có nhắc đến việc cao thủ Hư Vô Giới bị tổn thất nặng nề ở Hải vực, lúc này huynh có nghĩ đến lúc lợi dụng thời cơ tiêu diệt bọn họ không?

Lục Vân đáp:

- Chuyện này huynh có nghĩ qua, nhưng sau khi suy tính, thấy sự tồn tại của bọn họ cũng tạo nên một loại uy hiếp đối với Kiếm Vô Trần. Trước khi giết chết Kiếm Vô Trần, tạm thời lưu bọn chúng lại. Hơn nữa, có một chuyện muội phải nhớ kỹ, từ nay về sau gặp Diệp Tâm Nghi đừng làm khó cô ấy, huynh không muốn giết chết cô ấy.

Trần Ngọc Loan sửng sờ không hiểu lên tiếng:

- Đây là vì sao?

Lục Vân không đáp, Bách Linh lại mở miệng trả lời:

- Sư phụ của Diệp Tâm Nghi và sư phụ của Lục Vân quan hệ rất sâu sắc, vì thế Lục Vân trông vào thân phận sư phụ cô ấy liền không tính so đo thêm nữa.

Trần Ngọc Loanh kinh ngạc nói:

- Nếu như vậy, ngày đó tại sao Diệp Tâm Nghi hết lần này đến lần khác làm khó Lục đại ca?

Bách Linh giải thích:

- Lúc đó, bọn họ đều không biết, vì thế mới như vậy.

Lưu Tinh nghe vậy, kinh ngạc nói:

- Theo ta biết, ngày đó Duyên Diệt và Bích Vân hiểu lầm rất sâu, hai người quay mặt thành cừu hận, vì sao lại hòa hảo như bây giờ vậy?

Lục Vân lắc đầu đáp:

- Ta cũng không biết, chuyện này phải về hỏi mới có thể xác định thật giả. Được rồi, ngồi cả nửa ngày rồi, hay chúng ta ra ngoài đi một chút thôi.

Nói rồi đứng lên dẫn Hải Nữ ra khỏi nơi ở tạm.

Đứng trên đỉnh núi, Lục Vân ngắm cảnh tượng bốn bề, mỉm cười nói:

- Hải Nữ, muốn đi chơi đùa quanh đây không?

Hải Nữ cười duyên dáng đáp:

- Muốn, sư phụ dắt Hải Nữ đi chơi đi.

Lắc đầu khe khẽ, Lục Vân nói:

- Sư phụ còn có chuyện, để dì Bách Linh của con dắt con đi.

Hải Nữ cao hứng nói:

- Được, được, đi chơi thôi. Nói rồi nắm lấy tay Bách Linh bay thẳng về phía xa.

Trương Ngạo Tuyết đưa mắt tiễn hai người rời đi, nhẹ giọng nói:

- Huynh có ý buông nó ra?

Lục Vân đáp:

- Hải Nữ còn nhỏ, có một số chuyện không nên cho nó tiếp xúc quá nhiều. Bây giờ muội hãy gọi Ngọc Loan lại, huynh có chuyện muốn hỏi.

Trương Ngạo Tuyết vâng lời rời đi, giây lát đã dẫn Trần Ngọc Loan quay lại.

Vừa gặp, Trần Ngọc Loan hỏi:

- Lục đại ca, có chuyện gì phải gặp riêng muội nói vậy?

Lục Vân trả lời:

- Không có gì, huynh chỉ muốn hỏi qua có biết tung tích của Yêu Hoàng và Thiên Sát không?

Trần Ngọc Loan đáp:

- Trước đây không lâu đệ tử báo về hành tung của Yêu Hoàng, nhưng sau đó lại nghe nói Yêu Hoàng đã chuyển sang nơi khác, hiện nay tạm thời chưa xác định được. Nếu huynh muốn biết, muội sẽ lập tức phái người đi điều tra. Còn về Thiên Sát, hành tung của hắn luôn luôn quỷ bí, không biết ẩn nấp nơi nào.

Lục Vân nói:

- Hành tung bọn họ nhờ muội lưu ý, huynh lần này gọi muội đến là nhờ muội truyền ra ngoài tin tức, nói rằng huynh trưa mai sẽ xuất hiện trên Hoa Sơn.

Trần Ngọc Loan kinh ngạc nói:

- Huynh muốn dụ rắn ra?

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Đúng thế, đi khắp nơi tìm không được bọn họ, chi bằng để bọn họ đến tìm huynh sẽ tốt hơn.

Trần Ngọc Loan gật đầu nói:

- Cũng tốt, như vậy có thể bớt đi phiền toái, nhưng huynh phải cẩn thận với tên Lôi Thiên kia, U Minh Ma Long của hắn không dễ đối phó được.

Lục Vân trả lời:

- Lôi Thiên vì huynh mà thành hận thù, tự nhiên phải do huynh hóa giải, muội không cần phải lo. Bây giờ, nhiệm vụ chủ yếu của liên minh chính là ngăn trở Yêu vực thống nhất nhân gian, duy trì hòa bình nhân gian, chuyện này không thể xem nhẹ được.

Trần Ngọc Loan nói:

- Muội hiểu rõ, muội sẽ tận lực, huynh …

Nói giữa chừng Trần Ngọc Loan đột nhiên ngừng lại, quay người nhìn về chân trời kinh ngạc lên tiếng;

- Khiếu Thiên quay về rồi.

Lục Vân gật đầu đáp:

- Đúng thế, đây chính là thuật Không Gian Khiêu Dược của huynh ấy.

Nói rồi hai tay phất lên nhè nhẹ, không gian trước mắt đột nhiên xuất hiện vặn vẹo, lập tức Khiếu Thiên hiện ra.

Thấy Lục Vân ở đây, Khiếu Thiên rất kinh ngạc, cười ha hả nói:

- Ta cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng địa điểm chọn lựa là đáy cốc, kết quả lại chuyển đến nơi này, té ra là do huynh bày trò.

Lục Vân cười nói:

- Đỡ một đoạn đường cho huynh không phải là rất tốt sao? Thế nào, tình hình phía Dương Thiên ra sao?

Khiếu Thiên thôi cười, nghiêm mặt nói:

- Qua một phen tấn công cuồng loạn, hiện nay cao thủ Vu tộc đã bị chọc giận, đang phát động cao thủ toàn tộc truy sát bọn họ. Lần này quay về đây chính là muốn thương lượng với minh chủ, dự kiến chọn nơi nào để chạm mặt so tài cao thấp với Hắc Sát Hổ Vương là thích hợp.

Trần Ngọc Loan đáp:

- Chuyện này cần phải hỏi qua Lưu Tinh tiền bối, ông ấy hiểu rất rõ địa hình cả nơi này hơn chúng ta. Đi thôi.

Nói rồi xoay người dẫn Lục Vân, Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết và Khiếu Thiên bay vào trong cốc.

Quay về chỗ ở tạm, Trần Ngọc Loan gặp mặt Lưu Tinh và Phật Thánh Đạo Tiên, thuật lại chuyện của Khiếu Thiên, sau đó hỏi:

- Hiện nay mọi chuyện tiến triển thuận lợi, chuyện chọn lựa địa điểm thích hợp trở thành quan trọng, Lưu Tinh tiền bối có ý kiến thế nào cho tốt đây?

Trầm tư một lúc, Lưu Tinh mở miệng nói:

- Theo tình hình hiện nay, ba người Dương Thiên đang về phía Đông, trên đường phải qua Tử Vân lĩnh, Thiên Bình sơn, Đại Vụ phong. Ba nơi này cơ hồ thành một đường thẳng, khoảng cách giữa chúng chừng vài trăm dặm, vừa hay thích hợp chạm trán. Còn về cụ thể nơi nào thì phải quyết định dựa trên tình hình thực tế, vị trí của hai bên, tốc độ và tình huống phối hợp.

Trần Ngọc Loan lên tiếng:

- Ý của tiền bối ta đã hiểu rõ, hiện nay hãy để Khiếu Thiên đi truyền tin, để Văn Bất Danh bắt đầu hành động, hơn nữa còn dặn bọn họ lùi về phía này. Trong lúc đó, Khiếu Thiên tới lui giữa hai bên, tùy lúc mà liên hệ với hai bên để trao đổi tin tức, mãi cho đến lúc kết thúc hành động mới thôi.

Lưu Tinh tán dương:

- Rất đúng, ta chính ra cũng có ý này.

Trần Ngọc Loan cười cười, quay lại nói với Khiếu Thiên:

- Việc quan trọng, mọi việc phải cẩn thận.

Khiếu Thiên đáp:

- Minh chủ an tâm, ta biết rồi.

Nói rồi liền từ biệt mọi người, sau đó lóe lên liền biến mất …

Đứng yên trên đỉnh núi nhìn về phía chân trời, Vu Thần ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ sắc màu khác thường.

Bên cạnh, Đại vu sư Hách Triết nhỏ giọng nói:

- Chủ nhân, vừa được tộc nhân báo lại, Dương Thiên, Bắc Phong, Dao Quang phát động tấn công điên cuồng, đã gây thương tích cho không ít tộc nhân…

Vu Thần điềm nhiên đáp:

- Truyền lệnh không để ý đến bọn chúng, đó chính là quỷ kế của Trừ Ma liên minh, muốn mượn đao giết người.

Hách Triết nói tiếp:

- Cao thủ trong tộc hiện nay đã phát động phản kích, tin tưởng không lâu có thể trục xuất bọn chúng.

Vu Thần lại nói:

- Đuổi đi thì được nhưng không được truy kích, hiểu chưa?

Hách Triết đáp:

- Dạ rõ, thuộc hạ sẽ đi truyền lệnh.

Nói rồi liền xoay người bỏ đi.

Nhìn về ngọn núi xa xa, Vu Thần tự nói: "Giỏi cho Trần Ngọc Loan muốn lợi dụng bổn thần, ngươi vẫn còn non một chút. Hiện tại, Yêu Hoàng đang đi tìm Thiên Sát, hai người bọn chúng gặp nhau tất xảy ra một trận ác chiến, đến lúc đó, ha ha ha …"

Tiếng cười âm hiểm theo gió lan ra xa ngập tràn trong núi.

Nửa giờ sau, Hách Triết đột nhiên trở về, sắc mặt hơi khó coi.

Vu Thần nhìn thấy, cau mày hỏi:

- Gặp chuyện bất ngờ chăng?

Hách Triết đáp:

- Bẩm chủ nhân, thuộc hạ phái Huyết Vệ đi truyền lệnh, giữa đường gặp địch đã hy sinh rồi.

Vu Thần ánh mắt lạnh lẽo, hơi giận dữ nói:

- Đối phương là ai?

Hách Triết đáp:

- Thuộc hạ đã phái Âm Vệ đi tìm hiểu, sẽ nhanh chóng có được tin tức.

Vu Thần hừ lạnh một tiếng, hai mắt lấp lánh ánh sáng âm u, đang âm thầm tính toán.

Giây lát, ánh mắt Vu Thần biến hẳn, lên tiếng mắng:

- Lục Vân đáng ghét, không ngờ hắn lại nhúng tay vào.

Hách Triết cả kinh hỏi lại:

- Chủ nhân, làm sao vậy?

Vu Thần giọng hận thù đáp: Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

- Lục Vân đã quay về nhân gian, hơn nữa còn nhúng tay vào chuyện của Trừ Ma liên minh, khiến ta tính không được chỗ mấu chốt bên trong. Bây giờ chỉ còn cách chờ Âm Vệ báo lại mà thôi.

Hách Triết không hiểu lên tiếng:

- Sức mạnh của chủ nhân có thể thông hiểu vạn sự của thiên hạ, sao gặp phải Lục Vân lại bị quấy nhiễu như vậy?

Vu Thần đáp:

- Bởi vì Lục Vân chính là kẻ nghịch thiên, bất cứ chuyện gì có hắn đều đầy biến số, căn bản không cách gì dự liệu được.

Hách Triết sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ ngậm miệng không nói.

Thời gian trôi qua vội vã. Nửa giờ sau, Âm Vệ cuối cùng xuất hiện.

- Bẩm chủ nhân, giết chết Huyết Vệ chính là cao thủ Hư Vô Giới Thiên, đối phương có ba người, đứng đầu có tên là Lăng Thiên, lúc này đang chạy về phía này.

Nghe vậy, Vu Thần vẻ mặt âm lạnh, gằn giọng nói:

- Té ra là hắn, đến thật tốt, ta đang chuẩn bị tìm hắn tính sổ.

Hách Triết đáp:

- Chủ nhân bớt giận, thuộc hạ thấy sự xuất hiện của Lăng Thiên hơi đột nhiên.

Vu Thần tròng mắt xoay tròn, cau mày nói:

- Chuyện này đúng là cổ quái, hẳn có quan hệ với Lục Vân, để ta cẩn thận tính toán lại.

Nói rồi hai mắt hơi khép, toàn thân ánh âm u lấp lánh như điện. Hách Triết và Âm Vệ yên lặng không nói gì, lẳng lặng chờ đợi.

Rất nhanh, Vu Thần mở to hai mắt, quát lên giận dữ:

- Lục Vân ghê gớm, hắn nhúng tay vào khiến quỷ kế của Trừ Ma liên minh trở thành hiện thực.

Hách Triết thất kinh, hỏi lại:

- Ý chủ nhân cho là cao thủ tộc chúng ta đã trúng phải quỷ kế của bọn chúng, bị chính Trừ Ma liên minh lợi dụng rồi?

Vu Thần hận thù đáp:

- Không sai, Lục Vân dẫn Lăng Thiên đến chính là để kiềm chế ta, như vậy bọn chúng hẳn có thể đạo diễn một màn mượn đao giết người thật dễ dàng.