Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 156: Bối thủy nhất chiến




Phương pháp này của Lục Vân kỳ thật rất mạo hiểm, bởi vì trong chớp mắt ngũ vị chưởng giáo vừa nhìn thấy thì đòn công kích đó đã lập tức biến mất không còn có tác dụng. Nhưng họ tuyệt đối không thể biết được đòn tấn công mạnh mẽ của năm người lúc đó thật ra không mất đi, cũng không hoàn toàn hết tác dụng. Đó là do Lục Vân đã điều chỉnh tần suất chân khí bản thân trùng với tuần suất của thế công của năm vị chưởng giáo, chính điều này làm bọn họ lầm tưởng một cách không căn cứ rằng chính Lục Vân đã làm tiêu biến tất cả. Thật ra trong vòng bao vây của họ, Lục Vân chỉ ẩn đi những chân khí công kích đó mà thôi.

Quang hoa lóe sáng, thân ảnh của Lục Vân đã hiện bên cạnh Pháp Quả đại sư lạnh lùng nhìn lão và giơ hữu thủ vỗ ra một chưởng. Pháp Quả đại sư tâm thần chấn động không kịp tránh né, trong lúc khẩn cấp liền tập trung chín tầng chân nguyên vào hữu thủ, kèm theo một một đạo kim quang rực rỡ tiếp lấy đòn công kích của Lục Vân. Nở một nụ cười tà dị, khóe miệng Lục Vân hiện lên một chút lãnh khốc, phách một chưởng thẳng vào trong đạo kích chưởng cường mãnh đó.

Chỉ thấy kim quang loé sáng, Lục Vân cất tiếng cười lớn và mượn luồng lực chấn bay đến bên cạnh Lý Trường Xuân vỗ ngược một chưởng công về phía lão ta. Phía đối diện, Pháp Quả đại sư bị đánh bật ra xa kinh hoảng kêu lên, toàn thân kim quang ảm đạm lắc lư không ngừng, lão đưa ánh mắt nhìn Lục Vân một cách cổ quái.

Bên này, Lý Trường Xuân đã lấy lại khí thế ban đầu, trường kiếm trong tay cuộn lên trăm đạo kiếm ảnh hình thành kiếm khí phá không đáng sợ mãnh liệt công kích Lục Vân. Bên cạnh đó, Hạo Vân cư sĩ cùng ba người bị một chưởng toàn lực khi nãy đẩy lùi hiện giờ đã khôi phục nguyên trạng. Khi nhìn thấy Lục Vân công kích Lý Trường Xuân, họ hiểu chàng đang muốn kích phá từng người một, cho nên tam đại cao thủ đồng thời tiến thân xuất kiếm phát động một đợt tấn công mới.

Cùng với một tiếng cười cuồng ngạo của Lục Vân, cuộc đại chiến chấn động tâm can này lại bắt đầu một tiến trình mới. Cuối cùng Lục Vân thằng hay thua, lạc bại hay tẩu thoát liệu ai có thể thấy rõ được?

Tại Dịch viên, trận chiến kinh tâm động phách vẫn đang tiếp tục. Trận chiến giữa Lục Vân cùng Ngọc Vô Song, Hạo Vân cư sĩ, Lý Trường Xuân cùng Thất Huyền chân nhân đã cuốn hút tất cả mọi người tại trường đấu. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào cuộc chiến của song phương mà hầu như không ai chú ý tới biểu hiện dị thường của Pháp Quả đại sư.

Trên không trung vòng tròn một lần nữa lại bao vây Lục Vân, trong nhãn thần của Pháp Quả đại sư mang một vẻ vô cùng kinh dị như không thể giải thích được. Rốt cuộc Lục Vân đã thi triển pháp quyết đó như thế nào, tại sao từ trước đến giờ không thấy có một chút biểu hiện gì? Đồng thời pháp quyết đó Lục Vân đã học được từ đâu? việc này là không thể nào xảy ra được. Nghĩ lại một chưởng vừa rồi Pháp Quả đại sư cảm giác thấy rất quen thuộc khiến cho lão không thể nào không tin vào cảm giác của mình cũng như không thể không tin nổi vào mắt mình.

Tung hoành giữa không trung, Lục Vân vẫn tiếp tục cất tiếng cười cuồng ngạo, mọi người mơ hồ cảm nhận được sự bất bình và phẫn nộ ở trong lòng chàng. Tuy Lục Vân luôn mang lại cho mọi người cảm giác ôn văn nho nhã, nhưng bên trong nội tâm của chàng lại rất cương quyết và đầy ngạo khí, trong thiên hạ hiện nay thực sự rất hiếm có người như vậy. Lần này sau khi liên tục giao thủ với những người tại đây, dù cho Lục Vân luôn cố chịu đựng những lời lăng mạnhưng sự phẫn nộ trong tâm quả thật khó ức chế. Bởi vậy hiện tại phần nào đó trong tâm trí chàng đang phát sinh biến hóa, nhưng là tốt hay xấu tạm thời không ai có thể hiểu được.

Nhanh chóng tránh khỏi một kiếm của Lý Trường Xuân, Lục Vân quát to một tiếng, Như ý tâm hồn kiếm trong tay được huy động với tốc độ cao, tầng tầng lớp lớp xích hà đan xen với liệt diễm cuồn cuộn phát ra vô số liệt hỏa chân nguyên, như một lớp hỏa diễm tinh linh bắt đầu ở bên ngoài thân thể hợp thành một đóa hồng liên pháp thân mỹ lệ chói mắt. Cùng với Lục Vân thần kiếm huy vũ với tốc độ ngày càng nhanh, giữa không trung một đóa huyết sắc hồng liên to lớn xuất hiện phía dưới chân của chàng. Huyết liên xoay tròn như một đoá liên đài của phật gia, mỗi cánh liên hoa đều xuất ra một đạo hỏa diễm như thiêu như đốt, trong không gian ba trượng quanh phía ngoài thân thể Lục Vân hình thành nên một màn xích hồng sắc quang tráo bao phủ chàng vào giữa.

Trên màn sáng đó hồng quang lưu chuyển không ngừng tụ thành bốn đóa huyết liên đồ án, từ trong nhuỵ hoa ấy bắn ra bốn đạo liệt diễm phân ra tứ phía công kích vào cả bốn đối thủ. Trong màn sáng ấy Lục Vân xuất hiện ngồi ngay trên đài liên, toàn thân nộ diễm bốc lên cuồn cuộn, nguồn liệt hỏa chân nguyên cuồng liệt bạo tàn tụ thành một đạo liệt hỏa đồ xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Vân trông mỹ lệ kinh nhân.

Trong khi tiến công, Lý Trường Xuân hét lớn:

- Tam vị cẩn thận một chút, Lục Vân này cổ quái tà ác, toàn thân chứa đựng đầy pháp quyết tà môn cho nên thà phòng bị còn hơn không. Hiện tại bọn ta đã bế tắc như thế này khá lâu nên hãy tiếp tục xuất thủ như trước, muốn thắng hắn bằng chiêu thức hiển nhiên là không dễ. Để sớm kết thúc trận chiến này mọi người lập tức thu hồi các chiêu thức đẹp mắt lại, bọn ta sẽ bằng thực lực chiến đấu với hắn một trận xem hắn có được bao nhiêu tu vi?

Nói xong, lão lập tức thi triển "Xuyên thiên quyết" mười tầng công lực, cương ngạnh công kích Lục Vân.

Thất Huyền chân nhân nghe vậy tức thì ứng tiếng, trường kiếm lăng không phi xuất, cả người toàn thân thanh quang lưu chuyển phát ra tứ phía vô số pháp quyết phù chú và dần dần hội tụ thành một huyền thanh sắc bát quái đồ. Hạo Vân cư sĩ cùng Ngọc Vô Song thoáng chút do dự khẽ ngước nhìn Huyền Ngọc chân nhân, rồi toàn lực thôi động pháp quyết và thi triển kiếm quyết phối hợp với hai người kia công kích Lục Vân. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

Bốn đạo kinh thiên kiếm trụ mỗi đạo kiếm mang dài trăm trượng, chiêu thức phá thiên liên tục hướng thẳng vào người Lục Vân chém xuống. Trong màn ánh sáng kỳ diệu quanh thân Lục Vân, bốn đóa huyết liên lập tức xuất ra bốn đạo liệt diễm cường mãnh, hóa thành bốn con hỏa long bay vọt ra tứ phía chống lại đòn công kích của bốn vị chuởng giáo.

Khi nhất kích kinh thiên bổ vào màn liệt hỏa quang tráo quanh Lục Vân, mọi người của Dịch Viên đều thét lên kinh hãi, bởi vì họ thấy Lục Vân không hề tìm cách tránh né. Tuy nhiên họ lại không biết rằng, khi Lục Vân bị đã nằm trong vòng vây của tứ đại cao thủ đó thì đã không có cách nào có thể tránh né được.

Trên không hai đạo xích hồng sắc quang kiếm trụ và hai đạo kiếm mang một tím một xanh, chia làm bốn phía nhằm hướng Lục Vân chém xuống. Khi bốn đạo kinh thiên kiếm trụ đó bay tới cách đỉnh đầu Lục Vân ba xích lập tức bị liệt hỏa đồ phía trên Lục Vân bay lên kháng cự lại, giữa hai nguồn chân nguyên cường liệt đáng sợ đó hình thành nên một quang đái (sợi dây ánh sáng) xen kẽ sắc hồng thanh, cả hai liên tục tranh đấu không khoan nhượng. Nhìn từ đằng xa chỉ thấy bốn vị chưởng giáo phân ra thành bốn phương vị, song thủ toàn lực điều khiển trường kiếm bao vây Lục Vân vào giữa, đồng thời liên thủ phối hợp với nhau rất chặt chẽ.

Tứ vị chưởng giáo thần sắc trầm trọng, trong nhãn thần đều ánh lên vẻ kinh dị, hiển nhiên đã bị sự cường đại của Lục Vân làm chấn kinh. Nhưng ở bên trong sắc mặt của Lục Vân cũng trở nên âm lãnh, thân thể dưới sự công kích của bốn người chấn động không ngừng, hiển nhiên chàng cũng phải cố gắng dị thường. Trên đỉnh đầu tam xích, liệt hỏa đồ bay lên thành hình hỏa diệm hình thành một màn hộ thể vững chắc liên tục tấn công về phía bốn người.

Cương trì thêm một hồi lâu, giữa tiếng hô thất thanh của mọi người một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, cùng với khí lưu mạnh mẽ đáng sợ tức thì tất cả quang mang chói mắt toàn bộ đều bị vỡ vụn. Giữa không ngũ thái lưu vân, hào quàng xạ ra tứ phía, trong cảnh tượng kỳ lạ mỹ lệ này vang lên tiếng rên rỉ lẫn kinh ngạc.

Chỉ thấy toàn thân Lục Vân chấn động, thân thể đang tọa thiền vươn lên một chút rồi lại bị ép xuống và hướng về phía mặt đất rơi dần. Trong bốn vị cao thủ đang bao vậy xung quanh, Thất Huyền chân nhân cùng Hạo Vân cư sĩ đang cất tiếng rên rỉ, thân thể bị phản lực cương mãnh làm chấn động làm thân thể bị trọng thương. Còn Ngọc Vô Song và Lý Trường Xuân thì sau một chưởng vừa rồi bị khí lực cương mãnh phảnhồi đã dùng nhu kình hóa giải, đồng thời nhanh chân tránh khỏi né được một kích kinh hiểm đó.

Dưới mặt đất Quân Bất Hối nhìn thấy Lục Vân rơi xuống, lão ta liền quát nhẹ một tiếng hướng trường kiếm lên trời, một đạo tử sắc kiếm mang cương mãnh như nghịch hải cuồng long cùng với khí thế kinh nhân đáng sợ của Thiên kiếm cửu quyết công kích tới Lục Vân. Điểm đầu ngón chân mượn lực bắn ra, Quân Bất Hối đảo ngược lên phía trên, trường kiếm trên cao liên tục xuất ra bảy trăm chín mươi sáu kiếm hình thành tám đạo tử khí kiếm long điên cuồng đè nén thân thể Lục Vân.

Tứ phía tiếng kinh hô thất thanh truyền tới, mọi người trong Dịch viên đều kêu lên phẫn nộ và lo lắng, vì hành động xuất thủ lén lút của Quân Bất Hối nên họ cảm thấy thập phần lo sợ. Trong lúc rơi xuống Lục Vân sắc mặt biến đổi, trong tiếng kinh hô của mọi người chàng nhìn thấy rõ Quân Bất Hối đang giương kiếm tập kích. Lục Vân vội nghiêng sang một bên chỉ còn có thể vội vàng tận lực né tránh, tả thủ vỗ ra một chưởng liệt hỏa cương mãnh tạm thời chế ngự một kích cấp bách của Quân Bất Hối.

"Hừ" một tiếng, Lục Vân lật người bay lên nhanh chóng bắn ra xa ba trượng thoát khỏi vòng công kích cực kỳ nguy hiểm. Sau khi đáp xuống, thân thể Lục Vân lay động, sắc mặt chàng âm lãnh đưa mắt nhìn y phục tơi tả trên người, trong mắt hàn mang bạo xạ âm sâm nhìn Quân Bất Hối. Phía đối diện Quân Bất Hối sắc mặt kinh ngạc, tựa hồ như không tưởng được trong tình huống đó Lục Vân lại có thể tránh khỏi một kích của lão, điều này làm cho lão không thể hiểu được.

Nhân ảnh thiểm động, Lý Trường Xuân cùng Ngọc Vô Song đồng thanh quát lớn, hai đạo quang hoa chói mắt một hồng một tím giống như hai dải cầu vồng hợp thành thế giáp công hai bên trái phải, nhằm vào Lục Vân điên cuồng chém xuống. Đồng thời Hạo Vân cư sĩ và Thất Huyền chân nhân sau khi bị phản chấn bay ra đã quay lại phản kích, thanh hồng sắc của hai thanh bảo kiếm chói sáng rực rỡ. Ngẩng lên Lục Vân thấy kiếm mang bao phủ cả bầu trời phong tỏa tất cả các khe hở bốn bề hoàn toàn không để cho chàng có cơ hội tẩu thoát.