Thất Sơn Tiên Môn

Chương 108: Mất dấu và thất hứa




Một người một thú chỉ sau vài giây đã tăng tốc lên hơn 1200 km mỗi giờ. Độ cao rượt đuổi cũng tăng dần lên hơn 700 mét, đã sắp tiếp cận độ cao máy bay thương mại.

Trần Minh Quân vội vàng truy bắt ký ức thú nên đã vô tình làm lộ hành tung với phàm nhân.

Hệ thống phòng vệ bờ biển nam của Việt Quốc đang trong tình trạng báo động đỏ vì một vật thể bay không xác định.

Các chuyến bay có lịch trình di chuyển đến gần miền tây nam bộ ở Việt Quốc hoặc vịnh Thái Lan đều bị yêu cầu đổi hướng hoặc tạm thời hạ cánh.

Tín hiệu radio yêu cầu xác nhận danh tính và hạ cánh đã được phát ra mấy lần. Nhưng Trần Minh Quân chỉ tập trung theo sát ký ức thú, cho nên không để ý tới sóng tín hiệu radio.

Chưa tới 1 phút sau, Trần Minh Quân và Ký Ức Thú đã tiếp cận khu vực cửa biển sông Ông Đốc, tỉnh Cà Mau.

Ngay khoảnh khắc Trần Minh Quân sắp đi qua biên giới đất liền để tiến nhập vịnh Thái Lan. Dưới mặt đất, dọc bờ biển Kiên Giang và Cà Mau, hàng loạt tên lửa phòng không rời khỏi bệ phóng nhắm thẳng vào Trần Minh Quân.

Mục tiêu của các tên lửa phòng không này rất rõ ràng, đó là đánh rơi Trần Minh Quân khi vừa rời khỏi đất liền.

Bây giờ thì Trần Minh Quân mới phát hiện ra vấn đề, hắn đã ngang nhiên triển khai phi hành đuổi theo ký ức thú mà không có một lớp thần thức ngăn cách với bên ngoài.

Nhưng không có nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ, tên lửa phòng không đang bay đến từ dưới mặt đất, lại còn theo xu hướng chặn đầu.

Nếu hắn đổi hướng thì sẽ mất dấu ký ức thú, còn tiến lên thì chắc chắn sẽ chạm mặt tên lửa phòng không.

Trần Minh Quân hơi giảm tốc độ, nhưng không đổi hướng. Hắn cho hình thành những bức tường thần niệm chặn đầu các tên lửa phòng không, mục đích là để kích nổ tên lửa từ xa. Cùng lúc đó, hắn ra lệnh cho Hư Linh tạo ra một vùng nhỏ không gian ngăn cách với bên ngoài.

Nói thì chậm chứ mọi việc diễn ra cực nhanh, ngay khi tên lửa bị kích nổ thì hắn đã vượt qua vùng nổ. Đồng thời cũng đã biến mất hoàn toàn trước mọi công nghệ dò xét của phàm nhân. Thậm chí còn mượn nhờ lực nổ để tăng lên tốc độ đuổi theo ký ức thú.

Không bao lâu sau, rất nhiều tàu quân đội và máy bay trực thăng đã có mặt ở khu vực này để tiến hành rà soát. Theo những gì họ thấy, vật thể bay đã bị bắn hạ, việc tiếp theo chính là trục vớt và điều tra.

Trần Minh Quân thì đã đuổi theo ký ức thú tiến nhập vịnh Thái Lan, thẳng hướng Mã Lai mà bay đi. Trong lòng thì âm thầm tự trách bản thân, chỉ vì một chút sơ suất mà làm quân đội nước nhà thiệt hại một nhóm tên lửa phòng không.

Một người một thú cứ như vậy tiếp tục phóng đi vun vút trên vịnh Thái Lan. Trần Minh Quân cũng để ý thấy kích thước của ký ức thú lúc này chỉ còn to bằng một con chuột cống.

Gần 30 phút sau, cuộc rượt đuổi đã sắp xuyên qua vịnh Thái Lan, đang tiếp cận bang Kelantan của Mã Lai Quốc.

Kích thước của ký ức thú cũng chỉ còn bằng một con sâu bướm, và đang nhỏ lại rất nhanh.

Một thoáng sau, nó chỉ còn to bằng một con ruồi, rồi nhỏ lại bằng một con rận, một hạt bụi, kế tiếp thì đã nhỏ đến mức Trần Minh Quân không thể quan sát theo cách thông thường được nữa.

Nếu hắn muốn tiếp tục quan sát ký ức thú, hắn phải tập trung thần niệm ở cấp độ cao hơn, nhưng phạm vi sẽ bị thu hẹp, đồng nghĩa với việc hắn đã mất đi dấu vết.

Trần Minh Quân dừng lại ở phía trên bờ biển của bang Kelantan, ngay tại cửa sông Kelantan. Hắn đứng ở đó và suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định quay đầu bay về Việt Quốc. Trong lòng thì âm thầm nói.

“Hy vọng mình không đem thảm họa đến nơi này! Một thời gian sau nhất định phải trở lại kiểm tra”



Công viên Hùng Vương, thành phố Cà Mau. Đã 21 giờ 45 phút về đêm, phần lớn người dân đến đây vui chơi đều đã rời đi.

Tại vị trí Trần Minh Quân gặp Cổ Thanh Nguyệt, xung quanh đã không còn một bóng người. Tuy đèn chiếu sáng vẫn bật, nhưng không khí âm u khá là đáng sợ.

Trần Minh Quân xuất hiện và bay đi chỉ trong vài giây ngắn ngủi, kết hợp với hành vi của Cổ Thanh Nguyệt trước đó, nhiều người cho rằng họ đang quay phim, hoặc ít nhất là đang quay một video gì đó.

Đám đông rất khâm phục khả năng diễn xuất của Cổ Thanh Nguyệt và kỹ thuật hỗ trợ. Nhìn vô cùng chân thật, nhất là cảnh Trần Minh Quân đáp xuống và bay đi, nhìn y như thật.

Cho nên, sau khi Trần Minh Quân phóng lên cao, đám đông liền vỗ tay hoan hô ầm ĩ.

Nhưng mà tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, đám đông không thấy cảnh gì tiếp theo thì rất nhanh đã giải tán. Công viên Hùng Vương liền trở lại khung cảnh bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Chị Thanh Nguyệt, đã gần 22 giờ đêm rồi, chị không định trở về khách sạn sao? Công viên đã rất vắng người rồi, ở đây lâu hơn sẽ gặp nguy hiểm không chừng”

Cổ Thanh Nguyệt vẫn ở yên chỗ đã gặp Trần Minh Quân, chỉ vì một câu nói của hắn, nàng ta vẫn chờ ở đây cho tới giờ.

Nghe Minh Minh nói thì Cổ Thanh Nguyệt trả lời

“Minh Minh, chị muốn chờ người đó, em cứ bắt taxi về khách sạn trước đi.”

“Chị Minh Nguyệt, ai mà biết được người đó là ai. Còn giả thần giả quỷ nữa chứ, không chừng lại là một tên lừa đảo chuyên nghiệp, chị không nên dễ tin người như vậy”

“Minh Minh, đây là chuyện riêng của chị. Chị biết em đang lo lắng, nhưng sẽ không có chuyện gì đâu. Tin chị đi, em hãy về khách sạn trước, chị chờ cũng không lâu đâu”

Minh Minh nghe Cổ Thanh Nguyệt nói như vậy thì cũng không biết phải nói gì thêm. Cuối cùng cô cũng đồng ý trở về khách sạn trước. Nhưng Cổ Thanh Nguyệt phải đồng ý cách 15 phút thì gọi báo bình an một lần.



Trần Minh Quân bay về tới mũi Cà Mau thì đã là 22 giờ 20 phút. Hắn tiến đến nhà thầy Út để đưa thầy Út và Chu Vọng Cổ vào không gian châu luyện thể lần 2.

Thầy Út và Chu Vọng Cố biết Trần Minh Quân đã có thể tìm được ký ức thú thì rất là vui mừng. Nhưng khi biết ký ức thú đã biến mất lần nữa thì tâm tình vừa liền âm u trở lại.

Bọn họ cũng không vì chuyện ký ức thú đã đến Mã Lai mà mừng. Trong lòng bọn họ, sinh mạng con người là như nhau, không vì khác quốc gia mà xem nhẹ hơn hay nặng hơn.

Nói thì nói như vậy, sâu xa ở trong lòng thì người cùng dân tộc sẽ có phân lượng cao hơn một chút là chuyện bình thường.

Sau khi Chu Vọng Cố và thầy Út bắt đầu luyện thể lần 2, Trần Minh Quân cũng tập trung nghiên cứu thần niệm.

Mọi vật được hắn quan sát bằng thần niệm đều tồn tại âm dương nhị lực. Con người, cây cỏ, sỏi đá,.. không một ngoại lệ nào cả.

Khi hắn thử dùng Vạn Vật Hóa m Dương lên một vật. Hắn có thể thấy rõ lực lượng âm dương sinh ra là do âm lực và dương lực kết hợp với nhau. Phần còn dư ra sẽ hòa nhập vào môi trường.

Nếu một vật âm thịnh dương suy, sẽ dư ra âm lực. Ngược lại thì sẽ còn dư ra dương lực.

Đồng thời, hắn cũng đã biết cách ký ức thú lựa chọn con mồi. Dưới sự quan sát của hắn, những người có linh hồn mạnh mẽ thì dương hồn lực cũng mạnh mẽ theo. Cứ như một bóng đèn di động giữa màn đêm, muốn không thấy cũng khó.



7 tiếng đồng hồ trôi qua,

Trần Minh Quân đang miệt mài nghiên cứu thì được Hư Linh nhắc nhở về Chu Vọng Cố và thầy Út. Bọn họ đã hoàn thành luyện thể lần 2.

Thầy Út đã quá cao tuổi, luyện thể lần 2 thì đã sắp cực hạn. Không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì lần thứ 3 cũng là lần cuối của thầy Út.

Chu Vọng Cố thì khá hơn, Hư Linh dự đoán ông ta có thể luyện thể được 6 hoặc 7 lần.

“Thầy Út, chú Cố, 2 người cố gắng nghỉ ngơi đi. Con phải trở lại thành phố Cà Mau. Hi vọng sẽ tìm thêm được manh mối để kết thúc vụ này”

Thầy Út chỉ gật đầu rồi nói

“Mọi sự cẩn thận!”

Nói xong thì ông đi vào trong phòng của mình.

Chu Vọng Cố suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng

“Cháu có thể cho chú cùng đi hay không? Chú muốn tận dụng thời gian học hỏi thật nhiều từ cháu”

Trần Minh Quân nghe vậy thì hơi suy nghĩ. Hắn cảm thấy cũng không có vấn đề gì.

“Được, vậy chú Cố sẽ đi cùng cháu”

Một lúc sau, một âm thanh xé gió vang lên trên bầu trời vườn quốc gia Cà Mau. Trần Minh Quân đang mang theo Chu Vọng Cố bay thẳng về thành phố Cà Mau. Lần này thì hắn dùng không gian châu để bay đi.

Chỉ 6 phút sau, thành phố Cà Mau đã ở trong tầm mắt. Trần Minh Quân điều khiển không gian châu đi đến công viên Hùng Vương. Hắn muốn trở lại địa điểm đêm qua để kiểm tra thêm.

Còn chuyện Cổ Thanh Nguyệt, hắn sẽ không cho rằng đối phương chờ hắn cho tới bây giờ.

Nhưng rất nhanh thì hắn đã biết mình sai. Cái sai của hắn đã làm một người con gái xa lạ ngồi chờ hắn tại một nơi hoang vắng trong cả đêm.



Cổ Thanh Nguyệt thực sự đã chờ Trần Minh Quân cả đêm. Nàng ta còn nói dối với Minh Minh là đã rời khỏi công viên. Vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ gục trên một cái ghế dài.

Sáng sớm, âm thanh từ những người tập thể dục đã đánh thức Cổ Thanh Nguyệt.

Cô thức dậy, nhìn qua đồng hồ trên tay, sau đó thì vẻ mặt tỏ ra vô cùng mệt mỏi và thất vọng. Cô tự nói một mình.

“Có lẽ anh ta sẽ không bao giờ quay lại!”

Sở dĩ cô chịu khó chờ Trần Minh Quân là vì những thứ mà cô nhìn thấy. Chứ không phải bởi vì bản thân Trần Minh Quân. Cô muốn từ Trần Minh Quân để hiểu rõ những thứ đó.

Cô thậm chí có chút hy vọng thế giới này sẽ có tu sĩ như những câu chuyện tiểu thuyết mà cô đã từng đọc.

Nhưng giờ cô đã thất vọng rồi, cô bắt đầu hoài nghi bản thân thực sự đã gặp ảo giác. Từ chuyện ở trường THPT Cà Mau, tới chuyện con mèo đen to như con chó, thậm chí cả chuyện Trần Minh Quân bay đến cứu cô, tất cả chỉ là ảo giác.

Cô đứng dậy, định bước ra khỏi công viên để về khách sạn. Ngay lúc này, đằng sau cô vang lên giọng nói của Trần Minh Quân

“Thật là xin lỗi, tôi không biết là cô sẽ ở đây chờ tôi cả đêm như vậy!”