Thất Sơn Tiên Môn

Chương 121: Tai họa tìm tới nhà Lý Linh




Đột ngột mất đi ký ức trong ảo cảnh làm cho Lý Linh có chút không kịp thích ứng. Cô luôn cảm thấy dường như bản thân đã quên mất chuyện gì đó, nhưng mà làm sao cũng không thể nhớ được.

Nói gì thì nói, trong ảo cảnh đó, Lý Linh đã có chồng và sinh con. Những tình cảm đó hoàn toàn là trải nghiệm như thật đối với cô. Nếu ảo cảnh không xóa đi những ký ức này, khó mà nói được sẽ làm Lý Linh phản ứng ra sao.

Cứ thử nghĩ mà xem, khi cả một cuộc đời hạnh phúc bên gia đình, cuối cùng mới biết được tất cả chỉ là ảo cảnh. Kẻ nào cũng sẽ bị suy sụp tinh thần vì quá sốc.

Mặc dù có chút cảm thấy gì đó không ổn, nhưng nó không làm ảnh hưởng tới Lý Linh. Giờ đây, cô chỉ nhớ là mình đã vượt qua kiểm tra. Còn cụ thể là kiểm tra cái gì thì cô cũng chỉ biết bản thân đã thông qua, nội dung cụ thể thì vô cùng mơ hồ.

Cô bé lại nói với Lý Linh

“Bởi vì chị đã thông qua 2 lần kiểm tra. Chị có thể quyết định trở ra hoặc tiếp tục tham gia kiểm tra cao cấp hơn. Nếu thông qua kiểm tra cao cấp, tùy vào mức độ thông qua mà chị sẽ có cơ hội bái trưởng môn của Thất Sơn Tiên Môn làm sư phụ hoặc trở thành đệ tử của Thất Sơn Tiên Môn”

Tinh thần của Lý Linh bị rung động cực mạnh. Bởi vì cô vừa nghe được một chuyện mà người nào nằm mơ cũng mơ đến. Trở thành đệ tử của Thất Sơn Tiên Môn, còn có cơ hội bái trưởng môn làm sư phụ.

Trưởng môn của Thất Sơn Tiên Môn là thần linh của thế giới này. Nếu trở thành đệ tử của thần linh, chẳng khác nào một bước đi thẳng lên trời cao.

Lý Linh hỏi kỹ lại cô bé

“Bé nói là sự thật? Thực sự có cơ hội trở thành đệ tử của ngài ấy?”

“Đúng vậy, chỉ cần chị có kết quả tốt trong những bài kiểm tra tiếp theo. Như vậy thì chị sẽ tham gia kiểm tra sao?”

“Có.. Chị sẽ tham gia. Làm phiền bé cho biết chị phải làm gì?”

Cô bé lại cười một cách vô cùng đáng yêu và nói

“Đã như vậy, chị hãy đi theo em”

Lý Linh lại đi theo cô bé, trong lòng tràn ngập sự quyết tâm. Nếu cô trở thành đệ tử của “ngài” ấy, cô sẽ không cần lo sợ cho sự an toàn của gia đình nữa. Cho dù là làm đệ tử bình thường của Thất Sơn Tiên Môn cũng đã là vô cùng an toàn.



Ở bên ngoài, từ lúc Lý Linh và Lê Bích bước vào, đã trôi qua hơn 10 phút. Ngoài trừ Lý Linh và Lê Bích, những người còn lại đều đã đi ra ở cửa C. Cũng đã có rất nhiều người vào và ra khỏi 8 cửa kiểm tra còn lại.

Bên dưới chỉ còn lại không tới 200 ngàn người xếp hàng.

“Đã hơn 10 phút rồi. Không biết ý nghĩa của chuyện vượt qua 10 phút là như thế nào?”

“Từ đầu tới giờ chưa ai vượt qua được phút thứ 9 cả. Chắc chắn điều này sẽ có ý nghĩa rất đặc biệt”

“Có ai biết xuất thân của 2 cô gái này không? Nhìn qua cũng khá là bình thường, cách ăn mặc rất là bình dân”

“Hầu hết chúng ta ở đây đều đến sau 2 cô gái đó, cho nên khó mà biết được”

“Hình như tôi biết một trong 2 cô gái đó, nhà của tôi ở gần thị trấn Nhà Bàng. Cô gái ở cửa bên phải rất giống với một người ở chỗ tôi ở”

“Thật sao? Người anh em, có thể kể chút cho bọn ta nghe không? Nếu chúng ta không vượt qua kiểm tra thì cũng có thể tranh thủ kéo chút quan hệ”

“Nói thật, tôi cũng không quen biết cô ta. Chỉ biết là cả nhà cô ta ở một khu khá hẻo lánh trên kênh Trà Sư. Gia cảnh tương đối là nghèo khó, ….”



Tại một khu vực hẻo lánh trên con đường nằm ven kênh Trà Sư

Một chiếc xe điện sang trọng đang đậu ở ven đường. Cách đó không xa là một căn nhà gỗ đơn sơ, phạm vi hơn 1km xung quanh không còn căn nhà nào khác.

Bên trong xe, tên tài xế đang kiểm tra thông tin gì đó. Sau một lúc, hắn nói với một gã thanh niên ngồi ở ghế sau.

“Thiếu gia, đã kiểm tra kỹ lưỡng, phía trước chính là nơi ngài muốn tìm”

Gã thanh niên này đang ôm trong tay 2 cô gái, bàn tay liên tục xoa nắn núi đôi, mỗi tay một cô. Nghe tài xế nói chuyện thì hắn mới dừng tay lại.

Kính xe hạ xuống, hắn hơi thò đầu ra nhìn ngôi nhà đơn sơ mà tên tài xế nói. Trong đầu dường như đang suy tính chuyện gì đó. Một lúc sau, hắn nói với cô gái bên cạnh.

“Gọi đội Vệ Hổ đến đây!”

“Dạ thiếu gia”

Cô gái nghe lệnh thì lấy điện thoại ra nói chuyện. Tên thanh niên thì lại ló đầu ra nhìn về căn nhà, ánh mắt của hắn lóe lên vẻ tàn độc.

“Dám làm bẽ mặt bổn thiếu gia, để ta xem biểu cảm của cô sẽ như thế nào khi trở về nhà”



Tại khu vực tuyển dụng

Đã sắp vượt qua 20 phút, Lý Linh và Lê Bích vẫn chưa bước ra. Bầu không khí toàn bộ khu vực tuyển dụng đều tập trung chú ý tới cánh cửa B.

Đứng ở vị trí chủ trì, Trần Hồng Thắm cũng rất chờ mong. Hư Linh từng nói với cô, nếu có người vượt qua 20 phút bên trong thì hãy báo lại với Hư Linh.

Theo Hư Linh giải thích, có thể vượt qua 20 phút thì chắc chắn là người có thể tin được ở mọi phương diện. Có thể nhận vào Thất Sơn Tiên Môn để đào tạo đặc biệt.

Nếu vượt qua được 25 phút, người đó còn mang theo “khí vận” hơn hẳn người bình thường rất nhiều. Thu về tông môn sẽ giúp được rất nhiều cho Trần Minh Quân.

Thời gian 20 phút đã trôi qua, Trần Hồng Thắm nhanh chóng gọi báo cho Trần Minh Tuấn. Sau đó, Trần Minh Tuấn lại báo với Hư Linh.



Bên trong ảo cảnh

Lê Bích đang đóng vai một nữ tu sĩ tán tu. Cô đang cùng những người bạn đồng hành đang trên đường đến thăm dò một hành tinh bỏ hoang.

Hành tinh này chỉ to bằng một nửa Mặt Trăng. Nghe nói là một tổng bộ của một môn phái tu luyện bị lãng quên. Toàn bộ thành viên của môn phái này đều bị giết chết bởi một cú sốc tinh thần lực do vũ trụ hình thành.

Loại tai nạn này hiếm thấy nhưng vẫn thường xảy ra. Theo kiến thức trên Địa Cầu mà nói thì chính là năng lượng của một vụ nổ siêu tân tinh. Nhưng nó không thuộc năng lượng vật chất mà thuộc phạm trù tinh thần.

Thứ năng lượng hủy diệt tinh thần này sẽ quét qua và xóa sạch toàn bộ những gì thuộc phạm trù tinh thần, linh hồn của mọi sinh vật sống là đối tượng hàng đầu bị đánh tan.

Theo kịch bản của ảo cảnh, Lê Bích đã ở trên Địa Cầu tu luyện rất lâu. Địa Cầu thời điểm này đã không còn như xưa, nền văn minh khoa học kỹ thuật đã trở thành công cụ phục vụ tu sĩ. Phạm vi xung quanh Thái Dương Hệ đều có dấu chân tu sĩ của Địa Cầu.

Địa Cầu cũng đã từng trải qua những lần đụng mặt tu sĩ “ngoài hành tinh”. Đủ thứ sinh vật kỳ lạ đều đã không còn quá kỳ lạ. Bên ngoài vũ trụ, ngoài con người thì còn rất nhiều sinh vật có trí tuệ khác.

Chuyện đi lại giữa những hành tinh đã không còn quá xa lạ. Cổng không gian và những chiếc phi thuyền vũ trụ trở thành phương tiện rất dễ dàng mua được.

Lê Bích cũng thường xuyên ra bên ngoài vũ trụ để khám phá tìm kiếm cơ duyên. Gần đây, cô nghe nói liên minh tán tu tìm thấy một hành tinh bỏ hoang. Có nhiều cơ duyên, nhưng cũng nhiều nguy hiểm.

Sau nhiều lần tìm hiểu, Lê Bích đã mua được vé để lên một chiếc phi thuyền đến hành tinh nói trên.



Phi thuyền chở theo Lê Bích và phi hành đoàn đáp xuống bề mặt hành tinh

“Chỉ huy, đã đáp thuyền an toàn. Xác nhận xung quanh bán kính 80km không có tu sĩ nào khác. Đã thiết lập vùng an toàn, sẽ không có phi thuyền khác tiến đến”

Người chỉ huy của con thuyền nghe xong báo cáo thì liền ấn một cái nút trên bàn và nói

“Tất cả tán tu nghe đây, thời hạn tối đa là 3 tháng. Sau 3 tháng, thuyền sẽ cất cánh rời khỏi đây, ai không trở lại thuyền thì tự lo liệu, chúng tôi không chịu trách nhiệm. Bây giờ mọi người có thể tự do ra ngoài thám hiểm”

Sau đó, một tiếng động lớn vang lên. Ánh đèn liên tục nhấp nháy kèm theo âm thanh bíp bíp. Cùng lúc đó, hơn 20 cánh cửa nối thông với bên ngoài từ từ mở ra. Mỗi cánh cửa là một căn phòng, bên trong có khoảng 1000 người.

Bọn họ đều là những tán tu, cùng nhau trả phí cho thuyền trưởng của con thuyền để đến đây thám hiểm.

Đoàn tu sĩ lục đục đi ra, Lê Bích cũng không ngoại lệ. Trọng lực của nơi này khá yếu, mọi người có thể vận dụng thân pháp để di chuyển rất nhanh.

Một hành tinh nhỏ bé và bị bỏ hoang thì không khí dĩ nhiên là không có. Nhưng mà tu sĩ thì chỉ cần không cạn linh khí là có thể sinh tồn. Tu sĩ càng có tu vi cao thì thời gian sống không cần không khí để thở càng lâu.

Bề mặt hành tinh này khá là trơ trọi, toàn là đá với đá. Địa hình vô cùng hiểm trở, núi cao, vực sâu, cái gì cũng có.

Quan trọng hơn hết là những trận pháp phòng thủ ở nơi này. Đây là tổng bộ của một môn phái, sẽ không thiếu những trận pháp bảo vệ. Không cẩn thận sẽ rơi vào trong đó. Nhẹ thì bị vây cho tới chết, nặng thì trực tiếp bị sát trận giết chết tại chỗ.

Trên con thuyền này, Lê Bích không quen biết ai. Cô cũng chỉ muốn độc hành tìm kiếm cơ duyên. Cô đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Cũng không có cái gì để làm tiêu chuẩn đánh giá, cô đành chọn một phương hướng rồi bay đi. Địa điểm mà cô đang nhắm tới chính là một ngọn núi nhìn vô cùng hiểm trở.

Nhìn thì thấy gần, nhưng khoảng cách cũng khá xa. Phải mất hơn 10 phút sau thì cô mới tiếp cận được ngọn núi.

Lê Bích định bay thẳng lên đỉnh núi thì trong lòng có chút cảm giác bất an. Cô rất tin vào cảm giác của mình, cho nên liền dừng lại.

Cô hạ độ cao xuống khoảng cách an toàn, sau đó từ từ bay đến gần ngọn núi.

Ngay khi cô tiếp cận đến gần chân núi, đột nhiên huyệt đạo toàn thân của cô bị phong bế. Sau đó, cô rơi từ trên cao xuống, tốc độ rơi cũng khá nhanh, rõ ràng trọng lực nơi này mạnh hơn bên ngoài rất nhiều.

Lê Bích có hơi bị kinh sợ, nhưng tâm trí của cô vẫn rất thanh tĩnh. Cô cố gắng cuốn tròn người lại, cố gắng giảm chấn động nhiều nhất có thể khi rơi.

“Bịch! ….Rắc! …”

“Phốc …”

Lê Bích tiếp đất bằng thân thể, tiếng xương cốt vỡ vang lên. Nội tạng của cô cũng bị chấn thương nghiêm trọng. Cô không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Lê Bích gian nan dùng tay chống đất ngồi dậy, miệng đỏ thắm máu tươi. Cô nhìn xuống đôi chân, xương cẳng chân trái của cô đã gãy một góc 90 độ. Khúc xương gãy đâm xuyên qua da thịt ra bên ngoài, nhìn vô cùng kinh dị.

Với vết thương này, nếu không thể điều động linh khí, cô đã nắm chắc cái chết ở chỗ hoang sơ này. Hi vọng duy nhất của cô là sẽ có người đi qua nhìn thấy.

Đây chính là rủi ro của việc độc hành thám hiểm. Nếu có chuyện chẳng may, sẽ không có đồng đội hỗ trợ.