Thất Sơn Tiên Môn

Chương 105: Dương Hồn




Ngay khi trạng thái cân bằng xuất hiện, linh hồn thể của Trần Minh Quân liền không còn cảm thấy chán ghét bùa liệt hồn nữa.

Thậm chí hắn còn thấy thân cận, cứ như trước nay linh hồn thể của hắn luôn sánh đôi cùng bùa liệt hồn vậy. Trần Minh Quân cứ lẳng lặng tập trung quan sát, hắn muốn tìm ra nguồn gốc của sự quen thuộc này.

Từ lúc có thể chuyển dời ý thức vào hồn thể, hắn vẫn chưa từng quan sát kỹ, còn rất nhiều bí ẩn chưa được khám phá hết. Đây xem như là một cơ hội để hắn có thể tìm hiểu.

Ý thức của Trần Minh Quân chìm sâu vào bên trong hồn thể, đào sâu tới những cảm giác nguyên thủy nhất của nó.

Đây là những cảm giác mà hồn thể trải qua trong thời gian Trần Minh Quân chưa thể chuyển dời ý thức vào chúng.

Việc này chẳng khác nào cố gắng nhớ lại khi ta còn trong bụng mẹ. Lúc đó ta đã thấy gì? Nghe gì? Và cảm nhận được những gì?

Thời gian cứ thế trôi qua,

1 giờ sau, Trần Minh Quân đã tìm thấy điều gì đó, nhưng rất mơ hồ và không rõ ràng. Giống như hắn vừa tìm ra một sự quen thuộc, nhưng rồi cảm giác đó lại nhanh chóng biến mất.

2 giờ sau, Trần Minh Quân lại bắt được cảm giác quen thuộc kia. Lần này hắn nhanh chóng tập trung cảm nhận nó. Nhưng mà thứ này vẫn giống như một mùi nước hoa bên đường, thoáng bay qua rồi lại biến mất.

3 giờ sau, khi cảm giác quen thuộc lại đến, Trần Minh Quân vận dụng tinh thần và thần niệm cường độ cao để bắt lấy. Nhờ vậy, hắn đã thành công tìm được ký ức nguyên thủy của linh hồn về thứ này.

Nhưng hắn cần phải xác nhận lại để đảm bảo sự chính xác.

Một hồn thể của hắn quay trở lại không gian linh hồn trong đầu. Hai hồn thể còn lại thì tăng cường linh hồn lực lên để cân bằng với bùa liệt hồn.

Bởi vì đã có 3 cái thức hải, Trần Minh Quân ít khi để ý tới không gian linh hồn.

Hiện tại, hắn đang ngao du trong không gian này. Toàn bộ nơi này đều rất hư ảo, cứ như có tầng tầng lớp lớp sương mù che đậy tầm nhìn của hồn thể.

Trần Minh Quân điều khiển hồn thể đi theo ký ức vừa bắt được. Hắn đang tìm một thứ luôn tồn tại trong đầu hắn, nhưng chưa bao giờ hắn biết đến.

Theo cảm giác của hồn thể mà đi, sương mù cũng bắt đầu thưa dần, cuối cùng là biến mất hoàn toàn. Không gian chỗ này chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.

Hồn thể Trần Minh Quân đã thấy được thứ cần tìm. Khu vực này tràn ngập khí tức quen thuộc, chính là khí tức tương tự như bùa liệt hồn, chỉ khác nhau về cá thể.

Nói cho dễ hiểu thì giống như 2 cá thể khác nhau của cùng một sinh vật.

Ngoài ra, trong không gian này, Trần Minh Quân nhìn thấy 3 cái hồn thể khác. Chúng hoàn toàn tương tự 3 hồn thể mà hắn đang sở hữu, nhưng khí tức thì hoàn toàn đối lập.

“Chẳng lẽ đây chính là …dương hồn thể”

Trần Minh Quân suy nghĩ còn chưa thông, trong ý thức của hắn đã xảy ra biến hóa. Lúc này, hắn đang có tới 6 góc nhìn. Ba góc nhìn từ 3 hồn thể đã có từ trước, thêm 3 góc nhìn từ 3 hồn thể hắn vừa tìm ra.

Giây phút hồn thể của hắn tìm đến đây, dường như cũng đã hình thành một liên kết đến nơi này. Giống như hệ thống dây thần kinh luôn bị bế tắc thì đột ngột thông suốt vậy.

Trần Minh Quân bắt đầu cảm nhận 3 hồn thể mới.

Năng lượng cấu thành của 3 hồn thể này cũng là linh hồn lực, nhưng có thuộc tính dương. Còn linh hồn lực của 3 hồn thể lúc đầu thì có thuộc tính âm.

Chúng hoàn toàn tương phản và bài xích nhau. Nhưng vì dương hồn ẩn sâu trong không gian linh hồn, cho nên chưa từng chạm mặt nhau.

Khi âm hồn thể hình thành thì dương hồn thể cũng hình thành theo. Đồng thời, tại thời điểm hình thành hồn thể, vì âm hồn chia làm 3 cho nên dương hồn cũng chia lam 3 để đảm bảo cân bằng.

Âm hồn đóng vai trò chủ đạo trong ý thức và điều khiển thân thể. Còn dương hồn đóng vai trò dự bị cho âm hồn.

Khi một người sống bị chết âm hồn. Dương hồn sẽ được kích hoạt để thay thế âm hồn. Nó tiếp quản và vận hành thân thể một cách vô thức để duy trì sự sống. Tạo ra hiện tượng sống thực vật.

Một người có linh hồn cường đại thì dương hồn cũng cường đại theo. Trần Minh Quân suy đoán, mục tiêu mà Ký Ức Thú nhắm đến chính là dương hồn.

Bằng cách nào đó, dương hồn chính là thức ăn hoặc là năng lượng mà Ký Ức Thú cần. Cho nên, nạn nhân bị giết chết đều là người có linh hồn cường đại, nhưng lại không bị thôn phệ linh hồn.

Bởi vì thứ bị thôn phệ là dương hồn, vốn là thứ không ai nghĩ đến nó tồn tại.

Trần Minh Quân cho 2 âm hồn thể trở về thân thể. Sau đó thì đóng nắp hộp cẩm thạch lại.

Hắn cũng chưa để 3 âm hồn thể trở về thức hải. Tạo thành cảnh tượng 6 hồn đứng thể xen kẽ nhau trong không gian linh hồn.

Dù lực lượng của âm dương là bài xích nhau, nhưng vì cùng có một ý thức, cho nên hoàn toàn có thể dễ dàng cân bằng.

Thân thể của Trần Minh Quân mở mắt ra, sau đó thì hắn lẩm bẩm

“Bây giờ cần phải tìm cách sử dụng dương hồn để truy tìm Ký Ức Thú?”

Trần Minh Quân còn chưa kịp làm gì thì Hư Linh đã báo

“Chủ nhân, quá trình luyện thể của 2 vị khách đã xong”

Nghe vậy, Trần Minh Quân liền gác lại sự việc sang một bên. Thân hình hắn liền biến mất, khi xuất hiện thì đã ở chỗ của Chu Vọng Cố và thầy Út.

Trần Minh Quân vừa xuất hiện thì cười tươi lên tiếng

“Chú Cố, thầy Út, bây giờ con đã sắp không nhận ra 2 người nữa rồi”

Sau quá trình luyện thể lần đầu. Cả thầy Út và Chu Vọng Cố đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhất là vẻ ngoài, mỗi người đã như trẻ lại 10 tuổi.

Bệnh tim của thầy Út cũng đã không cánh mà bay. Từ giờ thầy Út lại có thể trở lại “giang hồ” để tiếp tục hành nghề thầy bùa giúp đời.

Thầy Út đang nhắm mắt cảm nhận thay đổi của thân thể thì nghe Trần Minh Quân lên tiếng. Ông mở mắt ra nhìn Trần Minh Quân rất lâu, sau đó trịnh trọng nói

“Lão già ta cũng không phải một kẻ lắm lời ơn nghĩa sáo rỗng. Một câu đơn giản thôi, sau này nếu có gì cần đến bộ xương già này thì con cứ lên tiếng là được.”

Chu Vọng Cố cũng lên tiếng

“Đúng vậy, cháu làm 2 cho chú và sư phụ hoàn toàn không biết phải nói gì. Tuổi trẻ là thứ không bao giờ vãng hồi được, nhưng cháu lại làm được. Dù không phải cải lão hoàn đồng, nhưng nói ra cũng có thể làm chấn động toàn cầu.”

Trần Minh Quân cười gần gũi với 2 người

“Chú Cố, thầy Út, không cần phải quá khách sáo. Nhờ bùa liệt hồn chú cho cháu mượn mà cháu đã có chút manh mối về Ký Ức Thú rồi”

Thầy Út vô cùng mừng rỡ hỏi lại

“Con nói là thật? Vậy là con đã tìm được cách ngăn chặn ký ức thú hay sao?”

“Dạ, phương pháp cụ thể thì còn chưa có. Nhưng cũng không còn khó khăn nữa”

Chu Vọng Cố cũng hỏi

“Chú có thể giúp gì cho cháu không? Nếu có thể giúp cháu đẩy nhanh tiến độ thì cứ lên tiếng. Càng sớm giải quyết thì càng ít nạn nhân”

“Không cần đâu chú Cố, thầy Út. Chuyện về sau chỉ một mình con có thể tiếp tục mà thôi, không ai giúp được gì nữa”

Thầy Út và Chu Vọng Cố nghe vậy thì hơi thất vọng. Họ thất vọng vì không thể góp sức mà thôi.

Trần Minh Quân lại nói tiếp

“Thầy Út, chú Cố, hai người có hứng thú với tu luyện không?”

Thầy Út nghe vậy thì cười

“Ha ha ha ha … cảm ơn lòng tốt của con. Nhưng ta chỉ thích nghiên cứu bùa chú thôi, không có ham muốn trường sinh. Ta cũng không phải không biết gì, cái tuổi này của ta thì còn tu luyện làm gì nữa”

Ông lại nhìn qua Chu Vọng Cố rồi nói tiếp

“Nhưng mà tên đồ đệ này của ta thì chắc vẫn còn hy vọng. Ta cũng không có ý ngăn cản gì, nếu nó muốn tu luyện thì có thể tu luyện. Từ nhỏ ta đã dạy dỗ nó theo ý ta, tính cách thích lo chuyện bao đồng của nó cũng vì ta mà ra. Chỉ sợ sau này sẽ gây ra nhiều phiền phức cho con mà thôi”

Thầy Út nói không sai, tuổi của ông ta tu luyện thật sự cũng chẳng có thành quả gì đáng nói. Giỏi lắm thì chỉ kéo dài được tuổi thọ mà thôi. Nhưng cũng sẽ không được bao nhiêu năm.

Chu Vọng Cố cũng đã lớn tuổi, nhưng cũng chỉ tương đương với cha mẹ của hắn. Tu luyện sẽ khó khăn, nhưng nếu cố gắng hết khả năng thì chưa chắc là không đạt được trường sinh.

Trần Minh Quân nghe thầy Út nói xong thì nhìn Chu Vọng Cố mà nói

“Chú Cố, cháu có thể nhận ra chú cũng thích tu luyện. Chú không cần lo lắng sẽ gây phiền phức cho cháu. Bởi vì cháu biết chuyện bao đồng mà chú thích lo toàn là chuyện tốt.”

Khi nghe Trần Minh Quân nói về tu luyện, bản thân Chu Vọng Cố rất là cao hứng. Nếu Trần Minh Quân không mở lời thì ông ta cũng sẽ hỏi.

Nhưng khi nghe sư phụ nói xong thì Chu Vọng Cố bắt đầu phân vân, lưỡng lự. Tính cách không thể làm ngơ trước chuyện bất bình của ông ta quả thực rất không ổn. Cho dù nó là chuyện tốt thì cũng vậy. Ai mà biết lúc nào đó ông ta sẽ chọc phải đối tượng nguy hiểm cho Trần Minh Quân cơ chứ.

Chính bản thân Chu Vọng Cố cũng đã dự liệu trước. Khi học được bản lĩnh thì sẽ có thể dễ dàng “hành hiệp trượng nghĩa” hơn. Còn chưa bắt đầu thì đã nghe rõ mùi phiền phức.

Trần Minh Quân đã nhìn ra tất cả những việc này, cũng nhìn ra sự vui mừng đi kèm với phân vân của Chu Vọng Cố. Cho nên hắn mới nói với Chu Vọng Cố những lời đảm bảo, ý rằng hắn cũng không ngại “phiền phức”, nhất là phiền phức vì làm chuyện tốt.

Chu Vọng Cố nghe như vậy thì không còn phân vân nữa

“Được, từ giờ chú sẽ dày mặt theo cháu học tu luyện. Mong là khả năng tu luyện của chú không quá kém, không làm cháu quá vất vả”

Trần Minh Quân thấy Chu Vọng Cố đã tháo bỏ khúc mắc thì mỉm cười hài lòng.

Sau đó, hắn đề nghị thầy Út hoàn thành quá trình luyện thể đến cực hạn. Thầy Út sợ quá làm phiền Trần Minh Quân nên có ý từ chối.

Nhưng với sự lải nhải không ngừng nghỉ của Trần Minh Quân và Chu Vọng Cố, thầy Út cũng đành chiều ý bọn họ cho khỏe cái lỗ tai.

Hiện tại họ vừa luyện thể lần 1 xong, còn cần 6 tiếng mới có thể tiếp tục. Trần Minh Quân cho họ ra bên ngoài không gian châu để nghỉ ngơi.

Lúc này, trong ngôi nhà của thầy Út, Kiệm Lời đang khóc lóc thảm thiết. Nước mắt nước mũi dàn dụa, cảnh tượng có thể nói là thê lương không nở nhìn.