Chính là như vậy, từ đó trở đi, Âu Dương Thành bắt đầu quan tâm chăm sóc Lâm Tử Mạch giống như lời Hứa Mục đã nói.
Bọn họ cùng nhau đi dạo công viên, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau chăm sócTiểu Cáp. Cả hai sống với nhau giống như tất cả những đôi tình nhânkhác, nhưng chỉ có điều, Âu Dương Thành chưa bao giờ biểu lộ bất kỳ điều gì với Lâm Tử Mạch. Cô cho rằng những điều cô làm có lẽ còn chưa đủ, cô hơi nóng vội, vì thế cô vẫn luôn lặng lẽ đợi chờ, đợi chờ đến một lúcnào đó cô có thể bước được vào trái tìm anh.
Thời gian cô đợi chờ như vậy là hai năm.
Khi cô học đến năm thứ tư, trong lúc đi tìm việc làm, Âu Dương Thành đã hỏi cô có muốn vào công ty anh làm việc hay không, nhưng Lâm Tử Mạch từchối, cô đã tìm một công ty khác cách công ty anh không xa lắm.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi ký kết hợp đồng xong, Âu Dương Thành ở nhàchúc mừng cô. Lâm Tử Mạch làm rất nhiều món ngon, hai người ăn tối vớinhau vui vẻ, Âu Dương Thành còn uống một chút rượu, Lâm Tử Mạch cũnguống cùng anh.
Lâm Tử Mạch không chú ý đó là loại rượu gì, chỉbiết chắc là loại rượu ngon, bởi chỉ cần nhấm một ngụm nhỏ là đã cảmnhận được hương thơm ngào ngạt của nó. Loại rượu đó thật dễ làm chongười ta say.
Lần nào ăn cơm xong cũng là Lâm Tử Mạch dọn dẹpđống bát đĩa ngổn ngang, Âu Dương Thành cũng quen với việc đó nên khôngyêu cầu giúp cô nữa. Trong phòng bật điều hòa mà anh vẫn cảm thấy dườngnhư hơi nóng. Anh kéo chiếc ghế đến ngồi trước cửa sổ, rồi mở toang nóra, gió lạnh trong phút chốc thổi vào mát rượi, chiếc rèm cửa màu trắngva vào nhau phát ra những tiếng lạo xạo, anh kéo kéo cổ áo sơ mi ra phía sau, cảm giác dễ chịu hơn một chút.
“Sao anh lại mở cửa sổ ra thế?” Lâm Tử Mạch từ phòng bếp đi lên thấy vậy liền hỏi.
Âu Dương Thành quay đầu lại nhìn cô, rồi lại kéo kéo chiếc cổ áo, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngữ âm của anh có chút không rõ ràng, anhnói: “Thấy hơi nóng.” Hình như anh hơi say, xem ra cả người có chút gìđó như mơ mơ hồ hồ.
“Ra mồ hôi mà ngồi trước gió dễ bị cảm lạnhđấy.” Lâm Tử Mạch lo lắng nên trách cứ, cô đi vòng ra chỗ anh, đóng chặt cửa lại, rồi quay lại cằn nhằn: “Lớn như vậy rồi mà một chút kiến thứcthường thức ấy cũng không biết.”
“Anh uống hơi nhiều!” Âu DươngThành nở một nụ cười dịu dàng rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Mạch. Vì cũnguống một chút rượu nên giờ đây hai má cô đỏ bừng, cô vừa cằn nhằn anhvừa mỉm cười, lúc này trông cô thật xinh xắn đáng yêu, môi hồng răngtrắng, hai hàng lông mày cong và đẹp như vẽ. Càng nhìn, dường như ÂuDương Thành càng cảm thấy nóng hơn.
Mắt nhắm hờ, Âu Dương Thành dựa lưng vào thành ghế, rồi sau đó anh lại mở mắt ra, nhấc chân phải gác lên chân trái của mình.
“A!” Chỉ nghe thấy một tiếng kêu khe khẽ, Lâm Tử Mạch vừa đóng xong cửa sổđang đi qua trước mặt anh đã bị chân anh đạp trúng đầu gối, trong chốclát đứng không vững, ngã nhào về phía anh.
Âu Dương Thành lập tức ngẩn cả người.
Mãi cho đến khi cảm nhận được một hơi thở thơm tho nồng ấm đang thở dồn dập bên tai, anh mới giật mình phát hiện hai tay mình đang ôm lấy vòng eomềm mại mảnh mai của Lâm Tử Mạch, còn Lâm Tử Mạch thì hai tay đang khoác lên vai anh, hai má đỏ ửng nhìn anh không biết phải làm sao.
Ánh đèn neon sáng bên ngoài cửa sổ, vô cùng quyến rũ, nhưng cũng không thểsánh được với vầng trăng tròn như chiếc đĩa ngọc đang tỏa ánh sáng trong vắt, xuyên qua cửa sổ chiếu những tia sáng lấp lánh ánh bạc vào phòng.
Lâm Tử Mạch nhìn Âu Dương Thành, thấy đôi mắt anh sáng lấp lánh như có muốn ngàn vì sao và mềm mại dịu dàng như làn nước. Âu Dương Thành nhìn LâmTử Mạch, lại thấy cô dường như giống một tinh linh đang khoác trên mìnhchiếc áo được dệt từ ánh trăng, vô cùng lấp lánh, mái tóc đen rũ xuống,trong mỗi sợi tóc đểu như toát ra thần sắc của nguyệt thần.
Giống như trúng phải bùa mê, Âu Dương Thành nhẹ nhàng đưa tay ra phía sau đầu Lâm Tử Mạch, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của cô, Lâm Tử Mạchcũng giống như bị mê hoặc, từ từ nhắm hai mắt lại...
Trong khoảnh khắc khi đôi môi tiếp xúc nhau, cả hai người đều giống như bị vật gìđánh trúng. Xúc động run rẩy, tim đập dồn dập, và quyến luyến bịn rịnkhông rời, dường như trong giây lát ấy, giây lát mà môi chạm vào môi,thời gian như ngừng trôi, trái tim như ngừng đập.
Nó vừa giốngnhư có sự đổi thay nào đó vô cùng lớn lao trong đời người, lại vừa nhưchỉ là một tia sáng lóe lên trong chớp mắt, những cảm xúc nồng nàn trênđôi môi trong thoáng chốc đã biến đi đâu mất.
Âu Dương Thành buông lỏng bàn tay đang đặt phía sau đầu cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy.
Lâm Tử Mạch run run mở to hai mắt, nhìn vào đôi mắt sâu như biển của ÂuDương Thành. Âu Dương Thành cũng nhìn cô, mày hơi nhíu lại, trên mặt lộrõ vẻ đấu tranh trước sự mê hoặc.
Cả hai người cứ nhìn nhau nhưvậy, thật lâu, Lâm Tử Mạch cảm giác chân mình dường như hơi tê tê, côkhe khẽ ho một tiếng, thấp giọng nói: “Người anh hơi nóng, em đi lấythuốc cho anh uống đề phòng cảm lạnh.”
Cô xoay người vừa bước đimột bước, cổ tay cô đã bị một bàn tay vô cùng manh mẽ túm lấy. Cô từ từquay người lại, bàn tay nóng rực trên cổ tay cô cũng nhẹ nhàng trượtxuống, bao bọc tay cô trong lòng bàn tay ấy. Âu Dương Thành hơi ngẩngđầu lên, nghiêm túc nhìn cô, nói: “Tử Mạch, hãy ở bên anh nhé!”
Lâm Tử Mạch có chút sững sờ, dường như không dám tín vào điều mình vừa nghe thấy, cô khẽ gật đầu, nhìn anh hồi lâu rồi mới mỉm cười nói: “Vâng!”
Âu Dương Thành mỉm cười, niềm vui như tràn ra từ trong ánh mắt, anh khẽ nói: “Anh còn phải uống thuốc nữa đúng không?”
Sau đó thì sao nhỉ? Sau đó bọn họ đã sống cùng nhau.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Tử Mạch không cần phải đi tìm phòng trọ nữa, căn hộ của Âu Dương Thành rất rộng, Lâm Tử Mạch chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ mộtphòng là có thể đến đó ở, vừa thuận tiện cho việc chăm sóc anh, cũng hạn chế được rất nhiều phiền phức, chí ít là buổi sáng cô cũng không cẩnphải đi xe buýt đến chỗ làm.
May mắn là bọn họ sống cùng nhau rất hợp, gần như không có xung đột về những thói quen trong cuộc sống. Bảnthân Âu Dương Thành là một người được nuôi dưỡng giáo dục rất tốt, LâmTử Mạch lại rất biết nhường nhịn, chính vì vậy mà cuộc sống của haingười thuận buồm xuôi gió đến mức khó tin. Đến cả Lâm Tử Mạch nhiều lúccũng cảm thấy dường như hai người là một đôi yêu nhau ăn ý nhất trên thế gian này.
Nhưng cô lại không có cách nào để tự lừa dối mình.Trong lòng anh vẫn luôn có một hình bóng khác, trong điện thoại của anhvẫn tồn tại một cái tên, nụ cười rạng rỡ thoải mái của anh bảy năm vềtrước vẫn không thể trở lại, cô vẫn chưa hoàn toàn bước được vào tráitim anh, thỉnh thoảng vẫn có những lúc anh ngẫu nhiên thất thần khóhiểu.
Cho đến một đêm trước khi cô quay trở về năm 2000, lúc côtỉnh dậy, đi qua phòng Âu Dương Thành, thấy cửa không khóa, cô liền ghémắt nhìn.
Trong phòng không bật đèn, Âu Dương Thành đang ngồilặng im trước cửa sổ. Ánh trăng như dòng nước xuyên qua cửa sổ dịu dàngtrút thẳng lên người anh, khắc họa rõ nét một dáng người vô cùng mêhoặc.
Cánh tay buông thõng khoác trên lưng ghế, đùi chân phải gác lên chân trái, thần sắc rất bình tĩnh, ánh mắt như đang nhìn chăm chúvào chiếc cốc thủy tinh trong suốt trên bàn. Dáng ngồi của anh hơi lộnxộn, cổ áo sơ mi màu trắng hơi mở ra, phảng phất mang theo vẻ suy sụpchán chường, ánh mắt nhìn trừng trừng về phía trước, cả người anh toátlên vẻ mê loạn u buồn.
Hai hàng lông mày anh nhíu chặt, đôi mắtrủ xuống, khóe môi nhếch lên, tất cả những vẻ đó trong đêm tối cô tịchtoát ra vẻ cô đơn làm người ta tan nát cõi lòng.
Không biết từnơi nào trong đêm khuya thanh vắng vẳng đến tiếng nhạc bài Moon River,tiếng đàn ghi-ta du dương trầm bổng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Lâm TửMạch lại như đang có điều gì ầm ầm đổ vỡ, thành một mớ hỗn loạn vô cùng.
Bảy năm, cô đã tôn biết bao công sức để theo đuổi, cứ ngỡ rằng sẽ được ởbên anh... và hơn thế cô mong mỏi sẽ có ngày xua đuổi được một hình bóng vẫn còn lẩn quất trong trái tim anh... Nhưng, trong đêm sâu hoang vắng, bốn bề tình lặng, cô mới ngộ ra rằng, trái tim anh vẫn không thuộc vềcô.
“Em làm sao vậy?”
Một tiếng an ủi nhẹ nhàng từ trên đầu cô truyền đến, Lâm Tử Mạch chậm rãi ngẩng lên.
“Tại sao lại khóc?” Hứa Mục không thể ngờ được lúc Lâm Tử Mạch ngẩng đầu lên thì trên gương mặt nhỏ nhắn của cô đã giàn giụa nước mắt, anh luốngcuống cầm lấy hộp khăn giấy trên chiếc bàn, rút một tờ đưa cho cô.
Lâm Tử Mạch không để ý mình đã rơi lệ, cô vội nhận lấy khăn rồi lau lungtung trên mặt, sau đó mới ngẩng đầu lên miễn cưỡng nở một nụ cười vớiHứa Mục, nói: “Em không sao, chỉ có mình anh thôi à, Âu Dương đâu?”
Hứa Mục nhíu nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Cô đến, dẫn A Thành đitản bộ rồi. Bọn họ hình như có điều gì muốn nói với nhau, anh qua đâyxem em thế nào.”
Lâm Tử Mạch nghiêng đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Sao bác gái lại đến vào giờ này?”
Hứa Mục nhún nhún vai, cười nói: “Anh không biết, có điều em không cần lo lắng, thân phận của em tạm thời vẫn an toàn.”
Lâm Tử Mạch nở nụ cười nhàn nhạt, cô gật gật đầu rồi lại cụp mắt nhìn xuống.
Sáng nay lúc Hứa Mục đến đón Âu Dương Thành thì phát hiện hôm nay Lâm TửMạch có gì đó không thoải mái, cho nên lúc này anh mới đến thăm cô. Bắtđầu từ lúc Lâm Tử Mạch xuất hiện và buột miệng gọi tên anh, dường nhưlúc nào trong tiềm thức của anh cũng đều như nói với chính mình rằng, ởcô gái này có điều gì rất thần bí. Cô đột nhiên xuất hiện, đối với tấtcả mọi người và mọi vật xung quanh vừa có điều gì đó quen thuộc vừa lạinhư xa lạ, cô gái này hấp dẫn anh, mê hoặc anh. Tuy bề ngoài Hứa Mục đối với tất cả các cô gái đều rất nhiệt tình, nhưng thực ra bản chất củacon người anh lại là lạnh lùng hờ hững, cho nên anh luôn bình tĩnh tựnhiên trong mọi tình huống. Nhưng, những lúc đứng trước Lâm Tử Mạch,theo bản năng anh lại muốn tìm hiểu về cô, tuy nhiên hết lần này đến lần khác anh đều bị cô khiến cho không biết phải xử trí thế nào.
Vínhư lúc này, nhìn thấy cô khép mình đau thương như vậy, anh rất muốn tìm hiểu xem nguyên nhân vì sao cô lại buồn đau, anh muốn lúc này có thể ôm cô vào lòng, bảo vệ, che chở cho cô.
“Mình đã nghĩ như vậy sao?” Hứa Mục có chút giật mình, rồi anh nhanh chóng thoát ra khỏi ý niệm vừa nghĩ trong đầu, dùng giọng điệu hết sức ôn hòa nói: “Rốt cuộc em saovậy, nếu có điều gì buồn bực trong lòng, nói ra sẽ thấy thoải mái hơnrất nhiều. Nói không chừng, anh có thể giúp được em đấy.”
Lâm TửMạch vẫn giữ nguyên tư thế, nhẹ nhàng nói: “Anh đã giúp em rồi đấy thôi, anh Hứa Mục. Em không thể lúc nào cũng phải nhờ người khác giúp đỡmình.”
Hứa Mục thực sự không hiểu ý cô là gì. “Đã giúp em rồi” là ý cô định nói đến đồng xu đó sao? Tuy anh không hỏi, nhưng anh biết côcần có thêm thời gian.
Lâm Tử Mạch im lặng rất lâu, cuối cùng cômới từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút gì đó hoang mang mờ mịt,hỏi: “Hứa Mục, anh nói xem, một người trong cả cuộc đời chỉ có thể thựcsự yêu một người thôi sao, và không thể lại tiếp tục yêu được một ngườikhác nữa đúng không?”
Hứa Mục có chút sững sờ, không biết vì saocô lại hỏi vấn đề này. Nhất thời anh không biết phải trả lời như thếnào. Anh chưa từng yêu sâu đậm một người nào khác, cho nên không biếtphải trả lời thế nào cho đúng.
Hỏi xong, Lâm Tử Mạch vẫn đứng đóđể đợi anh trả lời, anh định thần lại, nói: “Thực ra anh cảm thấy điềunày không mấy thực tế, cả cuộc đời chỉ yêu có một người, điều này chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi.”
Ngày hôm đó, trướckhi mẹ Âu Dương và Lâm Tử Mạch đưa Âu Dương Thành đến bệnh viện, ÂuDương Thành đã gọi điện thoại cho anh nhắc nhở anh đừng bóc trần kếhoạch của mình, và cũng nhắc đến cô gái giả làm Trình Tử, khi đó ÂuDương Thành nói cô muốn ở lại đại khái là vì muốn rời xa một anh chàngnào đó. Bây giờ thấy cô hỏi chuyện này, Hứa Mục liền đoán là vì cô thiếu niềm tin vào người yêu mà đau khổ. Câu trả lời của anh tuy có chút tànnhẫn, nhưng anh muốn cô nhận rõ sự thật, tuy rằng anh rất muốn túm lấytên đó rồi hung hăng đánh cho hắn ta một trận để trút giận thay cô.
Lâm Tử Mạch nghe xong câu trả lời của anh, sắc mặt vẫn trầm ngâm, thậm chíkhóe miệng còn lộ ra chút ý cười ảm đạm, cô lẩm bẩm tự nói với chínhmình bằng giọng nói có chút thê lương và nhỏ đến mức gần như không nghethấy gì: “Nhưng vì sao anh ấy nhất định phải mãi yêu người con gáiđó...”
Nhưng Hứa Mục lại nghe rất rõ, cuối cùng anh cũng hiểuđược câu chuyện của Lâm Tử Mạch, nhưng bất giác lại càng thêm đau lòng.Nhìn dáng hình mảnh mai đơn chiếc kia, anh không kiềm chế được nên cuốicùng đã ôm cô vào lòng. Lâm Tử Mạch vẫn coi Hứa Mục như anh trai, khianh ôm cô, cô liền ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, dòng nước mắt không thể ngăn được cuối cùng cũng tuôn rơi.
Cuối cùng cô cũng hiểu, chodù cô đã trở lại năm 2000, thì cô vẫn là người đến sau. Nếu là như vậy,sao còn gọi cô quay trở lại làm gì, cô còn có thể làm gì được nữa?
Hứa Mục ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô, cô khóc càng làm cho lòngdạ anh thêm rối bời, anh chỉ biết nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô rồi thìthầm an ủi. Nhưng hình như Lâm Tử Mạch đã đem toàn bộ nước mắt và nỗiniềm chất chứa trong những năm qua ra mà khóc, mặc cho anh cố gắng hếtsức vỗ về, cũng không thể nào giúp nước mắt cô ngừng rơi.
Đoánchừng đợi đến lúc mẹ con Âu Dương Thành quay trở lại, mắt cô nhất địnhsẽ sưng đỏ như quả hạch đào, Hứa Mục cho dù trong lòng vô cùng đau đớn,nhưng cuối cùng cũng giận dữ quát lên: “Đừng khóc nữa, cùng lắm thì anhchăm sóc em cả cuộc đời này là được chứ gì.”
Lâm Tử Mạch bị tiếng quát của Hứa Mục làm cho kinh sợ, cuối cùng không khóc nữa, ngẩng đầulên nhìn anh. Do cô khóc đến mụ mị cả đầu nên mãi lâu sau cô mới nghĩđược mình đang làm cái gì, Hứa Mục nói cái gì. Vậy mà cô đã ôm Hứa Mụckhóc lóc một hồi, thật là có chút xấu hổ.
Sau khi binh tĩnh lại,cô tạm thời không nghĩ đến việc của Âu Dương Thành nữa, chỉ hy vọng HứaMục không vì việc này mà lại hoài nghi cô, trong thoáng chốc cô thuậnmiệng nói theo Hứa Mục: “Được, lời anh nói coi như đã được tính rồi nhé, sau này nếu em mà không gả đi được, thì anh nhất định phải nuôi em đó!”
Hứa Mục quả nhiên không suy nghĩ kỹ càng, thấy cô không khóc nữa thì nhưtrút được gánh nặng, cười vui vẻ: “Được, nhất ngôn cửu đỉnh.” Đối vớiviệc cô cố ý phân tán sự chú ý của anh, anh cũng giả vờ như không nhìnthấy: “Nhanh đi rửa mặt, xoa mắt đi, A Thành nhìn thấy còn đỡ, nếu để cô nhìn thấy thì em ăn nói thế nào đây?”
Lâm Tử Mạch như đột nhiênnghĩ đến điều này, vội vàng chạy đi rửa mặt. Hứa Mục nhẹ nhàng thở phàomột cái, đứng dậy nhìn theo bóng dáng hấp tấp của cô, nói: “Vậy anh đitrước đây.”
“Ừ, tạm biệt.” Đáp lại một câu rồi Lâm Tử Mạch nhốt mình vào trong toilet.
Hứa Mục nhìn cửa toilet đóng chặt, lắc đầu mở cửa phòng rời đi.
Đợi anh đi xa, có một bóng người chậm rãi bước ra từ một chỗ rẽ khác.