Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 135: Ma Loạn Nhân Gian




Nhìn liên minh mới thành lập, Lục Vân cười nói:

- Chúc mừng mọi người, sau này Liên Minh Trừ Ma nhanh chóng phát triển, thực lực tăng cường xong thì có thể phân công hợp tác, tận lực với cao thủ Ma vực một phen. Khi đó danh hiệu Liên Minh Trừ Ma sẽ vang rộng khắp nhân gian, lẫy lừng khắp thiên hạ.

Văn Bất Danh cười đáp lại:

- Ngươi nói thế còn chưa đủ, ta thấy ngươi chi bằng gia nhập với chúng ta, chí ít sẽ được cái chức danh tổng tuần sát của Liên Minh Trừ Ma, chỉ cần ngươi ở phía sau tọa sơn quan hổ đấu, không cần phải xuất lực.

Bên cạnh, Quy Vô đạo trưởng nghe vậy liền chớp mắt nhìn Lục Vân nói một cách thành khẩn:

- Đó tuy là lời Văn huynh nói đùa, nhưng thật lòng ta hy vọng thiếu hiệp có thể đáp ứng. Cho dù bây giờ ngươi chưa có thời gian, nhưng chỉ cần trong tương lai ngươi có ý này thì lúc nào chúng ta cũng đều hoan nghênh ngươi. Chức danh tổng tuần sát đó tin rằng không ảnh hưởng gì tới ngươi, ngươi thấy thế nào?

Nhìn hai người một cách cổ quái, Lục Vân cười khổ nói:

- Có lẽ các vị toàn nghĩ khó cho ta, hiện giờ ta tự lo cho mình còn chưa xong, lấy đâu ra sức mà giúp được các vị? Mọi người đã là bằng hữu, các vị hà tất phải treo vào đầu ta cái chức danh đó làm gì! Tin rằng sau này gặp nhau, nếu có thể giúp được ta tự nhiên sẽ xuất thủ tương trợ, dù không giúp được thì ta cũng sẽ tận lực.

"

Văn Bất Danh khẽ thở dài:

- Nếu đã như vậy, bọn ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ngày sau nếu ngươi có ý muốn gia nhập liên minh, bọn ta lúc nào cũng hoan nghênh. Bây giờ tình hình của chúng ta không tốt lắm, ta thấy có lẽ trước hết phải rời khỏi nơi này đã, tìm chỗ nào có thể trú ẩn rồi lại bàn tiếp!

Dứt lời đưa mắt nhìn bọn Như Vân đại sư ba người như muốn hỏi ý kiến bọn họ.

Thấy Như Vân đại sư gật đầu, Lục Vân mở lời:

- Vậy ta phải cáo từ trước, ta dự định quay về Dịch viên một lần để giải quyết cho xong một số sự tình. Các vị bảo trọng, sau này gặp lại!

Trong tiếng chúc phúc của mọi người, Lục Vân cùng Bách Linh đằng không nhằm hướng đông bắc bay đi.

Nhìn vào thân ảnh Lục Vân vừa rời khỏi, Như Vân đại sư nhẹ cất tiếng:

- Chàng trai này mười phần không đơn giản, trên người hắn tựa hồ như ẩn tàng bí mật mà không một ai biết được khiến cho người ta có cảm giác cao thâm mạc trắc. Hắn có khả năng đạt được danh hiệu quán quân trong đại hội luận võ của Lục viện, như thế đủ chứng minh hắn không đơn giản rồi.

- Đại sư nói không sai, ta cũng có ấn tượng như vậy về hắn. Trên người hắn có một luồng khí tức vô cùng cổ quái lúc ẩn lúc hiện, khiến người khác không thể nhìn thấu được. Có lẽ kiếp nạn của nhân gian lần này, ngoài trừ cái họa từ phía vực chi tam giới ra, nhân gian còn ẩn tàng nhiều hiểm họa khó thấy và những điều tà dị bí hiểm.

Thanh Hư đạo trưởng nhẹ nhàng nói ra những nghi vấn trong lòng.

Nhìn vào hướng đi của Lục Vân, ánh mắt Văn Bất Danh loé lên một tia kỳ quang, nhẹ giọng nói:

- Mọi việc hiện giờ chưa ai nói rõ được, chỉ có cách chờ đến tương lai mới có thể định luận. Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.

"

Dứt lời cùng mọi người rời khỏi.

Trên đường đi, Bách Linh nhẹ hỏi:

- Mộc đầu, tại sao vừa rồi chàng lại cự tuyệt đề nghị của Văn Bất Danh, tổng tuần sát là một chức vụ oai phong, huynh lại không phải xuất lực, nhận danh vị đó thì có vấn đề gì?

Nhẹ lắc đầu, Lục Vân thần sắc có vẻ kỳ dị trả lời:

- Việc này không thể chỉ hứa bừa được. Lần này ta đáp ứng bọn họ thì không lâu sau bọn họ có thể bị ta lôi vào vòng thị phi, ta không hy vọng điều đó xảy ra. Ta đã có lòng giúp thiết lập liên minh của Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng, tất nhiên không hy vọng nó chết yểu, vì vậy có những việc muốn tìm hiểu giúp bọn họ. Bây giờ ta chuẩn bị quay về Dịch viên một chuyến, lần này nàng không thể đi cùng ta được, vì vậy ta quyết định trước hết sẽ đưa nàng về nhà. Nàng hãy nói cho ta biết nhà nàng ở đâu, tương lai ta sẽ đến tìm nàng.

Lo lắng nhìn Lục Vân, Bách Linh hỏi:

- Tại sao phải vậy? Muội muốn đi cùng chàng!

Dịu dàng nhìn lên khuôn mặt của Bách Linh, Lục Vân nhẹ nhàng nói:

- Ngoan nào, lần này nàng nhất định không được quậy phá, nghe lời ta, ta sẽ quay lại tìm nàng mà. Lần này ta về không tiện mang nàng theo, Dịch viên môn quy rất nghiêm, ta thân là quán quân của Lục viện luận võ, có những việc phải tuân thủ quy củ của Dịch viên, nếu không sẽ bị người ngoài đàm tiếu, Dịch viên cũng vì thế bị ảnh hưởng. Nên ta tính trước hết hãy đưa nàng về nhà, sau này xong việc sẽ trở lại tìm nàng. Không lâu lắm đâu, chắc chỉ khoảng vài ngày thôi mà.

Lặng lẽ nhìn Lục Vân, Bách Linh nói có chút không tình nguyện:

- Người ta không muốn xa chàng, tuy biết chàng có chỗ khó khăn nhưng muội thật sự chịu không nổi. Mộc đầu à, chàng phải đáp ứng với muội giải quyết xong việc thì lập tức tìm muội, đừng để muội phải đau lòng!

"

Ánh mắt chân tình nhìn nàng, Lục Vân nói:

- Yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không quên Bách Linh. Khi xong việc ta sẽ lại đến gặp nàng, giờ nàng hãy cho ta biết phải đưa nàng về đâu?

Bách Linh nói với vẻ hơi không tình nguyện:

- Chàng đưa muội đến cửa sông Cửu Giang được rồi, nhà muội ở gần chỗ đó, đến lúc đó muội sẽ tự đi về. Bây giờ muội muốn chàng đưa đến đấy, nhưng đi chậm thôi nhé, bởi vì muội muốn ở bên chàng lâu hơn một chút, chàng nhất định phải đáp ứng đấy.

Khẽ gật đầu, Lục Vân nhẹ nhàng nói:

- Đừng làm bộ dạng như thế, ta đáp ứng nàng mà. Ta rất muốn nhìn thấy Bách Linh luôn vui tươi cười nói, đó mới thật sự là nàng, là dáng vẻ xinh đẹp mỹ lệ khiến lòng người vui vẻ. Cười lên đi, ta sẽ đưa nàng cùng ngồi trên chiếc thuyền ngược dòng Cửu Giang, được không?

- Thật không, hay lắm, muội lâu rồi chưa được ngồi thuyền. Chàng nói thì hay, nhưng phải giữ lời nhé, chúng ta xuống thôi.

Mặt ngọc tươi lên, Bách Linh tức thì vui vẻ cùng Lục Vân nhẹ nhàng hạ xuống một nơi cạnh con đường lớn, tay trong tay cười nói bước đi. Những tiếng cười hân hoan cùng hương hoa chầm chậm bay xa trong gió.

Vân Phong đỉnh, Tử Dương chân nhân đang đứng nghênh gió nhìn xuống nhân gian đại địa. Từ khi rời Dịch viên cách đây nửa tháng, gặp qua vô số ma vật và đồng đạo tu chân, trải qua những giây phút sinh tử bồi hồi khiến ông cảm nhận được hết sức rõ ràng hạo kiếp của nhân gian này chỉ sợ không thuận lợi như với Quỷ vực, không thể dễ dàng khống chế được. Nhớ lại nửa tháng nay bản thân đã phải trải qua thiên nan vạn khổ, nguy hiểm không đếm xuể, cứu được mười ba vị đồng đạo, cuối cùng đã tập hợp được một nhóm trừ ma tiểu đội gồm mười tám người. Trong thời gian này ông đã đi qua hàng ngàn dặm, gặp vô số cảnh máu tanh tàn sát, nhìn thấy quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, nếu không phải nhờ đã tu luyện mấy trăm năm thì có lẽ ông đã không trụđược, có thể bị chấn động đến mức trầm trọng.

Gió đêm thổi tới, từng tia hàn khí xâm nhập vào cơ thể làm khởi phát lên cảm giác bi phẫn thương tâm trong tim. Nhìn về nơi xa, ông lại nhớ đến Lục Vân. Người môn hạ đệ tử kiệt xuất nhất của mình không biết hiện giờ có khỏe không, hắn có còn quay lại Dịch viên, quay lại địa phương vô cùng quen thuộc với hắn đó không? Nhớ tới những bí mật ẩn tàng trên người hắn, Tử Dương chân chân luôn không dám nghĩ xa hơn, vì ông sợ, sợ rằng bản thân mình cũng không đủ sức chấp nhận những sự thật ấy, sẽ phải đau lòng thất vọng.

Khẽ kêu lên một tiếng theo gió đêm truyền đi xa. Tử Dương chân nhân đứng im hồi lâu, cuối cùng quay người bỏ đi. Chưa được ba bước thì bên cạnh người một đạo lưu quang chớp lên, thân ảnh của Càn Nguyên chân nhân xuất hiện.

Nhìn Tử Dương chân nhân, Càn Nguyên chân nhân hỏi:

- Sau khi chia tay, đệ thế nào, đã gặp những việc gì, có thuận lợi không?

Tử Dương chân nhân nhẹ thở dài, giọng nói chứa đựng chút ưu tư:

- Tạm thời chưa có chuyện gì lớn, nửa tháng nay chỉ gặp phải một số nguy hiểm, tình thế cũng ngày càng nghiêm trọng. Trước mắt đệ đã triệu tập được mười tám vị đồng đạo tu chân giới, trong đó có bốn vị tu vi bất phàm, không kém gì so với ta. Trong nửa tháng qua đã thấy nhân gian có dấu vết của ma vật ở khắp nơi, vô số ma vật tu vi thấp kém nhiều như bách tính nhân gian, nhìn đâu cũng dễ dàng thấy được. Còn cao thủ Ma vực cũng không ít, bọn chúng tên nào cũng có tu vi cường hãn đáng sợ, bọn đệ trên đường đã có hàng chục người chết về tay của Ma sát, Ma tiên. Hiện giờ khắp nơi trong thiên hạ đều có thể gặp phải ma vật của Ma vực, chỉ sợ lần này nhân gian thực sự khó tránh khỏi tai kiếp.

Càn Nguyên chân nhân khẽ thở dài, thần sắc lo âu nói: "

- Không chỉ phía đệ mới gặp khó khăn mà phía Lục viện cũng rất nhiều bất lợi. Trước mắt, Thiên Kiếm viện đã đề xuất tới năm viện còn lại, muốn lập Lục Viện Liên Minh do người của Thiên Kiếm viện bọn họ làm minh chủ thống lĩnh Lục viện cùng chế ngự cường địch từ Ma vực. Việc này ngoại trừ Nho viên tạm thời chưa hồi đáp, ba viện còn lại tất cả đều đã biểu thị tán đồng rồi.

Nói xong đem sự việc kể ra tường tận một lượt, chỉ thấy Tử Dương chân nhân nộ khí đằng đằng, thoá mạ không ngớt.

Nhìn vẻ kích động của Tử Dương chân nhân, Càn Nguyên chân nhân trầm giọng:

- Hiện giờ tức giận cũng vô dụng thôi, trước mắt chúng ta quan trọng nhất chính là ngăn cản Ma vực nhiễu loạn sự an bình của nhân gian, lấy thực lực của bản thân ra dốc hết sức một phen. Bất kể mấy viện kia đối với việc này ra sao, chúng ta cũng cứ nỗ lực mà làm, bởi một khi nhân gian gặp phải đại loạn, Dịch viên chúng ta cũng sẽ khó còn chỗ đứng chân, dù là vì công hay vì tư, chúng ta đều không thể lùi bước.

Tức giận chửi thêm vài câu nữa, Tử Dương chân nhân dần lấy lại bình tĩnh, hỏi:

- Ý tứ của chưởng giáo sư huynh thế nào, có phải là muốn chúng ta hiện giờ có bao nhiêu thực lực thì xuất ra hết chừng đó để cố gắng bảo vệ cho hoà bình nhân gian?

Khẽ thở dài, Càn Nguyên chân nhân đáp:

- Ý tứ của sư huynh là chúng ta tận lực bảo vệ trong phạm vi thế lực của chúng ta, còn các nơi khác, Dịch viên chúng ta năng lực có hạn, không thể lo hết được. Lần này ta tới chỉ để hỏi một câu, đệ có biết Lục Vân đang ở nơi nào không, sư huynh đã quyết định triệu hồi Lục Vân để toàn lực ngăn chặn Ma vực.

Thần sắc hơi biến đổi, Tử Dương chân nhân lắc đầu:

- Đệ cũng muốn gặp hắn, chỉ là trước mắt hắn đang ở nơi đâu thì đệ hoàn toàn không có chút tin tức nào. Huynh hãy giao việc này cho Vân Phong đi tìm hắn, Vân Phong tinh thông Âm Dương chi thuật, đối với việc tìm người thì hơn xa chúng ta.

Nghe vậy, Càn Nguyên chân nhân khẽ gật đầu, đang định nói thêm thì thấy trên bầu trời đêm trung có hai đạo quang hoa đột nhiên hạ xuống, dừng lại bên cạnh Tử Dương chân nhân.

Quang hoa loé lên, chỉ thấy một đạo sĩ khoảng tứ tuần cùng một vị lão giả tuổi ngũ thập hiện ra trước mắt. Lúc này, đạo sĩ nhìn thấy Tử Dương chân nhân liền lo lắng nói:

- Tử Dương đạo hữu, đại sự không hay rồi. Tôi vừa thu được tin tức, nghe nói ở Vạn Gia tập cách đây khoảng ba trăm dặm đột nhiên xuất hiện rất nhiều tung tích ma vật, trong đó có nhiều cao thủ Ma vực, nghe nói còn có cao thủ cấp Ma thần cũng xuất hiện tại đó. Hiện giờ các nhân sĩ chính đạo quanh đây nghe được tin tức này đều đã lập tức đến ngăn chặn, tôi sợ là bọn họ có đi mà không có về, vì vậy đã lập tức đến đây hỏi ý kiến, xem ông có cách nào để ứng phó với đám ma đầu đông đảo đó.

Dứt lời, lão giả cũng vội nói thêm:

- Thúy Bình cốc ở phía tây cũng rất nhiều cao thủ Ma vực tụ tập, nhìn có lẽ không dưới năm mươi tên, đang từ bên cạnh tràn tới. Nhóm đồng đạo của Kim Kiếm Khách đã tới trước thăm dò, chuẩn bị toàn lực ngăn chặn bọn chúng tiến đến. Tử Dương đạo hữu ông xem xem, lần này thế lực của Ma vực cường thịnh, ta thấy phải lập tức yêu cầu Dịch viên trợ giúp.

Sắc mặt trở nên lạnh lùng, Tử Dương chân nhân nhãn thần lăng lệ đáp:

- Hiện giờ khắp nơi trong thiên hạ đều có tung tích của Ma vực cao thủ, chúng ta ngoại trừ dựa vào chính mình ra, căn bản không thể cầu viện nơi nào. Trước mắt, đối phương thực lực cường đại, chúng ta rõ ràng không thể lực chiến, chỉ có cách là dùng mưu. Ngay lúc này hãy truyền lệnh thông báo cho các đồng đạo, nhắc bọn họ liên tục chú ý đến động tĩnh của ma vật, không được tự ý hành động tìm cái chết. Chúng ta bây giờ đang thế yếu, tất phải tập trung lực lượng của mình để tìm cách phân tán thực lực của địch nhân, sau đó lại tập trung toàn bộ lực lượng công kích từng tên một.

Đạo sĩ cùng lão giả nghe xong sắc mặt cả hai đều biến đổi như còn có điều muốn nói, nhưng cuối cùng không ai cất tiếng, nhanh chóng chuyển thân đi truyền lệnh. Càn Nguyên chân nhân nhìn hai người đi khỏi, giọng đầy cảm xúc:

- Sư đệ, đệ đã nghiêm nghị, tàn nhẫn hơn trước nhiều rồi. Có lẽ là hoàn cảnh đã cải biến được đệ, cũng chỉ có khả năng đó thì mới có thể sống sót được mà thôi.

- Sư huynh nói đúng, nếu không có chút độc ác thì đối mặt với đám ma vật đáng sợ đó làm sao chúng ta có thể là đối thủ của chúng được. Hiện giờ sư huynh nên quay về trước, nếu có tin tức của Lục Vân thì hãy thông báo cho đệ biết, đệ còn phải đi xem tình hình thế nào đã.

Tử Dương chân nhân nói xong vội bỏ đi.

Càn Nguyên chân nhân gọi Tử Dương lại, thấp giọng nói:

- Cẩn thận một chút, ngày mai Thương Nguyệt của Phượng Hoàng thư viện và Vô Vọng của Đạo viên sẽ đến Dịch viên, lúc đó ta sẽ nói với sư huynh cho phép Vân Phong đi tìm Lục Vân, còn Ngạo Tuyết và Phong Viễn Dương sẽ cùng với Thương Nguyệt và Vô Vọng tới viện trợ cho đệ. Sau khi sắp xếp mọi việc tại Dịch viên, chúng ta cũng sẽ chuẩn bị toàn lực xuất động để giải quyết cao thủ Ma vực.

Quay đầu lại nhìn Càn Nguyên chân nhân, Tử Dương khẽ gật đầu, sau đó ngự kiếm hoành không biến mất trong màn đêm.

Trong bóng đêm Thúy Bình cốc quang hoa loé lên, mấy đạo quang mang nhiều màu liên tục chuyển động giữa không trung tạo ra trận trận cuồng phong khiến màn đêm yên tĩnh trở nên huyên náo. Giữa không trung, Tử Dương chân nhân ẩn mình trong mây nhìn vô số phi kiếm bay qua bay lại phía dưới đang giao chiến kịch liệt với mấy đạo hắc ảnh, trong lòng bất giác nhẹ thở dài. Bản thân đã truyền lệnh không được cùng Ma vực cao thủ ngạnh đấu, không ngờ có người lại không nghe, muốn lấy cứng chọi cứng, thật là ngu ngốc.

Trong cốc, lúc này chín vị tu chân của nhân gian đang ngự kiếm toàn lực giao thủ với ba tên Ma linh và sáu tên Ma tiên. Tại một nơi trên vùng bình nguyên gần đấy, một hắc ảnh toàn thân lấp loé quang hoa hắc sắc, ma quang chói mắt đang lạnh lùng nhìn các tu chân giả trước mặt, trên mặt lộ xuất nụ cười tà ác, gian hiểm. Nếu để ý kỹ sẽ phát hiện thấy kẻ này đã từng xuất hiện tại Thiết Trúc Phong, chính là đệ ngũ cao thủ trong Hắc ám giới của Ma vực, Tàn Tâm Ma Sát, sau lưng hắn còn có mấy chục Ma linh và Ma thú đứng đó lạnh lùng nhìn vào cuộc chiến, không hề tạo ra tiếng động nào.

Đối diện với ma vật, ngoài chín vị tu chân nhân gian giới đang toàn lực xuất thủ còn có vị lão giả đã vừa rồi đã thông báo cho Tử Dương chân nhân và một vị trung niên cầm kiếm, sắc mặt lạnh lùng. Nhìn ma vật trước mặt, lão giả nói với trung niên cầm kiếm:

- Kim Kiếm Khách, hiện giờ đối phương thực lực hùng hậu, chúng ta nên theo lời của Tử Dương đạo hữu, trước hết hãy rút lui, sau này sẽ nghĩ cách tiêu diệt bọn chúng sau.

Hừ lạnh một tiếng, Kim Kiếm Khách nói:

- Nơi này là nhân gian, bọn ma vật đó tới đây phá hoại hoà bình của nhân gian, ta thân là người chính đạo, đã gặp bọn chúng rồi làm sao lại có thể thoái lui. Nếu cứ gặp chuyện là đều tham sống sợ chết thì sao có thể trảm yêu trừ ma, bảo vệ nhân gian? Trước mắt đối phương tuy nhiều, nhưng chỉ cần chúng ta nỗ

lực, nhất định có thể tiêu diệt bọn chúng. Xưa nay, tà không thể thắng chính, đó

là đạo lý từ ngàn xưa, chắc Lục Trúc Ông ngươi cũng biết.

Khẽ thở dài, lão giả Lục Trúc Ông chỉ biết lắc đầu, không nói thêm nữa.

"

Lúc đó, tên thủ lãnh của Ma vực đứng đối diện chợt lên tiếng:

- Được rồi, vui chơi thế đủ rồi, giờ hãy thu thập cái lũ phế vật vô dụng này để còn tiếp tục thực hiện công việc của chúng ta.

Một tiếng quát khẽ truyền tới, chính đạo ma ảnh đang chiến đấu đột nhiên thân ảnh rung lên, từng tên hắc sắc quang hoa đại thịnh, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân pháp quyết phát động mạnh mẽ nhằm vào mười một vị tu chân công kích.

Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người chính đạo trong lúc không phòng bị liền có bốn người trọng thương, ba người hồn phách tan vỡ. Kim Kiếm Khách và Lục Trúc Ông đều run lên, nhanh chóng lùi ra ba trượng, tưởng có thể tránh được sự công kích đáng sợ này. Thế nhưng pháp quyết này vô hình vô sắc, hoàn toàn không có cách nào tránh được khiến hai người sắc mặt đều trắng bệch, tổn thương không nhỏ.

Giận dữ gầm lên, Kim Kiếm Khách bàn tay khẽ chuyển động, một đạo kim quang rít lên một tiếng quái dị xé trời nhằm thẳng vào ma vật thủ lĩnh phía đối diện. Giữa không trung, chỉ thấy một đạo kiếm mang kim sắc dài mười trượng đem theo khí kình cường liệt phá màn đêm như sao băng từ trên trời rơi xuống.

Nở nụ cười âm hiểm, Tàn Tâm Ma sát nhìn vào thế công của Kim Kiếm Khách, trong ánh mắt loé lên khí tức tà ác quỷ dị. Ma quang loé lên, Tàn Tâm Ma Sát đã tránh khỏi nhất kích này một cách xảo diệu, xuất hiện cách Kim Kiếm Khách một trượng cười nói:

- Nghe ngươi vừa xuất ra lời cuồng ngôn, ta còn tưởng ngươi có bản lĩnh ghê gớm thế nào, lại dám buông lời điên cuồng.

Dứt lời bên ngoài thân ảnh Ma sát hắc vụ phiêu động như sóng lớn, luồng khí tức cường đại đáng sợ kèm theo lực công kích tinh thần đặc trưng của Tâm Dục Vô Ngân đã một lượt đột phá qua chín tầng phòng ngự của Kim Kiếm Khách, hung hãn đánh trúng ngực ông ta.

"

Hự thảm một tiếng, Kim Kiếm Khách tức thì gầm lên giận dữ, thân thể đang lùi lại liên tục xoay tròn, trường kiếm trong tay xoay tròn tạo nên sóng kếm trầm trọng, hình thành một đạo kim sắc kiếm long, điên cuồng nhắm vào ma sát bay tới. Cách đó vài trượng, Lục Trúc Ông thấy vậy cũng huy động trúc trượng trong tay tạo nên tầng tầng lục ảnh từ bên cạnh tương trợ cho Kim Kiếm Khách.

Ngạo nghễ cười, Tàn Tâm Ma Sát lạnh lùng nói:

- Không tự lượng sức, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là giáo huấn, nhìn cho rõ đây!

Ma sát nói xong, hai tay giao nhau kỳ diệu giữa không trung vung lên tạo thành một hình chữ thập, hai đạo ma khí tà dị kết hợp tạo thành chiêu thức trùng điệp đan xen nhau, dưới sự điều động của Ma sát tràn tới tấn công vào hai người bọn Kim Kiếm Khách. Sau khi xuất ra luồng thập tự đao đó, Ma sát cười lên tà quái, thân mình chuyển động, toàn thân ảo hoá biến ra tám đạo ma ảnh theo phương vị bát quái phân bố bốn phía quanh hai người, bắt đầu lượt công kích đáng sợ.

Giữa không trung, Tử Dương chân nhân vẫn luôn ẩn tàng khí tức của mình. Lúc này thấy hai người Kim Kiếm Khách và những người khác đều lâm vào tình thế bất diệu, Tử Dương chân nhân liền mạnh mẽ đề tụ toàn thân công lực, trường kiếm trong tay hoá thành một đạo liệt hỏa quang diễm, nhanh chóng đánh tới Tàn Tâm Ma sát trên mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại truyenfulls.com - http://thegioitruyen.com

Trong vòng vây, Kim Kiếm Khách liên tục gầm lên tức giận, toàn thân kim quang loé lên giống như một quả bóng kim sắc bắn đi như bay bên trong quang tráo hắc sát, không ngừng chuyển động. Kim kiếm trong tay lúc này đã hoá thành một kim long hàm chứa khí thế uy mãnh, liên tục đánh tan công kích của Ma sát.

Cùng trong vòng vây còn có Lục Trúc Ông, dưới sự công kích tinh thần sự đáng sợ lúc này nguyên thần đã bị tổn thương trầm trọng, tốc độ tránh né càng lúc càng chậm, rất nhanh đã bị Ma sát tung một chưởng trúng ngực, miệng phát ra một tiếng kêu bi thảm, oán hận ngã xuống.