Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 397: Thương Tang Quyết Trạch




Hắc Ám tôn chủ quét mắt nhìn các môn hạ Dịch viên một lượt, đoạn cười âm hiểm lên tiếng:

- Ta đến đây dĩ nhiên không phải để phóng hoả giết người, ta nghĩ quỷ vương đại nhân đã hiểu lầm rồi. Tuy ta và Lục Vân cũng có thâm thù đại hận, nhưng bổn toạ không đến nỗi phải làm cái trò tầm thường đó. Các ngươi cứ tiếp tục biểu diễn đi, ta ngồi đây hoan hô cổ vũ là được.

Âm Thi quỷ vương trong lòng chấn động, âm trầm nói:

- Với thân phận của một ma tôn tất không thể tự nhiên ăn no rồi đi cổ vũ, chạy đến đây xem kịch, rốt cục có mục đích gì xin hãy nói rõ đi.

Hắc Ám tôn chủ hừ lạnh trả lời:

- Quỷ vương đại nhân nói chuyện tốt nhất nên khách khí một chút, không nên xem nơi đây là Quỷ vực của ngươi. Còn về mục đích bổn tọa đến đây, thực ra cũng không khác các ngươi là mấy đâu, chẳng qua là ngươi đến trước, ta cũng không muốn tranh với ngươi. Dù sao thì Dịch viên cũng sẽ bị hủy diệt, như vậy ta cũng đạt được mục đích rồi, không phải sao?

Âm Thi quỷ vương lặng lẽ nhìn Hắc Ám tôn chủ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói:

- Hi vọng ngươi sẽ không giở trò gì, nếu không đến lúc đó ngươi sẽ hối hận.

Hắc Ám tôn chủ âm u đáp trả:

- Vậy sao? Nếu thế chúng ta rời khỏi đây là được chứ gì? Giờ ta sẽ không làm ảnh hưởng đến các ngươi nữa, ta đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi trước đã, đợi lúc nào các ngươi đánh xong ta sẽ đến để chúc mừng.

Nói xong liền vẫy tay một cái, bốn đại cao thủ đang đứng phía sau lập tức phi thân bay vào cửa lớn Dịch viên, trong nháy mắt đã mất dạng.

Nhìn Hắc Ám tôn chủ biến mất trong cửa lớn, Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân đều không thể hiểu nổi bọn chúng vào trong để làm gì? Lẽ nào chúng muốn nhổ cỏ tận gốc?

Bên này, một tên quỷ tiên đi đến bên cạnh quỷ vương, hạ giọng:

- Đại vương, sao người lại để chúng dễ dàng vào trong như vậy, đến lúc đó nếu vật kia rơi vào tay chúng, vậy chẳng phải chúng ta uổng công sao?

Cười âm hiểm, Âm Thi quỷ vương thấp giọng trả lời:

- Ngươi hiểu gì chứ, thực lực của chúng mạnh hơn chúng ta, chỉ với ma thần Trảm Ngọc các ngươi đã không thể ứng phó nổi rồi, huống hồ còn có một tên ma sát. Hơn nữa, vật đó đâu phải cứ tìm loạn lên là có thể thấy được. Yên tâm đi, chỉ cần lão quỷ này nằm trong tay chúng ta, hắn nhất định phải đưa ra thôi. Bây giờ thời gian không còn nhiều, chúng ta hãy nhân lúc bọn họ đang tìm kiếm mà tiêu diệt toàn bộ bọn người chỗ này đi. Đến lúc đó, tung tích của vật kia mới không thể lọt vào tay ma tôn được. Được rồi, mau lên, nhất thiết phải san bằng nơi đây với tốc độ nhanh nhất.

Chăm chú nhìn động tĩnh của quỷ vương, Tử Dương chân nhân nghi hoặc lên tiếng:

- Sư huynh, vật mà bọn chúng nói đến rốt cục là cái gì vậy? Xem ra lần này chúng đến đây đều có mưu đồ cả.

Huyền Ngọc chân nhân lắc đầu đáp:

- Ta cũng không hiểu bọn chúng định làm gì, dù sao chúng ta cũng phải lấy bất biến ứng vạn biến, thề chết bảo vệ Dịch viên là được rồi. Sinh mệnh của sáu đệ tử là không nhiều, bây giờ hãy nhân lúc các cao thủ Ma vực không ở đây, chúng ta hãy quyết tử một trận đi. Có thể đòi được cái giá bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, nếu chậm sẽ không còn cơ hội nữa đâu.

Tử Dương chân nhân nặng nề gật đầu, lập tức vẫy tay, dẫn đầu sáu vị đệ tử xông về phía bọn quỷ tiên và quỷ tướng. Trận chiến lại tiếp tục, cả hai bên đều nắm lấy thời cơ dốc toàn lực vào chém giết, không ai nương tay.

Trong khi giao chiến, Tử Dương chân nhân đối phó với một tên quỷ tiên, còn sáu đệ tử kia giao chiến với hai tên quỷ tiên và bốn tên quỷ tướng, Huyền Ngọc chân nhân vẫn tiếp tục đối phó với Âm Thi quỷ vương.

Xét tình hình một cách tổng thể, tình thế của bên Dịch viên không hề lạc quan chút nào, ngoài bốn đệ tử đang giao chiến với bọn quỷ tướng còn tạm thời giữ được cục diện cân bằng, bốn người còn lại đều đang ở thế hạ phong, bị các cao thủ của Quỷ vực đẩy vào vòng nguy khốn.

Lại nói về cuộc chiến giữa Tử Dương chân nhân và tên quỷ tiên, luận về thực lực thì tên quỷ tiên hơi nhỉnh hơn một chút, nhưng lúc này Tử Dương chân nhân đang mang trong lòng quyết tâm tử chiến đến cùng, khí thế vô cùng uy mãnh, trong chốc lát tên quỷ tiên cũng không làm gì được ông. Trận đấu cứ tiếp tục trong một thời gian dài, mạnh yếu đã phân rõ, sau khi hai bên mãnh liệt giao chiến hàng chục hiệp, vì võ công Liệt Hoả Thiên Cang kiếm quyết mà chân nhân tu luyện không khắc chế được quỷ vật, nên cuối cùng, dưới những chưởng lực liên tiếp của tên quỷ tiên, Tử Dương chân nhân bị rơi vào hiểm cảnh. Thêm vào đó, ông đã bị thương lúc trước, nhiều yếu tố hợp lại khiến trong lòng của Tử Dương chân nhân cảm thấy mông lung mờ mịt, không còn chút sức lực.

Giữa thời khắc sinh tử quan đầu, tinh thần phải tập trung cao độ, nhưng sự phân tâm của Tử Dương chân nhân khiến cho bản thân đã đang trong tình trạng xấu lại càng bất lợi hơn. Chỉ trong chốc lát, tên quỷ tiên đã phá vỡ thế phòng ngự của ông ta, rồi dùng một chưởng hiểm độc đánh bật ông bay ra xa. Trong khi lùi về phía sau, chân nhân há miệng thổ ra một dòng máu tươi, kinh mạch trong người bị tắc nghẽn, lực lượng hóa hồn đáng sợ đang xâm thực linh hồn Tử Dương chân nhân, gặm nhấm lấy thân thể ông.

Hống lên một tiếng rơi xuống mặt đất, linh thức của Tử Dương chân nhân nhận biết được tên quỷ tiên đang tiến đến rất gần, liền cố gắng đề khởi chân nguyên, tay trái vỗ xuống mặt đất mượn lực đứng lên, tay phải múa kiếm điên cuồng, ba trăm sáu mươi nhát kiếm hình thành một cột kiếm hình lăng trụ, nghênh đón tên quỷ tiên đang đuổi tới. Tiếng gió gào thét, kiếm khí lăng vân, một kích mạnh mẽ của Tử Dương đột ngột chém ra, bức tên quỷ tiên phải hét lên một tiếng phẫn nộ, nghiêng mình né tránh.

Đẩy lùi được tên quỷ tiên, Tử Dương chân nhân hữu thủ chuyển động, trường kiếm trong tay vừa điểm xuống mặt đất, thân thể lại một lần nữa bay vút lên không trung. Trong khi quay tròn, kiếm hoa phát ra như mưa, những hoa lửa màu đỏ hình thành một luồng ánh sáng rực rỡ, đẩy Tử Dương chân nhân bay qua bay lại như thoi đưa trong vòng mười trượng, thi triển đòn thế mãnh liệt nhân kiếm hợp nhất.

Ở giữa sân, một đệ tử Dịch viên sau khi kiên trì đối phó rất lâu với tên quỷ tiên, sinh mệnh tiêu tán thành hoa lửa, lực lượng của nghịch chuyển kinh mạch cũng đã bị thiêu cháy hết, cuối cùng chết trong tay tên quỷ tiên ấy.

Đến lúc lâm tử, đệ tử đó vẫn không một lời oán thán, dường như lấy sự im lặng thể hiện lòng quyết tâm của mình. Trước khi chết, âm thanh duy nhất phát ra chính là tiếng ngân vang của thanh trường kiếm đã theo người đệ tử đó cả đời, nó đang nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài.

Thời khắc ấy, bảy người còn sống của Dịch viên đều nghe thấy tiếng thở dài ấy, tựa một lực lượng vô thanh chảy xuôi vào lòng họ. Quay đầu nhìn lần cuối người huynh đệ vừa ra đi, năm vị đệ tử hướng lên trời than khóc, trong giây phút ngắn ngủi đó, toàn bộ chân nguyên trong người họ được huy động đến mức tột đỉnh, năm thanh trường kiếm phát ra những tiếng kêu phẫn nộ thương tâm, năm luồng trụ quang xé mây đâm thẳng lên trời, hình thành nên một kỳ cảnh rực rỡ tráng lệ.

Lúc này, năm trái tim kiên định không rời, hùng tâm của những thiếu niên dâng cao mãnh liệt, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lấy tính mệnh làm vũ khí để phát ra một kích mạnh nhất trong đời, lập tức một sức mạnh bùng phát bạo cuốn khắp nơi, khiến cho cả bầu trời Dịch viên gió lớn nổi lên như sóng, hào khí ngút trời kinh thiên động địa.

Đòn công kích cực mạnh bỗng nhiên xuất hiện làm bốn tên quỷ tướng và một tên quỷ tiên đều bị chấn động, chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra đã bị rơi vào tuyệt cảnh. Trong nguy hiểm, tên quỷ tiên kêu gào thảm thiết, cơ thể liên tục quay tròn hai trăm vòng, toàn bộ quỷ khí bảo vệ quanh thân đều bị phá tan, may mắn là quỷ khí này lại hoá thành một sức mạnh thôn phệ, hoá giải được nguy cơ trước mắt. Nhưng bốn tên quỷ tướng thì không có được tu vi như vậy, toàn bộ đều chết trong chiêu tấn công bất ngờ.

Tiếng nổ kinh thiên động địa đã thu hút sự chú ý của những người còn lại, Tử Dương chân nhân và Huyền Ngọc chân nhân nhìn cảnh tượng đó, mặc dù sớm đã biết có kết quả như vậy, nhưng sự đau khổ vẫn không hề giảm đi chút nào. Nhìn tên quỷ tiên bị thương bay ra, Tử Dương chân nhân gầm lên một tiếng giận dữ, sự phẫn nộ vô bỉ đã biến thành một luồng sát khí đáng sợ, ông ta bất chấp cơ thể đang trọng thương, mạnh mẽ ngự kiếm lao tới, trong khi rơi xuống chân nguyên vẫn điên cuồng tăng cao, trường kiếm trong tay mang theo luồng kiếm quang lấp lánh điên cuồng chém xuống đầu tên quỷ tiên.

Ngoài cửa Dịch viên, một tiếng hét thảm vang lên, tên quỷ tiên sau khi bị trọng thương không có cách nào phòng ngự, dưới một kiếm đầy phẫn nộ của Tử Dương chân nhân, thân thể liền bị phá tan, nguyên thần bị tiêu diệt. Âm Thi quỷ vương gần bên thấy thế nổi cơn đại nộ gầm lên như sấm, rõ ràng rất tức giận. Hai tên quỷ tiên còn lại sau khi ngẩn ra một lát, liền phát ra bốn chưởng xen lẫn với sức mạnh tà ác của hoá hồn tiêu cốt bổ thẳng lên người Tử Dương chân nhân, tàn phá cơ thể ông ta.

Rên khẽ một tiếng, Tử Dương chân nhân bị đánh bật ra mấy trượng, sau khi rơi xuống đất thì thân hình lảo đảo rồi đột nhiên ngã lăn ra đất. Tức giận nhìn hai tên quỷ tiên, ánh mắt ông ta sắc như đao, tay phải nắm chặt thanh trường kiếm quơ tới, thân thể đang cố gắng muốn đứng dậy. Huyền Ngọc chân nhân vừa nhìn thấy bèn hét lên một tiếng long trời lở đất, đâm thẳng một kiếm đẩy lùi Âm Thi quỷ vương, đồng thời xông tới chặn đứng không cho hai tên quỷ tiên bức tới.

Cảnh giác nhìn Âm Thi quỷ vương và hai tên quỷ tiên, Huyền Ngọc chân nhân thấp giọng hỏi:

- Sư đệ, đệ còn chịu đựng được không? Hãy kiên cường lên, đừng bỏ cuộc!

Mất rất nhiều sức lực để đứng lên, khuôn mặt Tử Dương chân nhân trở nên tái nhợt như tro tàn, hiện vẻ thê lương, trầm giọng trả lời:

- Đừng lo cho đệ, đệ vẫn trụ được. Lúc trước ở Quỷ vực nguy hiểm như vậy mà đệ cũng vượt qua rồi, tình cảnh này đệ không hề để vào mắt đâu.

Huyền Ngọc chân nhân cười thảm một tiếng, khẽ lắc đầu không nói gì.

Phía bên kia, Âm Thi quỷ vương lạnh lùng hét lên: Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

- Đừng ngông cuồng như vậy, lúc đó nếu không phải là có Lục Vân thì các ngươi ngay đến một người cũng đừng hòng thoát khỏi Quỷ vực. Bây giờ Lục Vân đã bị trục xuất khỏi Dịch viên, không ai có thể cứu được các người nữa rồi, tốt nhất hãy ngoan ngoãn chịu chết đi.

Âm Thi quỷ vương vừa dứt lời, hai tên quỷ tiên liền xông tới, thân pháp nhanh như thiểm điện, thân ảnh biến hoá thành lưu quang khiến Huyền Ngọc chân nhân trong lòng chấn động, thầm nghĩ thực lực quỷ tiên quả không hổ danh.

Vung trường kiếm, Huyền Ngọc chân nhân thấp giọng:

- Sư đệ cẩn thận, bất luận thế nào chúng ta cũng phải chiến đấu hết sức!

Còn chưa hết câu, thân người đã nghênh tiếp hai tên quỷ tiên, bắt đầu cuộc giao chiến kịch liệt.

Hoành kiếm ngang ngực, Tử Dương chân nhân đưa mắt nhìn qua Huyền Ngọc chân nhân, giọng điệu đau thương:

- Yên tâm đi sư huynh, cho dù chết đệ cũng phải kéo theo một tên địch bồi táng, quyết không làm mất mặt Dịch viên đâu.

Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong đáy mắt hiện lên một nỗi ưu thương nhàn nhạt.

Giờ khắc thực sự đối mặt với cái chết lúc này, trong mắt Tử Dương chân nhân thấp thoáng một bóng hình màu xanh. Đó là sự kiêu ngạo cả đời của ông, cũng là ký ức không thể quên của đời ông.

Thu hồi mục quang, Tử Dương đưa mắt nhìn qua phòng tuyến của Huyền Ngọc chận nhân, rồi nhìn về phía tên quỷ tiên đang lao tới tấn công mình, trong mắt lộ ra một nét cười cổ quái. Cảm thấy chân nguyên trong cơ thể đã hội tụ lại được hai phần, Tử Dương chân nhân quay đầu lại nhìn Dịch viên, nhìn lại nơi thân thuộc nhất trong cuộc đời, rồi lập tức xoay tay trái lại, tức thì phong trụ Lục Dương Huyền Hồn tâm mạch của mình, trước lúc chết thi triển Huyền Dương Giải Thể đại pháp, có thể bạo phát công lực bản thân ra gấp bảy lần.

Lúc này gió chợt nổi lên, một luồng khí tức dị thường trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ bầu trời Dịch viên, khiến cho quỷ tiên đang lao tới tinh thần chấn động, lập tức dừng bước. Âm Thi quỷ vương đang giao chiến cũng đột ngột dừng tay, nhìn Tử Dương chân nhân với ánh mắt phẫn nộ, hiển nhiên rất tức giận vì hành động của Tư Dương chân nhân.

Huyền Ngọc chân nhân không nói gì, chỉ nhìn Tử Dương chân nhân với ánh mắt thê lương, đôi môi run run, trên khuôn mặt già nua lộ rõ sự đau khổ vô hạn. Đối với những gì Tử Dương chân nhân làm, ông đều hiểu rõ, chỉ là hiểu thì sao chứ? Sự đau khổ ấy vẫn như một mũi dùi khoan vào tim ông đau đớn, không hề giảm được chút nào.