Cứ như vậy, Ma Thiên tôn chủ thân thể run lên, thiếu đi ma khí chống đỡ, khuôn mặt lão nhanh chóng chuyển màu như tro, sau một lúc tranh đấu, miệng đột nhiên kêu to, hai mắt bất ngờ lồi ra, một vẻ thê lương thương tang vĩnh viễn lưu lại trong đáy mắt lão.
Hào quang màu vàng kim từ trong cơ thể Ma Thiên tôn chủ từ trong kéo dài ra, đi đến nơi nào thân thể huyết nhục biến mất, chỉ chốc lát, trên mặt đất chỉ còn lại một tấm áo giáp màu đen, Ma Thiên tôn chủ đã bị hủy diệt như vậy.
Thu hồi lại chân nguyên, Trần Ngọc Loan nhẹ nhàng hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp ánh sáng ẩn hiện, khiến cho năm người ở đó cảm thấy rung động. Đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra, Trần Ngọc Loan không ngờ lại uy nghiêm và thần thánh như vậy.
Bật cười nhẹ, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Mọi thứ kết thúc rồi, Ma vực từ này nhất định không gượng dậy nổi, chúng ta cũng phải về thôi.
Năm người tỉnh lại, nhìn vẻ mặt tươi cười điềm nhiên của nàng, đều cảm thấy kỳ quái, nàng vừa mới rồi uy nghiêm thần thánh như vậy lại là một người nữ như tiên chăng?
Lưu Tinh dời mắt tán tụng:
- Lục Vân quả thật có mắt, minh chủ không hổ là hy vọng của nhân gian.
Trần Ngọc Loan sửng sờ, sau đó bật cười tinh nghịch, khoe khoang:
- Ta là tiểu muội của Lục đại ca, tự nhiên không thể để cho huynh ấy mất mặt được.
Mọi người nghe rồi, bật cười to, ai cũng bị khuôn mặt đáng yêu của nàng chọc cho vui vẻ. Một lúc sau, đợi khi mọi người bình tĩnh lại, Trần Ngọc Loan khiến Tư Đồ Thần Phong thu lấy Ma Vương giáp trên mặt đất, một hàng người liền quay về Phục Long cốc.
***********
Ảo Thú Động Thiên nằm ở dãy núi Thiên Thương, chính là đường nối giữa Yêu vực và nhân gian, trước giờ vẫn do Đạo viên thủ giữ. Hiện nay, Đạo viên đã bị hủy rồi, nơi được xếp hàng thứ hai trong năm đại động thiên liền trở thành nơi yêu thú của Yêu vực tùy ý ra vào.
Sự xuất hiện của Thái Âm Tế Nhật đã khơi dậy khí cực tà trong trời đất, khiến cho tam gian thất giới liên thông với nhau. Trong đó, phần lớn tà ma ở Quỷ vực và Ma vực ào ạt xông vào nhân gian, duy chỉ có Yêu vực tương đối bình lặng, vì thế nơi này tỏ ra rất an tĩnh.
Đứng trước cửa động, Lý Trường Xuân vẻ mặt toát ra một tia chờ đợi. Để giết chết Kiếm Vô Trần báo thù cho Vô Tâm, lão đã hao phí biết bao tâm cơ, cuối cùng không thể làm khác, bản thân phải đến nơi này để tìm kiếm lực lượng mới để gia tăng cơ hội báo thù của bản thân.
Lý Trường Xuân hiện nay tu vi đã có phần tinh tiến, nhưng chỉ bằng vào một điểm đó, còn chưa đủ để đối phó được Kiếm Vô Trần. Kỳ vọng duy nhất của lão chính là Tụ Linh hồ trên người, hy vọng thông qua pháp bảo này có thể đi báo thù.
Đi về phía Ảo Thú Động Thiên, Lý Trường Xuân để ý bốn bề. Nơi này lão mới lần đầu vào, cảm giác lạ lẫm khiến lão hơi cảnh giác, hành động tỏ vẻ rất cẩn thận. Đi dọc mãi theo sơn động, Lý Trường Xuân nhanh chóng đến một ngã rẽ, nơi này thông về bốn phương tám hướng, khiến lão nhất thời không phân biệt được, đánh dừng bước phát ra sóng thăm dò tiến hành khảo cứu.
Giây lát sau, Lý Trường Xuân đã hiểu được đại khái tình huống vùng phụ cận, phát hiện nơi này rất kỳ quái, vô số khí tức nhỏ bé ảnh hưởng lên suy nghĩ của lão, khiến lão không cách nào có thể phân biệt được đường đi nào mới đi về phía Yêu vực rõ ràng.
Vì thế, lão hơi thất vọng, trong tình hình bất đắc dĩ, lão đành chọn đại một phương hướng bắt đầu dò xét. Ảo Thú Động Thiên hiệu xưng hàng thứ hai trong Ngũ Đại Động Thiên, so với Thần Ma Động Thiên còn thần bí hơn, bên trong tự nhiên có nhiều chỗ người ta chưa biết được.
Ngày đó, Lục Vân tiến vào nơi này đã trải qua một hành trình ảo mộng, biết được bí ẩn của Yêu Hoàng. Nhưng trên thực tế, chàng lại chưa thăm dò nhiều lắm động này. Hiện nay, Lý Trường Xuân xâm nhập, trong lúc hoang mang hành động, lão làm sao phát hiện được điều gì đây?
Thời gian âm thầm trôi qua. Vào ngày thứ ba từ lúc Lý Trường Xuân xông vào Ảo Thú Động Thiên, Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ mang theo Hắc Sát Hổ Vương quay về đến Yêu vực.
Khi đến Ảo Thú Động Thiên, Huyền Dạ phát hiện một chút khí tức người sống, nhưng truy xét cẩn thận lại không biết đi hướng nào, vì thế cũng không quá để ý, âm thầm rời đi. Về đến Thủy Tinh Thiên Địa, Lục Nhi áo xanh tiến ra nghênh đón.
- Chủ nhân đã quay trở về.
Huyền Dạ liếc nhìn bốn phía, lên tiếng hỏi:
- Sau khi ta đi rồi, nơi này có phát sinh chuyện gì không? Những người khác hiện giờ ở đâu?
Lục Nhi yêu kiều dịu dàng đáp:
- Bẩm chủ nhân, sau khi người đi rồi nơi này vẫn luôn yên tĩnh. Hiện tại, mọi người ai nấy phân ra làm theo lời dặn dò của người. Xích Hùng hiện nay đã thành lập được một đội quân đàng hoàng, bao gồm một ngàn ba trăm con yêu thú tinh nhuệ, thực lực kinh người.
Huyền Dạ hơi vui mừng, cười nói:
- Thế thì tốt, đợi khi nào ta rời nơi này vào nhân gian sẽ dẫn bọn họ cùng đi theo. Được rồi, ngươi khoan hãy báo cho bọn họ trước, ta lập tức mang Hổ Vương quay về Ánh Nguyệt Nhai, nếu như thuận lợi sẽ quay về rất nhanh, không thuận lợi sẽ phải mất vài ngày.
Cũng không giải thích gì nhiều, Huyền Dạ nói rồi liền rời đi.
Dưới Ánh Nguyệt Nhai, Huyền Dạ nhìn mặt đầm yên tĩnh không chút gợn sóng, nhẹ giọng nói:
- Hổ Vương, ngày trước ngươi từ nơi đây thu được sức mạnh to lớn, hiện nay đã hai ngàn năm trôi qua, nơi này có còn vật gì quen thuộc với ngươi không?
Trên vai, nguyên thần của Hắc Sát Hổ Vương thu lại thành một đoàn, nhỏ nhẹ nói:
- Có, nhưng đã không còn nhiều. Ta vừa mới phân tích qua một lượt, có một luồng khí tức tương tự với ta, nhưng sức mạnh còn yếu ớt, ngay cả hình người còn chưa tu luyện thành, xem ra bộ dáng là …
Huyền Dạ cắt ngang:
- Nếu thích hợp, cần gì để ý sức mạnh yếu thế nào. Chỉ cần ngươi và nó dung hợp làm một, không phải có thể khôi phục lại khí phách ngày trước của ngươi sao?
Hắc Sát Hổ Vương trầm mặc một lúc mới mở miệng:
- Cũng đúng, trên thế gian nơi nào có được chuyện hoàn mỹ đây? Được rồi, ta đi đây, ngươi chờ ta ở đây. Bạn đang đọc truyện tại truyenfulls.com - http://thegioitruyen.com
Nói rồi một luồng khí đen ngòm bắn đi, biến mất trong âm u của Ánh Nguyệt nhai.
Yên lặng chờ đợi, Huyền Dạ tỏ ra rất bình tĩnh. Nhưng theo thời gian trôi qua, Huyền Dạ khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc. Đã lâu như vậy còn chưa dung hợp được chăng? Không hiểu được, Huyền Dạ chầm chậm đến gần Ánh Nguyệt nhai. Nhưng đúng lúc này, một chấn động mạnh mẽ từ xa truyền lại, trong khoảnh khắc, cả Yêu vực đều run lên nhè nhẹ.
Huyền Dạ ngừng bước, quay đầu nhìn về xa xa, vẻ mặt lộ ra nét giận, điều gì đã tạo nên chấn động như vậy?
Một tiếng hổ gầm lên khiến Huyền Dạ đang trầm tư chợt tỉnh lại với hiện thực. Chỉ thấy dưới Ánh Nguyệt nhai, một con hổ đen hình thể to lớn đang ngạo nghễ nhìn lên không trung, toàn thân toát ra bá khí.
Huyền Dạ thấy vậy, cười nhẹ nói:
- Xem ra không tồi, dung hợp thật hoàn mỹ.
Con hổ đen gào lên một tiếng, sau đó toàn thân lóe lên ánh sáng huyền bí liền hóa thành một bóng người, đó chính là Hắc Sát Hổ Vương.
- Chấn động vừa rồi dường như truyền từ Ảo Thú Động Thiên, chúng ta hãy đi xem thế nào.
Bóng người lóe lên, hai người liền âm thầm biến mất tung tích.
Ở vùng thâm sâu trong Ảo Thú Động Thiên, một một động sâu trăm trượng vắt ngang qua, vô số bóng sáng đang bay lượn tự do trong đó. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Lý Trường Xuân trong mắt toát ra vẻ hưng phấn.
Thời gian ba ngày qua, lão đi tới lui hệt như trong mê cung, trải qua không ít khó khăn, cuối cùng mới đến được nơi này. Từ những gì nghe thấy trong ba ngày qua, Lý Trường Xuân biết được nơi này tất nhiên ẩn chứa tuyệt mật, nhưng đối với lão là phúc hay là họa thì rất khó mà nói rõ được.
Thăm dò sơn động lấp lánh trước mắt một lượt, Lý Trường Xuân dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó bay đến đi xuyên qua vực sâu, tiến vào một huyệt động lấp lánh ánh sáng đỏ.
Động này không sâu, Lý Trường Xuân giây lát đã đến nơi sâu nhất, phát hiện trên vách đá nơi này có điêu khắc một số đồ án cổ quái, mơ hồ để lộ ra vẻ thần bí.
Cẩn thận quan sát, Lý Trường Xuân phát hiện những đồ án này phần lớn là chim bay thú chạy, tổng cộng có mười tám bộ, tạo thành một bộ tuyệt kỹ độc đáo của Yêu vực, dung hợp quyền, chưởng, chỉ, cước, trảo các loại công kích.
Đối với thứ này, Lý Trường Xuân hơi thất vọng. Tuyệt kỹ điêu khắc nơi này hẳn tuyệt đối không đơn giản. Nhưng lão hiểu rằng, chỉ bằng vào như vậy sẽ không đối phó được Kiếm Vô Trần.
Có phần khổ sở, Lý Trường Xuân bắt đầu ghi nhớ lại bộ tuyệt kỹ khắc trên vách. Đợi đến khi nhớ hoàn toàn rồi, lão mới đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó theo lối cũ quay về đến trước động sâu kia.
Quan sát thật lâu, sóng thăm dò của Lý Trường Xuân phát vào động sâu liền chìm mất không chút dấu vết. Điều này khiến lão bất lực, cuối cùng phải quyết định mạo hiểm tìm tòi, nhẹ nhàng hạ mình xuống dưới.
Khống chế tốc độ hạ xuống, Lý Trường Xuân cảnh giác nhìn hai bên, chỉ thấy các loại hình dạng nham thạch nhô ra khác nhau, các chỗ lõm vào có một số huyệt động nhỏ bé, thỉnh thoảng có gió mạnh thổi ra tựa như kiếm bén, chốc chốc âm lạnh thấu xương, có khi nóng như lửa đốt.
Nghiêng mình né tránh, Lý Trường Xuân gia tăng tốc độ, không lâu đã giảm độ cao được hơn hai trăm trượng. Đến lúc này, dưới chân xuất hiện một chút ánh sáng mông lung khiến Lý Trường Xuân vui mừng trong lòng, tâm tình không miêu tả được dâng trào.
Đột nhiên, Lý Trường Xuân cảm nhận được sức nóng mãnh liệt. Càng đến gần vùng sáng kia, cảm giác này càng mãnh liệt. Điều này khiến lão ý thức được bí mật ẩn giấu sắp sửa xuất hiện trước mắt.
Điều chỉnh lại trạng thái, Lý Trường Xuân bố trí quanh mình mười sáu kết giới phòng ngự, sau đó mới từ từ đến gần, cuối cùng khi đến vùng sáng đó, lão liền phát hiện té ra là một kết giới ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Trầm tư giây lát, Lý Trường Xuân cố gắng đột phá. Ban đầu chưa thành công được, nhưng theo sự gia tăng to lớn sức mạnh của lão, cuối cùng đã phá vỡ được tầng kết giới kia, thân thể tiến vào bên trong.
Đây là một thế giới lửa, bốn bề ngập đầy lửa vô cùng vô tận, không ngừng thiêu đốt, phảng phất muốn hủy diệt mọi thứ. Lý Trường Xuân rơi thân vào trong, vẻ mặt kinh hãi, một chút hối hận hiện lên trong mắt lão.
Lúc này, nói điều gì cũng đã quá trễ. Lão bất chấp tức giận, nhanh chóng di động thân thể, bay lượn qua lại trong thế giới kỳ diệu, ánh mắt khảo sát từng góc từng điểm.
Rất nhanh, sóng khí nóng bức ép cho nước trong người lão bốc hơi hết, một nguy cơ vô hình tiến gần nhanh chóng. Phát hiện được sinh mạng hầu như đã tiến đến mút cuối cùng, Lý Trường Xuân không khỏi giận dữ gầm lên, bất cam nhìn xuống dưới chân, trong ánh mắt đầy vẻ cừu hận.
Đột nhiên, trong ngọn lửa đỏ hồng lóe lên một bóng đen. Điều này khiến Lý Trường Xuân thất kinh, vội vàng bỏ hết tạp niệm, tiến gần đến bóng đen đó. Cái gì đây? Lý Trường Xuân do chói mắt nhìn không rõ được, cố gắng đánh cuộc một chuyến, toàn lực vọt thẳng đến nơi đó.
Lửa đốt cháy vạn vật. Lý Trường Xuân càng đến gần, thân thể càng chịu phải nhiệt độ cao hơn. Như vậy, một khi thất bại, lão liền bị tiêu diệt cả hồn và xác.