Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 372: Nộ Chiến Thiên Tàn




Hoàng Thiên đương nhiên không hiểu được trong lòng Thiên Tàn lão tổ nghĩ gì. Hắn chỉ là bị ép đến đường cùng, không thể trừng mắt nhìn cha chịu đau khổ, càng biết rõ cuối cùng cũng khó thoát khỏi bàn tay của Thiên Tàn lão tổ, đương nhiên chọn cách liều mạng phản kích một phen.

Nhìn Thiên Tàn lão tổ với ánh mắt lạnh lẽo, khí thế ngoài thân Hoàng Thiên càng lúc càng lớn, cơ thể hắn đang biến thấp lại, thịt đội vai đâm lên như dao, đôi chân nhỏ mà ngắn, bàn chân thô lớn tựa cánh dơi, phía sau mọc ra một chiếc đuôi đầy lông màu trắng sáng rực rất bắt mắt.

Sau khi biến thành dị dạng, khuôn mặt bình thường của Hoàng Thiên trở nên xấu xí, miệng lớn tiếng la:

- Thả cha ta ra, mau thả cha ta ra.

Trong tiếng thét giận dữ, cơ thể nhỏ bé của Hoàng Thiên linh hoạt như khỉ báo, bắn đến Thiên Tàn lão tổ với tốc độ cực nhanh, song thủ huy động xuất ra kình khí như đao phát động lần công kích đầu tiên.

Thiên Tàn lão tổ phát ra tràng cười điên cuồng mà rằng:

- Muốn cứu cha ngươi hả, tốt, ráng thêm tí nữa, đúng, thêm tí nữa.

Vừa nhắc nhở Hoàng Thiên, một tay Thiên Tàn lão tổ vừa đối phó với lượt công kích của hắn, cảm giác như không hề có chút địch ý, ngược lại giống như dạy đồ đệ, ngữ khí hưng phấn pha chút tán thưởng.

Đau khổ nhìn con trai, khuôn mặt xanh xao của Hoàng phụ hiện ra nét tang thương vô cùng, khổ cực cả đời trôi theo dòng nước từ đây, nỗi đau xót và thương tâm ấy khiến người ta mới thương tiếc và đau xót.

Nhớ lại cả đời mình, gian truân trầm kha, người vợ yêu quý cùng chịu hoạn nạn, cuối cùng thoát khỏi bể khổ, nhưng trong chưa đầy mười ngày ngắn ngủi, phu thê vĩnh viễn phân ly. Còn đứa con trai thương yêu nhất của mình, mắt thấy lại đang rơi vào kiếp nạn, khiến bốn mươi năm cố gắng của ông tan đột nhiên tan thành mây khói, thật đau lòng thay.

Nghĩ đến đây, ý niệm muốn chết lóe sáng trong đầu ông, lúc này, dưới tình trạng không còn gì, bản thân lại tàn phế cả người, không chết thì chờ gì nữa. Nghĩ đến chết, ông lại nghĩ đến người vợ rời khỏi nhân thế trước mình một bước. Bây giờ chúng ta cuối cùng có thể gặp lại nhau rồi, dù là âm tào địa phủ, chúng ta cũng phải bên nhau mãi mãi.

Gắng sức quay đầu nhìn con lần cuối, Hoàng phụ phát hiện mắt mình đã nhìn không rõ hình dạng Hoàng Thiên, chỉ có thể nghe thấy tiếng la phẫn nộ không cam tâm của nó.

Vĩnh biệt, Thiên nhi con đã cả đời đau khổ. Hy vọng con không quên lời thề, nhất định phải làm người lại. Nghĩ đến chuyện làm người, Hoàng phụ đột nhiên nhớ lại lời của vợ trước khi chết, "vì Thiên nhi, anh không được quên".

Đúng rồi, mình chưa được phép chết, chỉ cần mình không chết, Thiên nhi còn một tia hy vọng, mình mà chết đi, cả đời Thiên nhi sẽ không thể làm người nữa. Nghĩ đến đây, Hoàng phụ đột nhiên phấn chấn lên, trong lòng lúc nào cũng nghĩ không được chết, không được chết, với ý chí kiên định vô cùng, chiến đấu với tử thần giành lại mạng sống.

Bên này, Hoàng Thiên đang giao chiến, đương nhiên không phải đối thủ của Thiên Tàn lão tổ. Nhưng dưới sự nhắc nhở và ép buộc của lão ta, hắn từ từ thi triển được những gì mình học trong thạch thất, biết được kỹ xảo tấn công, uy lực càng lúc càng lợi hại.

Bị Thiên Tàn lão tổ kích lùi một lần nữa, Hoàng Thiên nằm dưới đất, trong mắt ánh lên tia sáng thù hận, phẫn nộ nhìn chằm chằm dò xét khí tức Thiên Tàn lão tổ hòng tìm kiếm chỗ hở của lão.

Cảm nhận sự tiến bộ của Hoàng Thiên, Thiên Tàn lão tổ vui mừng cười nói:

- Tốt, học trò này dạy được! Mới một lúc đã biết tìm kiếm sơ hở như thế nào, đối địch bình tĩnh, ngươi đúng là kỳ tài trời sinh đấy. Ha ha, đồ đệ như ngươi ta nhận chắc rồi, sau này nhất định ta khiến ngươi vang danh khắp chốn, cho mọi người biết rằng, đồ đệ Thiên Tàn lão tổ ta là thiên hạ vô song.

Hoàng Thiên không nói gì, chớp lấy lúc Thiên Tàn lão tổ cười sơ ý, cơ thể bay lên như đạn xẹt qua đỉnh đầu lão tổ, cả người bạo phát quang hoa ngũ sắc xám, đen, lục, hồng, vàng năm đạo xuất hiện ngoài thân ảnh, hình thành một vòng vây hoàn chỉnh, khiến Thiên Tàn lão tổ bị mắc kẹt bên trong.

Liền sau đó, Hoàng Thiên la lớn một tiếng, Phật môn Thiên Long Thiện Xướng đột nhiên xuất hiên tại sơn cốc, phật pháp vô thường tỏa khắp tứ bề, Phật đà đếm không hết phân bố bốn bên ca xướng phật pháp, hình thành một dãy phật quang màu vàng vây lấy thân người Thiên Tàn lão tổ.

Phía trong kim quang, chỉ thấy hắc mang lớn mạnh, Thiên Tàn lão tổ phát động Quỷ tông Xâm Hồn Tà Chú đại pháp vô cùng sắc bén tập trung tại một điểm nghênh đón đợt công kích thứ hai. Giữa không trung, hào quang ngũ sắc khởi phát thay phiên công kích, tiến thoái xảo diệu hợp thành một tổ tấn công hoàn mỹ.

Lúc này, Hoàng Thiên thi triển tuyệt kỹ kinh người, kết hợp khéo léo với pháp quyết đã học trong cơ thể, phát ra đòn công kích mạnh nhất.

Cảm nhận được đợt tấn công này của Hoàng Thiên tăng lên mãnh liệt vài lần, Thiên Tàn lão tổ mặc dù vui mừng nhưng không thể không đề cao cảnh giác, hắc khí khắp người liền tăng mạnh, hình thành một vầng huyền quang đen tối bao vây Hoàng Thiên. Thiên Tàn lão tổ hét nhỏ một tiếng, chỉ thấy một đạo quang hoa đột hiện trong vầng huyền quang, kèm theo uy lực thâu thiên hoán nhật khiếp người nuốt chửng đòn công kích của Hoàng Thiên. Tiếp đó, lão tổ phi thân bay quanh hống lớn giữa không trung, một đạo ma quang màu đen bắn ra từ miệng lão, đúng lúc gặp phải Thiên Long Thiên Xướng của Hoàng Thiên, hắc quang kim quang đối kháng với nhau, trong một lúc khó phân cao thấp.

Nhìn ma quang ấy, trong mắt Hoàng Thiên chớp sáng kỳ quang, đột nhiên thu hồi công kích, chớp mắt cơ thể hóa thành một đạo lục quang, bắn vào giữa vầng hắc quang của Thiên Tàn lão tổ. Chỉ thấy hắc quang co vào rồi lại phồng ra vô thường, tiếng phích lịch nổ vang dày đặc, các sắc màu kỳ lạ liên tục phát ra từ đám mây đen, chỉ trong chốc lát phát ra một tiếng chấn kình cực mạnh, cả vầng hắc sắc lập tức tiêu tán.

Lúc này, sau một tiếng kêu đau thương, chỉ thấy hắc sắc tan biến, Thiên Tàn lão tổ đứng yên giữa không trung, hắc bào trên đầu đã rách rát, lộ ra một bộ mặt hốc hác ghê tởm, nét mặt biểu tình vài phần phẫn nộ lẫn kinh ngạc.

Hoàng Thiên quỳ dưới đất, đôi tay ôm lấy thân hình thương tàn của cha, môi loang vết máu, khóe mắt như có lệ rơi.

Buông cơ thể phụ thân ra, Hoàng Thiên chậm rãi đứng dậy, nói nhỏ:

- Tha lỗi cho Thiên nhi bất hiếu, kiếp sau con sẽ báo đáp cha!

Nói đoạn ngẩng đầu, ánh mắt lúc này trở nên lạnh lùng, chẳng còn một chút biểu hiện tình cảm. Lúc này, tâm linh nhỏ nhoi của Hoàng Thiên tràn đầy phẫn nộ, mẫu thân tự vẫn, phụ thân tàn phế khiến hắn hận Thiên Tàn lão tổ thấu tim, quyết tâm báo thù cháy lên trong lòng hắn.

Khởi thân phi đến độ cao ngang bằng Thiên Tàn lão tổ, Hoàng Thiên cắn răng thật chặt nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

- Thương thiên đã chết, Hoàng Thiên đương lập! Kiếp này ta thề tại đây, quyết phải tận sức diệt ngươi để báo thâm cừu huyết hận cho song thân. Ngươi chuẩn bị đi!

Ánh mắt âm sâm kì bí hàn lạnh như băng, ý chí kiên định ấy nung nấu lòng thù hận vô tận, khiến Thiên Tàn lão tổ thời khắc này bỗng phát run, trong lòng nảy ý định hủy diệt Hoàng Thiên.

Nhưng nghĩ kỹ một lát, Thiên Tàn lão tổ thay đổi ý định, bản thân khó khăn lắm mới tìm được một yêu đồng, hủy diệt dễ dàng thì tiếc quá. Lão trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết tâm thu phục hắn để truyền thụ y bát.

Đã quyết định, Thiên Tàn lão tổ cười đáp:

- Với sức mạnh hiện tại của ngươi, muốn báo thù là chuyện không tưởng. Hay là theo ta học bản lĩnh, sau khi có chút thành quả, mới tìm ta báo thù, được không?

Hoàng Thiên hoang mang, hầu như không hề nghĩ rằng Thiên Tàn lão tổ có ý nghĩ điên khùng như vậy, thật là quái nhân quái sự khiến người khó mà tin được.

Lạnh lùng nhìn kẻ thù trước mắt, Hoàng Thiên sắc lạnh trả lời:

- Tuy ta không biết trong lòng ông có ý định gì, nhưng muốn ta theo ông học bản lĩnh, đó đúng là chuyện vọng tưởng. Cho dù cao thủ thiên hạ chết hết, ta cũng quyết không học ông.

Cảm nhận được sự kiên định trong khẩu khí Hoàng Thiên, Thiên Tàn lão tổ hét lên:

- Có những chuyện không đến lượt ngươi muốn sao được vậy, lời của Thiên Tàn lão tổ ta nói ra, chẳng ai có thể cự tuyệt. Hôm nay ngươi không nhận lời cũng phải học, cơ bản không đến lượt ngươi quyết định. Bây giờ lão phu không còn hứng thú nói nhảm với ngươi, chúng ta phân cao thấp bằng võ công, ngươi có bản lĩnh thì thoát khỏi tay ta, không thì hãy ngoan ngoãn vâng lời ta.

Cảnh giác nhìn Thiên Tàn lão tổ, Hoàng Thiên tuy biết mình không là đối thủ của lão, nhưng lòng thù hận không giảm tí nào, giận dữ thét lên, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt lão, đem pháp thuật cả đời đã học không ngừng thi triển.

Cười lạnh một tiếng, Thiên Tàn lão tổ vừa tránh vừa nói:

- Tiểu tử, tuy ngươi thân hoài nhiều loại pháp quyết, nhưng tu luyện còn ít, đem ra dụ dỗ con nít thì được, trước mặt lão phu ngươi còn kém xa. Hôm nay lão phu cho ngươi thấy cái gì là pháp quyết lợi hại nhất trên đời, để ngươi biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Dứt lời hắc mang chớp động, thân ảnh Thiên Tàn lão tổ chớp mắt đã tan biến.

Hoàng Thiên nhất kinh, đảo mắt tìm tông tích Thiên Tàn lão tổ khắp nơi, nhưng nhìn rảo hết một vòng vẫn không thấy, khiến lòng hắn cảm giác điềm chẳng lành. Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng trên đỉnh đầu xuất hiện một lực đáng sợ đè xuống, khiến Hoàng Thiên phẫn nộ thét lên một tiếng, cơ thể trong chớp mắt lập tức chuyển xoay mười ba vòng, song thủ phát đẩy toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, toàn lực nghênh tiếp đòn tấn công đột ngột đó.

Hai luồng sức mạnh gặp nhau trên không, song phương chi trì một lúc, sức mạnh cường đại của Thiên Tàn lão tổ phát ra một kích ép Hoàng Thiên xuống dưới mặt đất. Cảm nhận được áp lực ngày càng lớn, sắc mặt Hoàng Thiên trở nên hung tợn, miệng liên tục thét lên phẫn nộ, mồ hôi trên đỉnh đầu tuôn như mưa.

- Tiểu tử, mùi vị chẳng dễ chịu chút nào phải không? Bây giờ mới chính thức bắt đầu, từ từ cảm nhận tiếp đi.

giọng nói âm u lạnh lẽo như tên sắc, dễ dàng xuyên thủng tầng phòng ngự tâm linh yếu ớt của Hoàng Thiên

Thét một tiếng điên cuồng, đôi tay Hoàng Thiên cố giương lên, muốn chấn thoát khỏi áp chế của Thiên Tàn lão tổ. Nhưng nỗ lực của hắn vốn không thể giúp được gì, dễ dàng bị phá tan dưới bàn tay của Thiên Tàn lão tổ, cả người bị đè sâu xuống lớp đất bùn.

Giữa khói bụi mịt mù, Thiên Tàn lão tổ cười lớn bay ra, ngạo mạn nhìn xuống đất, trong khi Hoàng Thiên lại không có động tĩnh, tựa hồ đã biến mất.