Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 209: Tây Hải Ngân Long




Trong Tây Hải Định Thiên cung, Lục Vân và Lục Oánh cùng nhau nói chuyện suốt đêm, đến khi trời sáng Lục Vân đứng dậy nói:

- Không còn sớm nữa, ta xin cáo từ, sau này cô nương có dịp đến Nhân gian có thể tìm ta. Hiện tại tạm thời ta ở núi Triều Âm, có thể trong mấy ngày tới vẫn chưa đi đâu.

Lục Oánh đáp lời:

- Ta biết rồi, hy vọng sau này sẽ gặp lại huynh ở chốn Nhân gian. Bây giờ ta tiễn huynh một đoạn. Nhớ sau khi rời khỏi đây huynh phải cẩn thận với con kỳ thú này, tốt nhất đừng để cho các cao thủ Lục Hải phát hiện, nếu bọn họ tra xét ra thì huynh sẽ gặp phiền hà đấy.

Lục Oánh vừa đi vừa dặn dò, chẳng mấy chốc hai người đến vực Quỷ cốc bên ngoài Định Thiên cung. Đưa Lục Vân qua vực, Lục Oánh vẫy tay nói:

- Chúc huynh thượng lộ bình an, sau này nếu rảnh rỗi cứ đến chơi, nơi đây luôn chào đón huynh.

Lục Vân mỉm cười gật đầu: - Yên tâm! Ta sẽ luôn mãi nhớ về cô nương, về Tây Hải Định Thiên cung. Cáo từ, hẹn sau này hội ngộ.

Quay người, Lục Vân bay thẳng lên trên, chớp mắt đã biến mất trong làn nước xanh biế c.

Mặt nước lúc sáng sớm thật mỹ lệ. Ánh mặt trời đỏ ửng ló dạng ở đằng đông toả ra vô vàn ánh hào quang tạo thành những mảng vàng lấp lánh trên sóng biế c. Lục Vân bay lên đứng trên không cách mặt nước ba trượng nhìn cảnh vật tươi đẹp rực rỡ, trên khuôn mặt hiện ra vẻ tươi cười khó hiểu. Chàng dang rộng đôi tay, từng luồng nắng vàng như đọng lại trên cánh tay, dưới sự thúc động của Lục Vân ánh vàng tụ họp phía trước ngực thành một quả cầu vàng to lớn phản chiếu với mặt trời ở phía xa, đồng thời phát ra những ánh hào quang thần thánh. Lục Vân cười ngạo nghễ, vai phải khẽ rung một con quái thú kỳ dị bay vọt lên. Dưới sự khống chế của Lục Vân, con kỳ thú rơi đúng vào quả cầu vàng nháy mắt tan biến vào bên trong, toàn thân tỏa hào quang lấp lánh, có cảm giác con kỳ thú đã hút toàn bộ năng lượng của cầu quang toàn thân thể hiện vẻ uy mãnh thần bí.

Lục Vân vuốt nhẹ con kỳ thú, nói rằng:

- Xem bộ dạng ngươi thì biết không phải loại tầm thường, để ta đặt cho ngươi một cái tên thật hay xem nào.

Con kỳ thú nghe vậy, cặp mắt đỏ lòm trong suốt cứ đưa qua đưa lại rồi bay đến bên Lục Vân, không ngừng chạm vào mặt chàng tỏ vẻ rất thân thiện. Thấy thế, Lục Vân vui vẻ cười nói:

- Thực ra ta đã nghĩ đến một cái tên rất hợp với ngươi, đó là Tứ Linh thần thú. Sở dĩ đặt tên này vì đầu ngươi giống rồng, đuôi giống phượng, hai cánh hai móng vuốt như rồng lại cũng giống như chim ưng, chưa kể toàn thân có vảy cá lại sống được trong nước. Do đó ta chọn tên Tứ Linh thần thú, ý chỉ ngươi có thể hợp nhất mọi chủng loài, trên trời dưới bể không có gì sánh được với ngươi.

Con kỳ thú nghe thế gừ lên hai tiếng nhè nhẹ, toàn thân lắc lắc tỏ ra vô cùng thích thú. Nhìn Lục Vân tỏ vẻ vui mừng, kỳ thú bay vút lên không trung mười trượng ngẩng đầu há mõm thể hiện sự sảng khoái, kỳ thực lại gầm lên một tiếng khiến cho không khí xung quanh muốn tan ra, mặt biển đang tĩnh lặng đột nhiên nổi cơn sóng lớn dâng cao trăm trượng tạo thành những cột nước có đường kính cả nghìn trượng, xa xa phía Đông Hải cảnh tượng nhìn như những cột chống trời. Bầu trời mây đen mù mịt, trời đất đổi màu. Lục Vân vô cùng kinh sợ, nét mặt trở nên trắng bệch. Chỉ thấy sóng thần và những con sóng lớn chen lấn cuồn cuộn tạo thành vô số xoáy nước, trong vòng xoáy đó vô số loài cá lớn nhỏ cùng các loài thú biển đều phát ra những tiếng phẫn nộ cổ quái.

Lúc mặt biển trở lại như cũ, Lục Vân để ý thấy những cột nước kinh thiên ấy vẫn dâng cao trong khi mặt biển lại thụt xuống cả trăm trượng, xuất hiện tiếp hàng trăm xoáy nước hệt như vô số cơn lốc xoáy di chuyển không ngừng. Lúc đó, Lục Vân vì uy lực của con kỳ thú mà chấn động, chàng không hề biết rằng dưới đáy biển Đông Hải Định Thiên cung bị lay động dữ dội, toàn bộ thẩm cung chịu một trận động đất khiến nhà cửa đổ nát, tình cảnh kinh sợ đến nỗi những người trong cung đều tháo chạy thoát thân. Vùng Đông Hải và Tây Hải sát bên cũng xuất hiện hiện tượng như vậy, lần lượt phái các cao thủ đi tìm hiểu nguyên do sự việc.

Đến bên Tứ Linh thần thú, Lục Vân nói nhỏ:

- Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Linh nhi, biết không? Bây giờ phải đi mau, ngươi đã gây ra phiền phức lớn rồi, nếu không đi thể nào cũng có tai hoạ giáng xuống đầu ngươi.

Nói đoạn hét lên một tiếng như thể quất roi, Tiểu Linh nhi bay lượn trên không một vòng rồi hạ xuống chân Lục Vân. Trở lại bờ biển, Lục Vân quay người nhìn cột nước kinh thiên thấy đã nhỏ lại tin rằng nhất định nó sẽ biến mất, trong khi Tiểu Linh nhi ánh mắt thể hiện sự đắc ý. Lục Vân cười nhạt, cùng kỳ thú bay về phía Triều Âm.

Đột nhiên Lục Vân run người, cảm giác dưới đất như có nhát kiếm đâm thẳng tới hội tụ thành một luồng kiếm trước ngực. Chàng ưỡn ngực tiếp nhận luồng kiếm khí rồi lùi lại ba trượng, ánh mắt chăm chú nhìn nhân vật mới xuất hiện.

Người bất ngờ tấn công Lục Vân có trang phục kỳ dị, đội chiếc mũ hình một con cá lớn kỳ quái, toàn thân lấp lánh ánh bạc, vẻ ngoài anh tuấn, tay cầm cây phi ngư xoa, toàn thân toát lên những điểm khác thường. Vừa nhìn, Lục Vân đã cảm thấy người này có khí chất khác người, nhất định là cao thủ đến từ Hải vực. Nhìn hắn cảnh giác, Lục Vân lãnh đạm hỏi:

- Ngươi từ đâu đến, sao lại ra tay lén lút như thế? hành vi ấy không xứng đáng với bản lĩnh của ngươi.

Nam nhân áo bạc nhìn thẳng vào Lục Vân đáp lời:

- Ta là Tây Hải Ngân Long Liễu Tàn Hồng, còn ngươi là ai? Cơn địa chấn kinh thiên động địa vừa nãy do ngươi gây ra phải không? Con kỳ thú trên vai ngươi là giống nào thế, trước nay ta chưa từng thấy.

Ánh mắt Lục Vân biến sắc, kinh ngạc nói:

- Tây Hải Ngân Long, nghe danh tính của ngươi không hề tầm thường, còn ta chẳng qua chỉ là khách qua đường nơi Nhân gian đứng ở đây xem mặt trời mọc. Con kỳ thú trên vai ta vốn là thú nuôi trong nhà, các hạ đương nhiên là chưa từng nhìn thấy rồi. Còn về những việc khác xin thứ không thể trả lời, xin hãy nhường lối cho.

Tây Hải Ngân Long Liễu Tàn Hồng vung chiếc phi ngư xoa cười nhạt nói:

- Xem ra bản lĩnh của ngươi không đến nỗi tệ, bốn bề không còn ai khác, sự việc vừa nãy không phải ngươi thì là ai? Bây giờ cần làm rõ sự tình ngươi phải theo ta về nói thật mọi chuyện, chỉ cần các cao thủ Tây Hải ta hài lòng tự khắc sẽ tha cho ngươi một con đường sống, bằng không ngươi sẽ làm mồi cho cá mập nơi đây.

Lục Vân sắc mặt lạnh tanh, chầm chậm cất tiếng:

- Ngươi nói đạo lý của môn đạo nào thế, loại hành xử thô bạo như vậy ta chưa từng nghe thấy.

Liễu Tàn Hồng cười lớn:

- Đây là quy định của Hải vực ta, cũng là đạo lý ở Hải vực. Ở đây ngươi chỉ có quyền nghe lệnh, không muốn cũng phải nghe, ngươi không hiểu sao? Nói thật lòng, ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta còn có thể dễ chịu đôi chút, nếu phản kháng thì các trò vui dành cho ngươi còn ở phía sau.

- Thật sao? Ngươi nên biết đây là Nhân gian thì có đạo lý quy tắc riêng của Nhân gian, kiểu hành xử như ngươi nói rõ là quá lạ, tốt nhất là hãy rút lại lời nếu không ai phải chịu thiệt chưa biết trước được.

Như Ý Tâm Hồn kiếm vung lên vun vút trong không trung, bốn bề sắc hồng vây quanh, Lục Vân nhìn đối phương một cách lãnh đạm.

Tây Hải Ngân Long Liễu Tàn Hồng nghe thế tức giận thét lớn:

- Tên tiểu tử kia, ngươi nghĩ chỉ cần tu luyện vài ngày là giỏi lắm rồi sao, trước mặt ta thời gian ngươi luyện công cũng chỉ bằng ta che lấp một khe vực. Lão tử đã tu luyện hơn một ngàn bốn trăm năm lẽ nào không đấu nổi nhà ngươi. Bây giờ ta phải dạy cho ngươi một bài học để ngươi hiểu rõ nơi này không dễ tự tiện trêu vào.

Ngay lập tức, phi ngư xoa Liễu Tàn Hồng vụt ra một luồng khí phá rách không trung rất nhanh chóng và bá đạo vô cùng bay đến trước ngực Lục Vân. Liễu Tàn Hồng thân ảnh biến đổi từ một thành hai, từ hai thành bốn sau đó huyễn hóa ra vô số thân ảnh vây chặt Lục Vân bắt đầu tấn công dữ dội. Di chuyển nhẹ nhàng khéo léo tránh đợt tấn công đầu tiên của đối phương, ngay tiếp đó Lục Vân tay phải cầm chắc Như Ý Tâm Hồn kiếm xuất chiêu Phong Vũ Cửu Châu, kiếm khí va chạm với ngư xoa của Tây Hải Ngân Long hơn chục lần phát ra những luồng khí như sét đánh liên hồi đến kinh người. Dư lực của đợt va chạm khiến đất đá trong vòng mười trượng vỡ vụn.

Lục Vân lập tức lùi hai bước sắc mặt sầm lại, trong lòng thầm kinh ngạc về nội lực uyên thâm của Liễu Tàn Hồng, đúng thật cường mãnh hơn các cao thủ Nhân gian rất nhiều. Mặt đối mặt, Liễu Tàn Hồng sắc mặt lãnh đạm thét lên:

- Thật không ngờ nội lực của ngươi lại không tồi chút nào. Bây giờ ta nhất định đấu với ngươi một phen xem ngươi có phục không. Tiếp chiêu đi tiểu tử!

Ngư xoa trong tay hắn vung lên như múa, một luồng khí cực mạnh tạo thành trận cuồng phong làm cho toàn thân Lục Vân không ngừng rung lên. Vô số nhân ảnh Liễu Tàn Hồng hợp thành ba thân ảnh, một bay đến trước mặt Lục Vân, một hướng về phía đỉnh đầu Lục Vân, cuối cùng là dưới mặt đất rồi từ ba phía đồng thời tấn công. Lục Vân bước chân uyển chuyển như chiếc lá rụng trong sóng ngược, cứ theo cuồng phong dạt đi, thần kiếm trong tay đồng thời phát ra những tiếng chói tai rồi nhanh chóng biến thành một con rồng lửa gào thét vút lên không trung. Xuất chiêu xong, Lục Vân tay trái để trước ngực tạo thành huyền thanh sắc mang khí chất thanh tịnh vô vi của Đạo gia cùng lúc vung kiếm, trước ngực ngưng tụ luồng khí bay lượn xung quanh với tốc độ cực nhanh. Hai luồng khí cường hội ngộ như dòng nước xiết dâng cao tạo nên những chấn lực vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ cuộn lên ngất trời thành những cơn sóng lớn, hầu hết đá vụn và cỏ cây nơi hai người giao chiến trong vòng mười trượng đều bị chấn động. Chiêu thức của Liễu Tàn Hồng bị luồng khí của Lục Vân ngăn trở, đợt tấn công mở đầu bị liệt diễm thần long chấn tan, chỉ có đợt tấn công dưới đất làm đất đá tung hết lên khiến Lục Vân phải nhanh chóng bay lên không trung. Dưới mặt đất, Liễu Tàn Hồng ba hình bóng hợp lại làm một, toàn thân quay vòng trong cơn lốc xoáy, đầu hắn như con quái vật lúc hiện hình cá lúc lại như hình rồng, lực công phá đáng sợ ấy chỉ trong chớp mắt đã cuốn lấy Lục Vân.

Trong lúc nguy khốn, Lục Vân thét lên một tiếng, Như Ý Tâm Hồn kiếm rung lên phát ra mùi máu nồng nặc, Liệt Hỏa Thần Long và Thiên Ảnh Huyết Mị đồng thời hiện hình cùng phát ra những đợt tấn công mạnh mẽ. Nhân cơ hội này Lục Vân sử dụng Không Gian Khiêu Dược, toàn thân phát ra ánh bạc bay lên phía trái mười trượng nhìn trận đấu diễn ra ác liệt. Long hồn gào hú, Huyết ảnh kêu dữ dội, một luồng ánh hồng chói mắt xuất hiện trên không như áng mây màu cuồn cuộn tả xung hữu đột, trên dưới luân chuyển không ngừng. Một tiếng thét tức giận của con quái thú nửa cá nửa rồng phát ra, rồi chỉ nhìn thấy cái đuôi cực lớn của nó như quét sạch mọi thứ đâm thẳng vào Long hồn, một chùm ánh sáng lao thẳng vào Huyết Mị. Quang hoa hội tụ, tiếng thét rú của ba con quái vật hợp lại rồi phân ra bay về ba phương. Sau đó chỉ thấy Long hồn biến mất, rõ ràng trong trận chiến của quái vật đã thua to, Huyết Mị thì hai vuốt chảy từng giọt máu đỏ, thần sắc lộ vẻ đắc ý. Quái vật nửa rồng nửa cá kinh hoang rú lên, khắp thân hiện lên sắc xanh, lắc mạnh lại hồi phục thành cơ thể Liễu Tàn Hồng.

- Tên tiểu tử, Huyết Mị của ngươi từ đâu mà có? Tà khí làm sao lại ác liệt đến thế?

Lục Vân xuất hiện trước mặt hắn, lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên là từ Tam gian Thất giới, lẽ nào không bằng Hải vực của ngươi. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội nữa, hãy lập tức biến đi thì còn kịp, nếu không người phải hối hận là ngươi đấy.

Liễu Tàn Hồng sắc mặt tức giận thét lớn: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Khoan hãy đắc ý, bây giờ mới là bắt đầu. Ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta, xem chiêu đây, Hoan Hải Du Long.

Nói đoạn, Liễu Tàn Hồng toàn thân biến thành nghìn ảnh, từ hình bóng rõ nhất cứ phân ra không ngừng rồi nhạt dần, cuối cùng biến mất trong không trung.