Thất Sơn Tiên Môn

Chương 114: Một Trần Minh Quân khác




Tại vị trí Trần Minh Quân độ kiếp, phía trên không trung khoảng 500 mét, Đức Kha đang đứng ở đó dùng thần thức quan sát mặt đất.

Ngay khi sự kiện lôi kiếp vừa kết thúc thì hắn đã ở đây, nhưng không tìm thấy chút manh mối nào. Hắn cũng đã cố gắng liên lạc Trần Minh Quân nhưng không liên lạc được.

Vì sợ lộ chuyện hắn đã phản bội, hắn không dám trì hoãn lâu, chỉ vài ngày sau sự kiện lôi kiếp, hắn đã thử liên lạc với Á Lạp Thần. Nhưng hắn phát hiện, hắn cũng không liên lạc được với Á Lạp Thần.

Hắn đang lo lắng thì rất nhiều người hầu khác của Á Lạp Thần cũng hỏi hắn chuyện tương tự. Nghĩa là bọn họ cũng không liên lạc được với Á Lạp Thần.

Đức Kha vô cùng kinh hỉ, từ đó mà kéo dài thời gian chuyện này gần cả tháng nay. Thế nhưng, vì hắn cũng không thể liên lạc được với Trần Minh Quân, khiến cho hắn tiến thoái lưỡng nan, chẳng biết phải làm sao.

Hắn không muốn những tên người hầu khác vào lãnh thổ của hắn. Vì rất dễ lộ chuyện hắn đã phản bội. Cho nên hắn muốn tự mình điều tra xem chuyện gì xảy ra ở Cà Mau. Nhưng mà nỗ lực cả tháng đều thu lại một con số không.

Lúc này, Đức Kha đang quan sát thì trong đầu lại vang lên nhiều âm thanh truyền tin

“Đức Kha, đã có tin tức gì chưa?”

“Đức Kha, chuyện gì xảy ra ở bên đó, ngươi đã liên lạc được với chủ nhân chưa?”

“Đức Kha, đừng trách ta không nói trước, vài ngày nữa mà không có câu trả lời thỏa đáng, ta cùng những người khác nhất định phải qua xem cho an tâm”

“Đức Kha, con mẹ nhà nó, mày không sợ chết hay sao? Nói một câu cho tao an tâm được không? Nếu để chủ nhân không vui thì mày hiểu hậu quả hơn tao mà.”

“Đức Kha, hôm nay có thể chia sẻ chút tin tức gì chưa?”



Đây đều là tin tức truyền âm bằng thẻ bài linh hồn đến từ 9 người hầu khác của Á Lạp Thần trên khắp thế giới.

Hơn nửa tháng nay, ngày nào Đức Kha cũng nhận một loạt lời hỏi thăm này, khiến hắn vô cùng nhức đầu để ứng phó.

Đức Kha nghe xong một loạt truyền âm thì lấy ra 9 cái thẻ bài linh hồn, truyền thần thức vào đó mà quát.

“Bà mẹ nó, các ngươi có giỏi thì tự mình tìm tới mà điều tra đi. Ta cho các người 5 ngày thời gian, điều tra không được gì thì cút khỏi lãnh thổ của ta”

Truyền tin xong thì Đức Kha liên nhận được trả lời

“Được, lão phu sẽ đến”

“Được, ta sẽ đến”

“Được, ta muốn đến nhìn tận mắt cho an tâm”



Thiên Cấm Sơn, tỉnh An Giang

Đang là thời điểm giữa trưa, trời quang mây tạnh, không khí vô cùng trong lành.

Một tiếng nổ không khí kéo dài vang lên rồi đột ngột dừng lại.

Phúc Minh đã đứng bên trên đỉnh Thiên Cấm Sơn, cách Vồ Bồ Hong khoảng 100 mét. Hắn không có ý che dấu, cho nên khách hành hương trên đỉnh Thiên Cấm Sơn đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Tạo ra cảnh tượng náo động vô cùng lớn.

Nhiều người còn quỳ xuống cúng bái như thể họ đang gặp được thần tiên. Sự việc làm cho người kéo lên Vồ Bồ Hong càng lúc càng đông, rất nhanh thì đã rơi vào hỗn loạn.

Khoảng 30 phút sau, lại một âm thanh vật thể bay vượt âm vang lên. Một bóng người từ xa đang bay đến cực nhanh. Người này đến gần Phúc Minh khoảng 100 mét thì dừng lại.

Phương Hùng cũng đã có mặt, hắn đã bay một mạch từ Đà Nẵng đến đây.

Phương Hùng đưa mắt nhìn qua Phúc Minh. Phúc Minh cũng nhìn qua Phương Hùng. Bọn họ gật đầu với nhau rồi tiếp tục chờ đợi.

Thêm một Phương Hùng đã làm cho Thiên Cấm Sơn chính thức vỡ trận. Người dân ùng ùng kéo đến để tận mắt chứng kiến thần tiên hạ phàm. Quân đội và lực lượng trị an đã huy động toàn bộ lực lượng nhưng vẫn không thể duy trì được trật tự.

Trên các mạng xã hội tràn ngập những video trực tiếp diễn biến tại Thiên Cấm Sơn. Đã quá nhiều chuyện huyền bí xảy ra gần đây trên nước Việt, cho nên nhiều người đã không còn cho là lừa đảo nữa. Mà có lừa đảo thì cú lừa này thật sự quá mức đầu tư cao cấp rồi.

Những người đang tập trung xung quanh khu vực nóng tại tỉnh Cà Mau cũng đã nhận được tin tức ở Thiên Cấm Sơn. Một nhóm lớn phóng viên nhà báo lập tức quyết định chuyển phương hướng về An Giang.

Cổ Thanh Nguyệt cũng đã nhận được tin tức và hình ảnh trực tiếp từ Thiên Cấm Sơn. Cô nhìn thấy cảnh trong video thì vô cùng mừng rỡ.

Lần này cố quyết tâm hơn trong việc truy cầu tu luyện. Cô quyết định xin được đến An Giang để đưa tin. Mục đích là có thể sử dụng trực thăng của nhà đài di chuyển cho nhanh.

Không làm cô thất vọng, sự việc ở An Giang là đang diễn ra, nhà đài không muốn bỏ lỡ một cơ hội như vậy. Cho nên đồng ý cho cô chuyển dời ê kíp đến An Giang.



Gần một tiếng đồng hồ sau, tại Thiên Cấm Sơn đã không còn chỗ nào có thể đứng. Nhất là khu vực đỉnh núi, muốn di chuyển một bước chân cũng không thể.

Lại một tiếng động vượt âm vang lên, từ xa đã nhìn thấy một bóng hình đang lao nhanh tới. Không bao lâu thì đã dừng lại cách Phúc Minh và Phương Hùng khoảng 100 mét.

Đào Ngọc Bích cũng đã bay từ Hải Phòng vào tới đây. Cô vẫn giữ nguyên một bộ bikini nóng bỏng đang mặc.

Ba người đứng trên không trung, cách nhau đúng 100 mét và tạo thành hình tam giác.

“Nhìn kìa, lại một tiên nữ bay đến”

“Trời ơi, thật là đẹp, thật là quyến rũ, ta chưa từng nghĩ tiên nữ lại mặc bikini thế này”

“Tiên nữ! Tiên nữ”

Mặc kệ bên dưới đang huyên náo ra sao, Đào Ngọc Bích chỉ chú ý tới Phúc Minh và Phương Hùng. Lúc này, Phúc Minh và Phương Hùng cũng mở mắt ra.

Phúc Minh lên tiếng nói trước

“Phương sư đệ, Đào sự đệ, chuẩn bị bắt đầu thôi”

“Vâng sư huynh”

“Vâng sư huynh”

Cả ba người đồng thời lấy ra một viên châu trong suốt. Nhìn kỹ bên trong sẽ thấy một bóng hình tiểu nhân đang ngủ say. Vẻ ngoài của tiểu nhân này vô cùng giống Trần Minh Quân, nhưng cảm giác thì lại hoàn toàn khác.

“Cung nghênh trưởng môn!”

“Cung nghênh trưởng môn!”

“Cung nghênh trưởng môn!”

Phúc Minh, Trương Hùng và Đào Ngọc Bích đồng thời phóng thích viên châu về trung tâm hình tam giác. Khi 3 viên châu này tiếp xúc với nhau, ba bóng hình tiểu nhân bên trong đồng thời mở mắt ra.

Tiếp theo, toàn bộ Thiên Cấm Sơn như đang sống lại, mặt đất rung chuyển nhè nhẹ. Làm cho toàn bộ người dân hoảng sợ vô cùng. Mọi người đang muốn chạy thoát nạn thì phát hiện bản thân không thể động đậy được.

Đây là do Phúc Minh, Trương Hùng và Đào Ngọc Bích làm. Bọn họ không muốn người dân chạy loạn dẫn tới dẫm đạp lên nhau tạo ra thương vong không cần thiết.

Rung chuyển nhanh chóng kết thúc, từ sâu bên trong Thiên Cấm Sơn. Một thân thể người xuyên qua các lớp đất đá bị hút bay lên trên cao.

Nhìn kỹ thì cái thân thể này rất giống Trần Minh Quân, nhưng lại được cấu tạo không phải bằng da bằng thịt.

Khi thân thể này bay lên gần chỗ 3 viên châu, chúng liền vỡ ra, 3 tiểu nhân bên trong cũng tiến nhập vào thân thể.

Một giây kế tiếp, thân thể như đã chết này lập tức mở mắt ra. Khoảnh khắc đó, toàn bộ thiên địa như chịu một áp lực cực lớn mà rung động nhè nhẹ. Toàn bộ người dân trên Địa Cầu đều cảm thấy trái tim rung lên một nhịp hoảng sợ.

Phúc Minh, Phương Hùng và Đào Ngọc Bích liền quỳ một chân giữa không trung hành lễ.

“Đệ tử Phúc Minh, tham kiến trưởng môn”

“Đệ tử Trương Hùng, tham kiến trưởng môn”

“Đệ tử Đào Ngọc Bích, tham kiến trưởng môn”

Sau một lúc thích ứng, Trần Minh Quân không rõ nguồn gốc mới hỏi một câu lạnh lùng

“Các người là đệ tử của Khâu Vạn Tài hay sao?”

Phúc Minh thay mặt ba người trả lời

“Dạ đúng như vậy thưa trưởng môn”

“Thời gian không còn nhiều, ở đây chờ ta!”

Trần Minh Quân này nói xong thì bước ra một bước, bước chân vừa đặt xuống, thân hình hắn đã biến mất. Lúc xuất hiện trở lại thì đã ở trên cung điện ngoài Vũ Trụ, đối diện với người đàn ông trung niên thần bí.

Người này chính là Khâu Vạn Tài mà Trần Minh Quân lạ mặt này vừa nhắc đến.

Khâu Vạn Tài đang ngồi chăm chú canh giữ Mặt Trăng thì Trần Minh Quân xuất hiện. Hắn liền nhào tới ôm lấy bắp đùi của Trần Minh Quân mà khóc rống lên.

“Đệ tử bất hiếu Khâu Vạn Tài tham kiến trưởng môn! Hu hu hu, đệ tử rất là nhớ người ….”

Trần Minh Quân đạp cho hắn một cước trở về rồi lạnh lùng nói

“Thời gian của ta không còn nhiều, nhanh lo chính sự, vật kia đã chuẩn bị chưa?”

Khâu Vạn Tài cười hì hì chạy đến bên cạnh Trần Minh Quân rồi đưa ra một cái bình ngọc rồi nói

“Không làm nhục sứ mệnh, cách mỗi triệu năm một lần, đệ tử đã thu thập đủ sinh mệnh tuyền của Địa Cầu”

Trần Minh Quân cầm lấy bình ngọc, sau đó đưa lại cho Khâu Vạn Tài một cái thẻ bài.

“Tiếp tục canh giữ Mặt Trăng, khi nào Trần Minh Quân dưới kia tiến về Mặt Trăng thì ngươi có thể bóp nát thẻ bài để trở về sư môn, cũng chính thức hoàn thành nhiệm vụ.”

“Đệ tử đã nhớ rõ!”

“Đúng một năm nữa thôi, đừng làm ta thất vọng!”

Trần Minh Quân nói xong thì lại bước ra một bước, sau đó đã trở lại Thiên Cấm Sơn. Ba người Phúc Minh vẫn ở đây chờ hắn.

Trần Minh Quân vừa xuất hiện thì liền nói

“Các ngươi trở về cả đi, một tuần sau hãy đến Thất Sơn Gia Viên xin gia nhập tông môn! Đừng nói gì về ta cho một ta khác biết”

“Đệ tử đã rõ thưa trưởng môn!”

“Đệ tử đã rõ thưa trưởng môn!”

“Đệ tử đã rõ thưa trưởng môn!”

Trần Minh Quân lại bước thêm một bước, khi xuất hiện thì đã ở chỗ độ kiếp. Đức Kha đang tập trung quan sát thì thấy Trần Minh Quân bước ra từ hư không. Hắn vừa hoảng sợ vừa kinh hỉ.

Mặc dù cảm giác có gì đó không đúng, nhưng hắn vẫn tiến lên hành lễ

“Thiếu gia, ngài đã tới”

“Ừ, ngươi hãy rời khỏi đây, tạm thời lánh mặt. Không nên gặp mặt 9 tên người hầu còn lại”

“Vâng, thưa thiếu gia”

Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng Đức Kha chỉ cần biết nghe lệnh làm việc là được. Hắn nói xong thì nhanh chóng rời đi.

Trần Minh Quân đến chỗ không gian châu rồi nói

“Hư Linh, không nhận ra ta sao?”

“Chủ nhân, làm sao có thể? Sao lại có 2 chủ nhân?”

“Ngươi xem kỹ hơn một chút!”

Hư Linh nghe vậy thì mới tập trung xem kỹ Trần Minh Quân này.

“Chủ nhân, ngài là một hóa thân”

“Đúng vậy, ta cũng không phải ta bây giờ, ta là ta của về sau. Không nói nhiều nữa, hóa thân này đã tồn tại mấy chục triệu năm rồi, không thể giữ được lâu. Đây là sinh mệnh tuyền của Địa Cầu, người hiểu phải làm gì rồi chứ?”

“Bẩm chủ nhân, ta đã hiểu”

Hư Linh liền thu lấy sinh mệnh tuyền vào không gian châu, sau đó hỏi Trần Minh Quân hóa thân

“Chủ nhân, còn ngài, ngài định làm gì tiếp theo”

Hóa thân của Trần Minh Quân mỉm cười nói

“Đã hết thời gian rồi! Nhớ rõ, không được nói gì về ta cho ta bây giờ biết. Cho tới thời điểm hắn thành Đại Thánh thì có thể nói.”

Sau đó, một cơn gió thổi qua, thân thể hóa thân này liền tan biến như chưa từng có.