Trong ánh sáng mờ nhạt của màn đêm, một đạo nhân ảnh phi hành trên mặt hồ, chớp mắt đã đi được một nửa, chung quanh tất cả đều bình lặng không một chút dao động. Tuy nhiên, sau khi hắn ta đến vị trí trung tâm, mặt hồ đang tĩnh lặng đột nhiên dao động kịch liệt, ba quang tứ bề trở nên rõ ràng, tia sáng xanh thẫm mang vẻ đẹp ma quái bắt đầu loé sáng. Đồng thời, cùng với sự xuất hiện của ánh quang mang, vô số yêu thú đằng không phi vũ, miệng há to với những chiếc răng trắng hếu ẩn hiện bên trong, trông khủng bố dị thường, phối hợp với những tiếng gầm rú quái dị. Khắp các vùng phụ cận của Lương sơn hàng vạn con thú cùng nhau gào thét, cảnh tượng thật kinh hồn.
Dưới ánh trăng cả Lương sơn lúc này đều bị bao bọc bởi một màn sáng sắc ám lục, chung quanh xuất hiện hàng ngàn quái vật đang điên cuồng nhảy múa trên không trung tạo thành một phòng tuyến nghiêm mật, khiến cho người ta khó mà vượt qua được. Trên bầu trời đêm, một tiếng thét giận dữ truyền đến:
- Ngươi là ai, ban đêm dám cả gan đột nhập vào trong Lương sơn, hãy chịu chết đi!
Dứt lời một thân ảnh to lớn từ trên đỉnh núi phi xạ xuống, chốc lát đã đến bên cạnh bờ hồ.
Ngay lúc đó thân ảnh mới vừa xâm nhập vào trong yêu trận đã nắm cơ hội lui lại, ẩn tàng trong những bụi cỏ rậm rạp ở vùng phụ cận. Nhưng cách không xa ở hai bên đã có mấy chục thân ảnh đằng thân bay tới, mỗi một thân ảnh đều nhanh chóng tìm kiếm địa điểm thích hợp mà tiến đến. Nhìn thấy thế, thân ảnh đang ẩn tàng trong đám cỏ lại một lần nữa đằng không bay đi, đồng thời phát ra một tiếng ám hiệu, tức thì mười mấy đạo nhân ảnh đang ẩn tàng xung quanh cùng hướng tới Thiên Yêu Diệt Thần đại trận lao tới toàn lực phát động tiến công.
Dưới bóng đêm lờ mờ, bầu trời Lương sơn loé sáng, vô số tiếng sát phạt cùng với tiếng đả đấu đan xen vào nhau, khiến cho chung quanh mười dặm vẫn có cảm giác thấy được rõ ràng sự kịch liệt của nó. Lúc này đám cao thủ của hai phái chính tà có ý tưởng đục nước béo cò, muốn nhân cơ hội này để đoạt lấy Thông Linh điểu đều chú thị quan sát tất cả mọi chuyện. Nhìn thấy song phương giao chiến kịch liệt, rất nhiều người đều ý thức được chính đạo liên minh đã bắt đầu công kích, vì thế chỉ thấy vô số nhân ảnh bay nhảy hướng lên trên Lương sơn, với ý đồ nhân sự hỗn loạn này mà tìm kiếm cơ hội hành động.
Trên đỉnh một ngọn đồi, bốn hắc ảnh đang chăm chú quan sát mọi động tĩnh trên Lương sơn, trong số đó bỗng nhiên một người lên tiếng nói:
- Đại trưởng lão, huynh xem thử xem hiện tại chúng ta có nên phái người tiềm nhập Lương sơn, đợi thời cơ đến rồi hành động hay không?
Trong đêm tối mờ mờ chợt vang lên một âm thanh uy nghiêm:
- Tam trưởng lão không nên mất kiên nhẫn như thế. Vừa rồi ta nhận được tin tức của môn chủ truyền đến, người muốn chúng ta án binh bất động, ngày mai đợi đến khi chính đạo liên minh chính thức phát động công kích mới nhân cơ hội đó mà hành động. Đêm nay bất quá chỉ là tập trung lại một nơi thôi, đệ không thấy các cao thủ của Ma vực và Quỷ vực đều chưa có bất kỳ hành động gì sao?
Tam trưởng lão cười lên hai tiếng khô khan, hạ giọng nói:
- Đệ muốn sớm đoạt được Thông Linh điểu vào tay, vì thế có điểm hơi nôn nóng, đại trưởng lão đừng lấy làm lạ. Vì Thông Linh điểu mà khuấy động nhiều cao thủ như vậy, đệ thấy điều này có phần không hợp lý cho lắm, thiết tưởng bọn họ đến đây còn có huyền cơ gì khác chăng?
Đại trưởng lão lạnh giọng:
- Tự nhiên là có huyền cơ khác rồi, mục đích chúng ta đến nơi này không phải hoàn toàn chỉ vì Thông Linh điểu. Theo ý của môn chủ, chủ nhân của vật này có lẽ đã được định sẵn rồi, không đắc thủ nó cũng không phải là việc trọng yếu. Mục đích quan trọng nhất của chúng ta đến đây là chú thị, lưu tâm đến tình huống của các đại thế lực, bắt lấy thời cơ để tiêu hao thực lực của hai bên chính tà, sau đó chúng ta sẽ có cơ hội tranh đoạt thiên hạ, đệ minh bạch rồi chứ?
Tam trưởng lão nói:
- Rõ rồi, đã hiểu rõ rồi! Hắc hắc… Môn chủ thật nhìn xa trông rộng, bản thân muốn chiếm trọn thiên hạ, một Thông Linh điểu làm sao có thể làm ảnh hưởng đến chí hướng xa rộng của người chứ. Bây giờ chúng ta hãy quan sát kỹ lưỡng để nắm chắc tình huống hiện tại, trừ Ma vực và Quỷ vực đang ẩn thân gần đây ra, cao thủ của Huyền Phong môn thần bí mạc trắc cũng đã đến kịp lúc. Với quan hệ giữa Huyền Phong môn và Lục Viện liên minh, chúng ta cũng nên tìm cách tiết lộ hành tung của bọn họ, tới lúc đó chẳng lẽ lại không thể "tọa sơn quan hổ đấu" hay sao?
Đại trưởng lão nói:
- Đệ nói thật là hữu lý, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Đợi đến khi trận chiến ngày mai kết thúc, chúng ta sẽ đem bất ngờ này giáng xuống đầu bọn chúng, sau đó lại tương ngộ với chúng một lần nữa, như thế thì càng tuyệt diệu hơn. Bây giờ hãy phân phó thủ hạ nhanh chóng chế tạo ra y phục của Huyền Phong môn, ngày mai sẽ mang đến cho bọn chúng một sự ngạc nhiên thú vị. Hắc hắc… đến lúc đó môn chủ sẽ thập phần mãn ý.
Tam trưởng lão đáp trả một tiếng, sau đó xung quanh bắt đầu trở lại yên tĩnh.
Trời đã chuyển sang canh ba, Kiếm Vô Trần đã cùng mọi người bí mật quay về đại sảnh Nhã viên. Vừa nãy để thu hút sự chú ý của Hắc Sát Hổ Vương và những người quan chiến, Kiếm Vô Trần suất lĩnh chúng cao thủ tiến vào thử nghiệm uy lực của Thiên Yêu Diệt Thần đại trận. Kết quả là lúc này trong đại sảnh hơn tám cao thủ đã thụ thương, nhưng may mắn là họ chỉ bị thương nhẹ không ảnh hưởng đến chiến cuộc ngày mai.
Nhìn vào mọi người, sắc mặt Kiếm Vô Trần trở nên nghiêm túc, nói:
- Tình huống vừa rồi mọi người đều thấy rất rõ ràng, Thiên Yêu Diệt Thần đại trận của Yêu vực đích thực là có uy lực cường đại, vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta. Mặc dù hành động của chúng ta đêm nay đã rất thành công, nhưng ngày mai khi chính thức phát động tiến công, làm thế nào để vượt qua trận pháp đó thì điều này chúng ta cần phải cân nhắc cẩn thận. Trước mắt mọi người có bất kỳ ý tưởng nào, hãy đưa ra để cùng nhau bàn luận, như thế mới có thể giảm thiểu được nhiều hy sinh không cần thiết.
Nghe xong, Đạo viên Thất Huyền chân nhân mở miệng nói:
- Về điểm này theo như tình huống hiện tại, ta thấy ngoài cách cương ngạnh tiến vào ra thì chẳng còn một phương pháp nào khác. Lần tiếp cận trận pháp vừa rồi chỉ là lần sơ ngộ, chúng ta còn chưa quen thuộc với nó, khi chúng ta phát động công kích lần kế tiếp vào sáng mai lại không đủ thời gian để vừa tấn công vừa nghiên cứu phân tích. Vì thế ta nghĩ rằng khi đợt tấn công ngày mai phát động, chúng ta nên an bài những đệ tử có tu vi thấp kém ở bên ngoài trận pháp rồi phân tán bọn họ ra, tránh việc ngạnh tiếp lại làm phát sinh những tổn thất to lớn.
Bồ Đề học viện Pháp Quả đại sư nghe xong thì truy vấn: Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
- Kiến nghị của đạo hữu đích xác là rất hay, có thể giảm bớt những tổn thất không đáng có. Nhưng sẽ giống như lần tấn công đầu tiên, số người tham gia chỉ là những người bên trong đại sảnh này, còn phía đối phương thì quá nhiều yêu vật, thiết nghĩ biện pháp như thế không hiệu quả lắm. Tu vi của Hắc Sát Hổ Vương thì mọi người đều đã minh bạch, bất kỳ một vị cao thủ nào trong chúng ta đều không có khả năng chế trụ hắn ta. Nếu chúng ta muốn tiêu diệt hắn thì cũng nên nghĩ đến trường hợp bọn chúng đào tẩu chăng?
Càn Nguyên chân nhân của Dịch viên nói:
- Đại sư đã lo lắng thái quá rồi. Đại sư nghĩ thử xem, nếu toàn bộ nhân thủ của chúng ta tiến vào, chân chính giao chiến với nhân thủ của Hắc Sát Hổ Vương, như thế là ít hay nhiều đây? Trở lại vấn đề Hắc Sát Hổ Vương, chúng ta chỉ cần chế trụ hắn ta cho thật tốt, nhằm tiêu diệt những thủ hạ của hắn ta, sau này khi thời gian đến chúng ta đồng thời xuất lực, lúc đó chẳng lẽ lại không thể thu thập được hắn ta sao?
Diệp Tâm Nghi nói:
- Càn Nguyên chân nhân nói không sai, chúng ta chủ yếu chỉ là chế trụ bọn chúng thôi. Nhưng vấn đề trọng điểm là nằm ở trên thân thể của những cao thủ có ý đồ đoạt bảo, chúng ta không thể không xuất thủ toàn lực, đó mới là thượng sách. Chuyện này nói ra thì vô cùng đơn giản, kỳ thật mọi người trong lúc giao chiến thì phải lưu ý đến một điểm, khi giao phong không nên có những hiển lộ thái quá, thà nhường cho bọn yêu vật vài điểm thượng phong cũng không nên tranh đấu liều mạng. Nếu như chúng ta vừa xuất thủ đã dùng toàn lực, hoàn toàn có thể áp trụ được bọn yêu vật, lúc đó những kẻ kia lại chỉ thừa cơ để đứng xem thôi sao? Ta nói như thế thì mọi người có lẽ nghĩ chúng ta có phần không quang minh cho lắm, nhưng tất cả cũng nên minh bạch một điểm, những cao thủ đến đây nhằm đoạt lấy Thông Linh điểu đều là những con người tự tư, tự lợi cả. Bất quá chúng ta chỉ mượn thực lực của bọn họ nhằm làm tăng thêm vài phần cơ hội dương thiện trừ ác của chúng ta, vì thế mọi người cũng không nên lấy đó làm buồn.
Quan sát Diệp Tâm Nghi, mọi người trong đại điện đều minh bạch được ý tứ của nàng. Cũng nhận biết được đó là một sách lược không tệ chút nào, chỉ là theo như lời nói của Diệp Tâm Nghi, đích xác là có phần thiếu quang minh chính đại. Tuy nhiên nàng ta đã mở miệng nói ra trước rồi, mọi người không thể phản bác thêm nữa, chỉ lẳng lặng gật đầu biểu thị đã minh bạch đạo lý này.
Kiếm Vô Trần trông thấy mọi người tựa hồ như không muốn mở miệng bàn luận nữa nên đứng dậy rồi nói:
- Mọi người hãy đi nghỉ ngơi cả đi, một thời thần trước khi trời sáng chính là lúc chúng ta xuất phát, đến khi toàn thể mọi người tiến nhập trận pháp, còn việc tiêu diệt Hắc Sát Hổ Vương cứ để cho ta lo liệu.
Mọi người nghe xong thì chỉ biết gật đầu rồi tự thân ly khai, nhưng Vân Hoa của Đạo viên lại nhìn về phía sau lưng Kiếm Vô Trần, nhãn thần loé sáng kỳ quang, đôi môi khẽ động nhưng chung quy vẫn không hề phát ra bất kỳ một thanh âm nào.
Trời vừa rạng, vầng dương ở đằng đông đã ló ra, tất cả cao thủ chính đạo đều đã tụ tập lại tại một chỗ trong Nhã viên. Lúc này trong lục viện thì tại trường chỉ có cao thủ của Thiên Kiếm viện là chưa đến thôi, kỳ dư năm viện còn lại đều tụ tập đông đủ, trong đó thực lực mạnh mẽ nhất phải kể đến Bồ Đề học viện, bao gồm cả chưởng giáo Pháp Quả đại sư, hai vị trưởng lão là Pháp Tương và Pháp Tể, và đệ tử xuất sắc nhất của họ Bổn Nhất, ngoài ra còn có thêm một trăm cao thủ kiệt xuất. Thứ hai là môn hạ của Nho viên, có Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh Kiếm Hiệp Hứa Thương Hải, Tam Tuyệt Bút Tả Nghị, Tất Thiên cùng bảy mươi hai tinh anh của Nho viên.
Đạo viên Thất Huyền chân nhân, Vô Vọng, Vân Hoa cùng năm vị cao thủ của Dịch viên thì đứng chung một chỗ, nhưng Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện, Thương Nguyệt, Hứa Khiết tam nữ lại đứng cạnh Thái Phượng tiên tử, còn ba người Phong Lôi chân quân, Kim Cương Thánh Phật, Chiến Tâm tôn giả thì tập trung lại ở một chỗ, mọi người đều nhìn vào Kiếm Vô Trần cùng Diệp Tâm Nghi, toàn trường đều trở nên im lặng.
Hài lòng nhìn mọi người trước mặt, Kiếm Vô Trần cao hứng cười nói:
- Bây giờ thời khắc tối quan trọng đã đến. Vì sự hoà bình của Nhân gian, vì an nguy của bách tính, mọi người chúng ta đều phải chấn chỉnh lại tinh thần, thề tranh đấu đến cùng với bọn yêu ma. Hiện tại, nhân số của Bồ Đề học viện cùng Nho viên khá đông, để tránh có những sự hy sinh vô ích, ta quyết định đệ tử của Bồ Đề học viện do Bổn Nhất dẫn đầu, Nho viên môn hạ do Tất Thiên dẫn đầu. Hai người các ngươi hãy mang theo đệ tử phân bố khắp tứ phía của Lương sơn, nghiêm mật chú ý đến tình hình trên núi, khi cần thiết thì hãy xuất thủ ngăn chặn. Còn vấn đề liên lạc với nhau thì giao cho Tàn Dương Tử, ông ta sẽ phụ trách việc truyền tin tức cho mọi người, để sự phối hợp giữa chúng ta càng thêm cẩn mật. Những người còn lại thì phân ra thành hai nhóm, người của Bồ Đề học viện, Nho viên, Đạo viên thì đồng hành cùng Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả tạo thành tổ thứ nhất, cùng với ta tiến hành công kích ở phía chính diện, những người còn lại thì theo Diệp minh chủ phát động công kích ở mặt sau, chúng ta phân chia thành hai lộ, lên đến đỉnh núi thì tiến hành phối hợp với nhau. Được rồi, hãy mau chóng thượng mã xuất phát, trên đường đi nhớ đừng sơ ý phát ra tiếng động, tránh việc đả thảo kinh xà.
Tiếp đó, chỉ thấy toàn bộ cao thủ trong Nhã viên phân thành ba nhóm, nhóm của Kiếm Vô Trần đi trước, kế đến là nhóm Diệp Tâm Nghi ở giữa, còn nhóm người Bổn Nhất và Tất Thiên đi sau cùng, vô thanh vô tức trực chỉ Lương sơn. Theo như những thương lượng tại Nhã viên, việc phi hành bất quá chỉ là tạm thời. Kiếm Vô Trần vừa tiếp cận sơn cước, liền phất tay phát tín hiệu cho Diệp Tâm Nghi tiến về phía bên trái, Bổn Nhất và Tất Thiên cùng chúng nhân tiềm phục khắp tứ phía. Sau khi hoàn tất mọi chuyện, cánh tay Kiếm Vô Trần lập tức huy động, mười hai đạo nhân ảnh tức thì trực diện xạ thẳng lên đỉnh núi, xông tới thuỷ bạc trên Lương sơn.
Lúc này trời đã bắt đầu hừng sáng, Lương sơn sau khi kinh qua trận hỗn chiến đêm qua đã dần bình lặng trở lại. Đêm qua, số chính tà cao thủ xông vào Thiên Yêu Diệt Thần Đại Trận vượt quá con số hai mươi, những kẻ này vốn định nhân cơ hội để đục nước béo cò, kết quả là Lục Viện liên minh đột nhiên triệt thoái khiến cho bọn họ trở nên khốn khổ vô cùng. Trong đó chỉ có độ khoảng phân nửa là thoát khỏi, kỳ dư còn lại sau một lúc tranh đấu liều mạng đều tử trận tại Lương sơn.
Nhưng Hắc Sát Hổ Vương tự nhiên cũng tổn thất không ít cao thủ, vì thế tình thế lúc này trên Lương sơn đúng như mong đợi của Vân Hoa, khắp nơi sau một lúc khẩn trương đều đã nhanh chóng lấy lại sự yên tĩnh. Kiếm Vô Trần sau khi phát động công kích tự nhiên là có sự sắp xếp thoả đáng, khiến cho đối phương bối rối chân tay.