Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 265: Tình Thế Thay Đổi




Sắc mặt thay đổi, Diệp Tâm Nghi hỏi lại:

- Ý của tôn giả là võ công gã vừa sử dụng trước mặt chúng ta không

ra ảo giác?

phải pháp quyết của hai phái yêu ma mà chỉ là một diệu thuật gây

Chiến Tâm tôn giả trả lời:

- Rất có khả năng là như vậy. Tuy nhiên cụ thể thế nào thì ta không dám khẳng định chắc chắn, mọi người trong lòng hiểu như vậy là được rồi. Thôi, chúng ta hãy đi xem thử.

Bên ngoài Nhã viên, khi Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi cùng Chiến Tâm tôn giả đến thì hai bên vẫn còn đang giao chiến, chỉ khác là Thái Phượng tiên tử đã thay cho Càn Nguyên chân nhân, còn Vô Vọng của Đạo viên và Tất Thiên của Nho viên thì bay lên giúp đỡ Thất Huyền chân nhân với Hạo Vân cư sĩ. Ba người, trừ Pháp Quả đại sư còn khá một chút, Liễu Tinh Hồn và Tàn Dương Tử đều đã bị trọng thương, hiện chỉ đang gắng chống đỡ mà thôi.

Kiếm Vô Trần mắt nhìn bốn phía, khuôn mặt hắn hiện rõ sắc phẫn nộ khi không thấy bóng dáng gã kia đâu. Hắn bay vụt lên không giống như linh báo phi ưng xuất hiện bên cạnh Liễu Tinh Hồn, toàn thân phát tán tử sắc quang hoa, một luồng sức mạnh khủng khiếp trùm thiên hạ bao phủ lên Nhã viên.

Lúc này, Kiếm Vô Trần thi triển một thứ mà từ sau khi rời khỏi Dịch viên chưa từng sử dụng - Tử Hoa Thôn Nhật đại pháp.

Chỉ nhìn thấy hắn hai tay vận chân nguyên, một quầng tử sắc quang hoa bao phủ khắp người, cùng vô vàn những bùa chú lấp lánh chuyển động nhanh chóng và tập trung phía trước ngực tạo thành một mặt trời màu tím phát ra ánh sáng chói loà. Phía sau là một đám tử vân thần bí biến hoá khôn lường, dưới sự khống chế với toàn sức mạnh của hắn đã biến thành một vầng tử quang bao phủ lên cả một khu đất có bán kính hàng dặm, trùm lên sáu bóng đen.

Cảm nhận được sự khác thường của Kiếm Vô Trần, các cao thủ của liên minh đang giao chiến đều đẩy lùi đối thủ rồi nhảy xuống mặt đất.

Sáu bóng đen thì hợp lại một chỗ tạo thành một tinh trận với sáu đạo hào quang, phía trên sáu người xuất hiện sáu cột ánh sáng, cuối cùng tụ lại một điểm phát ra ánh sáng chói chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Thét lên một tiếng, hai bên cùng lao vào tấn công. Chỉ thấy Kiếm Vô Trần hai tay không ngừng vận công, công lực xung quanh hình thành một cơn lốc xoáy màu tím đang di chuyển tới phía trên đầu sáu bóng người như sẵn sàng nuốt tất cả vào trong nó. Còn bên này, sáu bóng đen cũng tấn công liên tục, sức mạnh vô cùng ghê gớm bao gồm cả sức mạnh kỳ quái của tam giới yêu ma quỷ đang ở trên không trung giao hoà làm một, hình thành một thanh kiếm ánh sáng ba màu xanh sẫm, đỏ sẫm, đen sẫm lao đi theo hình vòng cung.

Một đòn thật đáng sợ, không gian đang yên tĩnh bỗng vang rền tiếng sấm, sức mạnh như phá hủy tất cả mọi thứ gặp phải, như nuốt lấy vạn vật. Hai bên lao vào nhau, cuối cùng phát sáng trong bầu trời đêm, nổ tung tỏa ra muôn ngàn tia chói mắt. Ánh sáng mạnh mẽ vừa vụt tắt, từ phía sáu bóng người truyền tới ba tiếng kêu thảm thiết cùng với ba tiếng kêu giận dữ, chỉ nhìn thấy ba bóng người bị cơn lốc màu tím hút vào, ba bóng người còn lại thì biến thành ba tia sáng màu đen nhỏ bay đi, biến mất trong màn đêm.

Từ từ bay xuống, Kiếm Vô Trần nhìn theo phương xa, hạ giọng nói:

- Lần này coi như bọn chúng may mắn, lần sau sẽ không còn được như thế này đâu, mọi người trở về nghỉ ngơi đi.

Nói xong thì quay lưng bước đi, hắn rõ ràng có chút kỳ bí khiến mọi người không thể nào đoán ra được.

Nhìn theo bóng hắn, chúng nhân đều cảm nhận được sự thay đổi, chỉ có điều thay đổi là tốt hay xấu thì lúc này thật khó nói. Thất Huyền chân nhân, Hạo Vân cư sĩ, Pháp Quả đại sư, Ngọc Vô Song bốn người không nói gì mà chỉ nhìn nhau, mọi người đều thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt của đối phương. Là chưởng giáo của tứ viện, họ đều hiểu rõ sự thay đổi của Kiếm Vô Trần có ảnh hưởng to lớn đến sự tồn vong của lục viện.

Ngày hôm sau, nhóm ba người Kim Cương Thánh Phật cũng về tới Nhã viên, chỉ có điều Triển Ngọc và Vân Hoa đều bị thương, chắc chắn trên đường đi bị chặn đánh. Đồng thời Kim Cương Thánh Phật còn đem về một tin tức đáng kinh ngạc, khiến cho cả liên minh chính đạo vốn đang gặp vô vàn khó khăn lại một lần nữa phải kinh hoàng.

Theo Kim Cương Thánh Phật kể lại, tin tức này đến từ Vạn Phật tông. Hắc Hà quỷ vương, Âm Thi quỷ vương của Quỷ vực mang theo đại quân đi chiếm cứ dãy Âm sơn, quang minh chính đại tuyên bố với Nhân gian sự có mặt của chúng, còn quỷ soái Vô Hồn của Vô Hồn gian cũng đã dẫn theo âm quân, đóng tại một ngọn núi cách đó khoảng ba trăm dặm và đang bí mật tiến hành một âm mưu bí mật nào đó.

Ngoài ra, Tam Nhãn Long Lang của Yêu vực cũng hiện thân ở Đan Hoa sơn, nghe nói cùng tính đại kế với Hắc Ám tôn chủ, ý đồ tranh bá chốn Nhân gian. Đồng thời những cao thủ Ma Thần tông lúc ẩn lúc hiện, không thể đoán ra được ý đồ của bọn chúng.

Nghe xong, tất cả các cao thủ trong đại sảnh vẻ mặt đều hiện lên sự lo lắng, họ bắt đầu ý thức được những nguy hiểm đang chuyển dần từ ám ra minh. Vỗn dĩ chỉ với một tên Hắc Sát Hổ Vương đã khiến cho người ta phải đau đầu rồi, nay đại quân của Quỷ vực lại xuất hiện giữa thanh thiên bạch

nhật, như thế có nghĩa là vực chi tam giới đang thể hiện thực lực, liên minh chính đạo ba mặt đều có kẻ địch.

Vốn dĩ kế hoạch của Kiếm Vô Trần trước đây là trước hết sử dụng kế ly gián, phân tán thực lực của bọn chúng rồi sau đó tiêu diệt, nhưng như bây giờ thì kế đó không thể dùng được nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, trước kia liên minh chính đạo chỉ cần đối phó với một mình Hắc Sát Hổ Vương, bởi vì hắn xuất hiện công khai. Bây giờ cao thủ Quỷ vực đều xuất hiện công khai, liên minh chính đạo vì sự uy nghiêm của chính đạo không thể không quản, vì vậy mà thành ra một địch hai, lại thêm bọn cao thủ Ma vực càng ngày càng ngông cuồng tạo thành cục diện chính đạo lấy một đấu với ba.

Lúc này đối với chính đạo mà nói cực kỳ bất lợi nhưng bọn họ không thể lùi bước, bởi vì họ còn phải giữ gìn hình tượng của chính đạo, giữ gìn thể diện của chính đạo, những điều này là sự khác nhau giữa chính đạo và tà đạo. Trừ yêu diệt ma, bảo vệ Nhân gian, những điều này chính là khẩu hiệu của chính đạo, mặc dù họ biết rõ rằng tình thế lúc này bất lợi nhưng họ có thể trốn tránh sao? Đáp án là gì trong lòng mọi người ai cũng rõ, vì vậy tất cả đều vô cùng lo lắng.

Nhìn chúng nhân, Kiếm Vô Trần lên tiếng:

- Mọi người có ý kiến gì xin cứ nói, việc này liên quan đến sự an toàn của cả Nhân gian, bởi vậy chúng ta cần vô cùng thận trọng, phải suy nghĩ thật kỹ càng, nhất định phải suy xét một cách thật toàn diện.

Pháp Quả đại sư tiếp lời:

- Sự việc đã đến nước này thì chúng ta cũng sớm đã không có sự chọn lựa rồi. Nhân gian chính đạo lùi bước là điều không thể, chúng ta chỉ có một con đường duy nhất là phải dũng cảm đối mặt. Còn về việc nên đối phó với bên

nào trước mới chính là điều quan trọng nhất.

Thất Huyền chân nhân nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Đại sư nói rất đúng, nhưng theo ta ngoài chuyện này ra, chúng ta có lẽ nên thông báo với Vân Chi pháp giới để xem họ có kế hoạch gì không? Trước mắt, thực lực của chúng ta so với thời kỳ mạnh nhất đã suy yếu rất nhiều, bởi vậy để bảo toàn thực lực ta cho rằng không cứ phải ngạnh đấu với chúng. Thực lực của vực chi tam giới thì không cần phải nói rồi, điều đáng nói là chúng bẩm sinh đã có những mặt mạnh hơn chúng ta, giống như những cao thủ trong Yêu vực, trí tuệ của bọn chúng có thể không bằng chúng ta nhưng về thể chất thì chúng lại mạnh hơn. Còn những ma vật trong Ma vực, bởi vì nơi đó có nhiều ma khí nên có phần dị thường khiến cho chúng ta phải đau đầu. Khi chúng ta giao chiến với bọn chúng, so sánh với cùng một trình độ thì khả năng chúng ta thắng giảm đi nhiều.

Lời nói này giống như gáo nước lạnh dội lên đầu mọi người, mọi người đều trầm tư không nói. Bởi thực tế vẫn là thực tế, vốn là điều không gì có thể phản bác lại, bây giờ điều quan trọng chính là làm thế nào để đối phó với chúng.

Kiếm Vô Trần khẽ hắng giọng phá vỡ đi không khí tĩnh lặng, hắn cất lời trấn an chúng nhân:

- Mọi người đừng nhụt chí, mặc dù bọn chúng có một số mặt nào đó chiếm được ưu thế, nhưng chỉ cần chúng ta có quyết tâm, có nghị lực là có thể thắng được chúng. Tà bất thắng chính điều này mọi người cần nhớ rõ, nhất định có ngày chúng ta sẽ thắng lợi. Bây giờ mọi người hãy trở về suy nghĩ, nếu có ý kiến nào hay hãy nói cho chúng ta, đồng thời những ngày này cần chú ý một chút, có lẽ sẽ vẫn còn có người tới cướp Thông Linh điểu.

Mọi người đều đáp một tiếng, vẻ mặt lo lắng quay trở về.

Hai ba ngày tiếp theo, đúng là giống với những gì Kiếm Vô Trần nói, có không ít người đến cướp vật báu, chỉ có điều đó không phải là những cao thủ mạnh nên tất cả đều bị đuổi đi. Còn trên Nhân gian chỉ trong vài ngày ngắn

ngủi đã có biết bao nhiêu thay đổi, tất cả đều diễn ra theo dự đoán, vận mệnh đang ngày càng đến gần.

***

Chia tay với Thệ Thuỷ Lưu, Lục Vân một mình bay trong biển mây, vừa đi về phía tây bắc vừa nhìn những đám mây nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau, lòng chàng có chút xúc động. Đã ly khai Dịch viên một thời gian, quãng thời gian này đối với Lục Vân mà nói trôi đi thật mù mịt.

Trước kia chàng tự nhủ có thể thắng được trời, chàng không phục lời nguyền của thiên địa bởi vì chàng muốn phá vỡ những sắp đặt của vận mệnh, chàng muốn chứng minh với vạn vật trong đất trời biết rằng vận mệnh của mình là do mình nắm bắt. Tâm niệm này từ nhỏ đã giấu sâu kín trong tâm linh chàng không gì có thể phá huỷ nổi, cho dù là hiện tại hay tương lai thì chàng cũng không quên điều này dù chỉ trong một khắc.

Cùng một tâm niệm, cùng một mục đích, chỉ là hoàn cảnh thay đổi nhưng tại sao trong thâm tâm chàng lại thấy không hề giống với trước kia? Tại sao có thứ gì đó luôn quanh quẩn bên mình, tình bạn, tình yêu và còn cái gì nữa đây?

Nghĩ kỹ, Lục Vân có chút không hiểu, có lẽ đúng là những thứ đó, đời người chẳng lẽ không có tình bạn, không có tình yêu sao?

Những người chân tu luyện tiên cầu đạo là bởi vì trường sinh, tại sao lại cần trường sinh? Là vì muốn bảo vệ sự cô đơn vĩnh viễn đó sao, hay là bởi vì một thứ khác, một thứ khác để họ theo đuổi cả đời, để trân trọng, để nhớ nhung? Nếu như họ không nỡ quên đi tất cả thì trường sinh còn có nghĩa lý gì nữa?

Có lẽ ban đầu mục đích người ta theo đuổi sự trường sinh không giống bây giờ, chỉ có điều những suy nghĩ ngày đó của họ đã bị chôn vùi hàng trăm nghìn năm trước. Chôn vùi trong những luân lý đạo đức, mất đi cái ý nghĩa tốt đẹp của nó và lắng xuống trong trong dòng sông thăm thẳm của lịch sử.

Khẽ thở dài, Lục Vân lẳng lặng nhìn theo những đám mây đang bay bồng bềnh, nghĩ rằng ngày nay mình giống như một bóng dáng đơn độc trong biển mây, một mình phiêu dạt tìm phương hướng trong sự đơn côi. Đời người như thế thì thật ảm đạm nhưng đó là tất nhiên, bởi vì nó được vẽ lên bằng vô vàn những màu sắc khác nhau, cuối cùng hình thành nên mỗi người một vẻ khác nhau, hình thành những trải nghiệm khác nhau của đời người.

Trầm tư, Lục Vân không hề chú ý đến địa hình ở dưới chân, khi chàng giật mình thì mới phát hiện ra bản thân đã vô tình đến tận dãy Âm sơn. Nhìn những dải núi liên miên ở dưới chân, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân đã phát giác ra quỷ khí dày đặc khiến cho chàng không khỏi kinh hãi.

Nghi hoặc và tò mò, Lục Vân chọn một đỉnh núi cao nhất để đáp xuống. Ý Niệm Thần Ba giống như một tấm lưới vô hình tìm kiếm tất cả các khí tức trên toàn dãy Âm sơn và nhanh chóng phát giác ra ba đỉnh núi có quỷ khí nhiều nhất.