Thất Sơn Tiên Môn

Chương 147: Triệu tập




Trần Minh Quân xuất hiện tại chính điện của Thất Sơn Tiên Môn. Truyền ra một đạo mệnh lệnh cho Hư Linh, yêu cầu tập hợp toàn bộ đệ tử và nhân viên của tông môn.

Sau đó, hắn liền nhập tâm nghiên cứu cải thiện Minh Quân Tiên Pháp. Hiện tại có rất nhiều thứ cần cải tiến cho giáo trình tu luyện này. Bản thân hắn chính là chuột bạch, nếm nhiều trái đắng, hắn không muốn người khác cũng bị tương tự.

Không thể không nói, suy nghĩ kiểu này mang đậm nghĩa cử cao đẹp. Nhưng nếu ra ngoài vũ trụ kia, cách nghĩ này sẽ trở thành kẻ ngu trong mắt của người khác.

Một thế giới lấy thực lực vi tôn, đạo lý và đạo đức chẳng có gì đáng để nhắc tới. Nấm đấm người nào to thì người đó chính là đạo lý. Lịch sử ở đâu cũng do kẻ chiến thắng viết nên, cho nên, muốn làm người tốt, trước tiên cần phải mạnh.

Cũng tương tự như vậy, trong một xã hội kim tiền, lời nói của người giàu chính là cát ngôn. Kẻ nghèo nói nhiều thành ba hoa chích chòe mà thôi.

Chuyện đó để nói sau. Ít nhất, sự việc Trần Minh Quân đang làm cũng là vì bảo vệ quê hương. Hắn luôn có lo sợ trong lòng, sợ một ngày bất ngờ chạm mặt tu sĩ ngoài vũ trụ. Nếu đối phương là một kẻ hùng mạnh đầy giả tâm, số phận của Trái Đất chắc chắn sẽ rất bi thương.



Cũng ở bên trong không gian châu,

Tại một hang động thiên nhiên cách Thất Sơn khoảng 300 km. Hang động này có miệng hang hướng ra biển lớn.

Hang khá rộng, đường kính phải hơn 5 mét, bắt đầu từ bãi biến đi sâu vào thân của một ngọn núi ven biển. Lối đi uốn lượn hình chữ z, thay đổi hướng liên tục.

Sâu bên trong hang động, liên tục phát ra tiếng va chạm keng keng. Thỉnh thoảng lại là tiếng đá núi bị cái gì đó đập trúng.

Một lúc sau, từng bóng người trong hang vọt ra, bộ dáng chật vật vô cùng. Tổng cộng có 6 người, 4 nam 2 nữ. Tất cả đều thương tích đầy mình, đa phần là vết thương va chạm mạnh. Giống như họ liên tục bị ô tô tông trúng vậy.

Vừa chạy ra bên ngoài, 6 người đồng thời phân tán ra thành hình vòng cung. Mắt hướng vào miệng hang, như đang chờ đợi thứ gì đó, ánh mắt vô cùng tập trung và căng thẳng.

Bọn họ không chờ quá lâu, từ trong miệng hang tối ôm đã xuất hiện 2 đốm sáng màu đỏ. Sau đó, một con rắn lớn bò ra, nó ngẩng cao cái đầu lên, lưỡi liên tục thè ra thụt vào. Ánh mắt của nó đỏ tươi như máu, phát ra ánh sáng tà dị, nhìn vào dễ làm người ta khiếp sợ.

Con rắn này có vòng thân to không kém gì thân hình của một người trưởng thành. Khi nó ngẩng đầu lên, cao phải tới 7 mét. Từ trên cao nhìn xuống 6 người đang chia ra bao vây lấy nó.

Phần cổ con rắn có chút vết thương nhẹ, vài chỗ bị tróc cả vẫy. Máu tươi đang từ từ rịnh ra. Bề ngoài nó trông rất giống rắn hổ mang chúa, nhưng mang của nó có màu đỏ tươi. Toàn thân được bao phủ bởi một lớp vải màu xanh lá đậm.

Không chần chừ quá lâu, con rắn chỉ quan sát 6 người một thoáng thì liền há miệng ra. Lập tức xuất hiện 2 tia nước trắng đục bắn thẳng tới hướng của một người đối diện.

Tốc độ bắn của tia nước này rất nhanh, như xuyên qua không khí, trong một cái chớp mắt đã tiến sát tới người kia.
— QUẢNG CÁO —


Quan sát thấy người kia giống như không có phản ứng, một người khác hô to lên

“Đình Hoa sư đệ, cẩn thận!”

Nguyễn Đình Hoa đang dùng thiên phú của mình quan sát dao động linh hồn của con rắn, nhất thời không chú ý. Vừa nghe tiếng hô thì định thần lại. Mắt thấy tia nước đã gần sát trước mặt. Nguyễn Đình Hoa chỉ kịp đạp mạnh chân, cả người phóng nhanh lên cao và xuôi hướng về sau.

Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều bọt nước rơi lên thân hắn. Quần áo những chỗ bọt nước chạm tới thì chẳng khác nào giấy vụn gặp nước, tan rã ra, bốc lên mùi hôi thối không thể ngửi được.

Chưa hết, số bọt nước này nhanh chóng chạm lên da thịt của Nguyễn Đình Hoa. Một cảm giác đau đớn như bị nướng trên lò lửa ngàn độ truyền tới đầu óc. Nguyễn Đình Hoa cắn răng chịu đựng, nhánh chóng xoay chuyển thân hình, đạp mạnh vào không khí để đẩy thân hình xuống biển.

Nhờ sự pha loãng nhanh chóng của nước biển, trên mặt Nguyễn Đình Hoa lúc này mới thấy dễ chịu hơn. Nhưng mà những chỗ tiếp xúc với bọt nước cũng đã bị hoại tử, trông bầy nhầy rất khủng khiếp.

Ở trên bãi biển, chỗ tia nước rơi lên cát, đang bốc khói trắng nghi ngút. Những tiếng xèo xèo liên tục phát ra. Những phần cát bị dính phải đều chuyển thành màu đen, như bị nung chảy ra, đặc sền sệt.

Sự việc diễn ra cực nhanh, khi Nguyễn Đình Hoa vừa đạp chân phóng về sau thì từ bên trái con rắn, một người khác cũng đã đạp chân phóng về phía sau cổ con rắn. Người này hai tay cầm một thanh đại đao, thân đao khi được truyền vào linh khí thì phát ra ánh sáng lấp lánh.

Một tiếng KENG vang lên, lưỡi đao chém lên con rắn như chém vào sắt thép. Ánh lửa kim loại va chạm tung tóe, một vài mẫu vẩy rắn bông lên và rơi xuống.

Con rắn há miệng phát ra âm thanh the thé chói tai, mặc dù không bị thương gì nặng, nhưng đau đớn làm nó tức giận vô cùng.

Nó còn chưa kịp làm gì tiếp theo thì đã có một bóng roi bay nhanh tới, nhắm thẳng tới một bên mắt của nó. Dường như đôi mắt là nơi rất nguy hiểm với nó, trong ánh mắt tỏ vẻ kiêng kị rõ rệt.

Nó nghiêng đầu sang một bên để né đòn tấn công vừa rồi. Đồng thời nhanh chóng bò ra khỏi hang, nó chỉ ló phần đầu và một chút phần thân ra, chiến đấu sẽ rất bất lợi.

Thế nhưng, nó vừa hơi nghiêng qua thì trong đầu liền cảm giác hơi choáng, làm động tác của nó bị khựng lại. Đứng ở dưới biển, Nguyễn Đình Hoa nở nụ cười đắc ý, hắn lại thành công tấn công linh hồn đối phương lúc sơ suất.

Lần này có vẻ hiệu quả rất cao, nên thời gian choáng của con rắn cũng dài hơn. Không bỏ lỡ thời cơ này, bóng roi xuyên thẳng tới trực diện đánh vào đồng tử một bên mắt của con rắn.

Khi bóng roi rút lại, một bên mắt của nó chỉ còn là một đám huyết nhục bầy nhầy. Đau đớn thân xác làm cho con rắn thoát khỏi cảm giác choáng váng. Miệng nó lại phát ra tiếng the thé khó nghe, đồng thời điên cuồng dãy dụa định bò nhanh ra khỏi hang.

Thế nhưng, từ phía trên đột nhiên phủ xuống một cái bóng đen to lớn. Một thứ gì đó vô cùng to lớn đang rơi thẳng xuống chỗ con rắn. Thứ đó to như một căn nhà cấp bốn. Nhìn thì có vẽ vô cùng chậm chạp, nhưng thực chất đang lao xuống rất nhanh.
— QUẢNG CÁO —

Người dùng đao và dùng roi cũng đã nhanh chóng ra xa phạm vi xung quanh con rắn. Bản thân con rắn dường như cũng nhận ra có điều không ổn. Nó ngoái lại nhìn lên trên, con mắt còn lại tỏ ra sợ hãi tột đỉnh.

Chỉ một cái chớp mắt sau

“UỲNH … ẦM … ẦM … ẦM …. RÀO …..”

Thứ to lớn kia rơi thẳng xuống con rắn, tạo ra một trận địa chấn nhỏ. Nó lăn mấy vòng, tạo ra những tiếng động kinh hồn, rồi thẳng hướng mặt biển mà chìm sâu mất dạng.

Tại chỗ cửa hang, chỉ còn lại một ít máu thịt be bét, phần thân rắn bên trong hang vẫn còn đang co giật.

Một lúc sau, 3 bóng người từ phía trên bay xuống, hội hợp với 3 người dưới đất.

Ngay khi con rắn phát động tấn công, lúc Nguyễn Đình Hoa rơi xuống biển thì đã có 3 người bay lên vách núi cao. Tại đó đã có sẵn một cái bẫy thiên nhiên, một tảng đá to lớn tự nhiên nằm kẹt trên đó. Chỉ cần phá hủy một phần bị kẹt là tảng đá sẽ rơi xuống.

Nhị sư tỷ Tiểu Thiên cùng với đại sư huynh Trương Minh Tuấn làm nhiệm vụ tấn công thu hút chú ý của con rắn. Nguyễn Đình Hoa thì tìm cơ hội tấn công linh hồn làm đối phương choáng váng. Kế hoạch thuận lợi giết được con rắn.

Bọn người này là 6 đệ tử đứng đầu Thất Sơn Gia Viên. Đang cùng nhau ra ngoài thả lỏng và lịch luyện.

Sau khi hội hợp, cả 6 người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả đám không khỏi cười to thỏa mãn. Được một lúc, một nữ đệ tử tiến lại gần Nguyễn Đình Hoa hỏi thăm

“Đình Hoa sư huynh, anh có sao không?”

Nguyễn Đình Hoa vì mất cảnh giác mà suýt gặp nguy hiểm. Mặc dù thoát hiểm, nhưng vẫn trả giá nhất định.

“Cảm ơn Mỹ Dung sư muội, anh không sao đâu. Chỉ bị chút thương tích ngoài da thôi. Hơi phiền toái nhưng chắc một tuần là ổn”

Trương Minh Tuấn cũng tiến đến nói giọng nghiêm khắc

“Đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, trong lúc quan sát dao động linh hồn thì phải luôn chú ý xung quanh. Đệ dùng hết tâm trí vào một việc thì bị tấn công làm sao mà kịp phản ứng”

Nguyễn Đình Hoa biết mọi người chỉ đang quan tâm mình, hắn cười trừ rồi nói

“Đệ biết rồi mà, lần sau đệ sẽ chú ý!”
— QUẢNG CÁO —


“Còn có lần sau?”

“Không có, không có nữa!”

Đúng lúc này, tất cả 6 người đồng thời nghe trong đầu vang lên tiếng nói

“Trưởng môn đã trở lại, yêu cầu tất cả đệ tử và nhân viên Thất Sơn Tiên Môn trong vòng 10 ngày phải trở lại tông môn, tập hợp tại chính điện”

Tiểu Thiên nghe xong thì nhìn Trương Minh Tuấn hỏi

“Đại sư huynh, anh có nghe thông báo vừa rồi không?”

Trương Minh Tuấn gật gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng hưng phấn và vui mừng.

“Ta cũng có nghe”

Nguyễn Đình Hoa giơ tay lên phát biểu

“Ta cũng vậy”

Đỗ Xuân Ngọc cũng lên tiếng xác nhận. Sau đó, Phạm Mỹ Dung và Triệu An Quốc cũng xác nhận tương tự.

Cả bọn lại nhìn nhau, đồng thanh nói một chữ

“VỀ!”

Cả 6 thân ảnh liền hành động, từng bóng người bay qua những ngọn cây, hướng về Thất Sơn Tiên Môn mà phóng bay đi. Người nào cũng đều có chút tay chân rung rung vì hưng phấn.