Thất Sơn Tiên Môn

Chương 152: Dự định về Thần Thành




Trần Minh Quân nhìn thấy biểu hiện của lão ta thì càng nghi ngờ. Hắn lại hỏi thêm

“Sao vậy? Ngươi có tội gì? Có chuyện gì khó nói lắm sao? Không cần phải sợ, có chuyện gì thì cũng có thể nói ra. Ta sẽ không giận chó đánh mèo, cũng không dễ dàng gây ra cảnh máu tanh gì đâu”

Sở dĩ hắn nói vậy là bởi vì hắn hiểu rõ thế giới này. Chuyện Vệ Thần vui giận thất thường, giết chóc tùy ý cũng chẳng hiếm gì.

Nghe Trần Minh Quân nói, Nhân Tâm nhất thời nhớ lại. Từng hành vi cử chỉ của vị Vệ Thần này đúng là rất “hiền hòa”, “dễ gần”. Mới cách đây không lâu còn từng ra tay trị ác. Người như vậy sao có thể chỉ vì thấy phiền mà tức giận được.

“Không lẽ là do mình sợ bóng sợ gió, chính mình tự hù mình?” lão ta tự nói trong lòng.

Nghĩ vậy, lão ta ngước mặt nhìn lên Trần Minh Quân. Khi thấy biểu cảm bình tĩnh của Trần Minh Quân thì lão ta biết bản thân đã quá sợ hãi mà thất thố rồi. Lão ta liền vội vàng cung kính đáp

“Dạ bẩm đại nhân, …. chuyện này … là tiểu nhân tưởng đại nhân tức giận”

Nghe vậy, Trần Minh Quân chỉ muốn trợn mắt lên, cũng rất muốn tự chỉ tay vào mũi mình mà hỏi “Ta giận từ lúc nào?”. Thế nhưng, hắn cũng chỉ nghĩ thôi, thay vào đó, hắn vẫn điềm đạm nói

“Không có chuyện đó đâu, đứng lên đi. Còn nữa, báo cho những người kia, họ muốn gặp ta thì cứ tiến đến”

Chuyện này thì Trần Minh Quân cảm thấy chẳng những không thấy có vấn đề mà còn thuận tiện cho hắn không ít. Mục đích lần này của hắn là biến Bách Sơn Thành trở thành Thần Thành dưới danh nghĩa của hắn. Cho nên, gặp mặt những thế lực đứng đầu trong thành là chuyện cần làm. Nếu đã có thể gặp luôn một lần thì quá tốt, đỡ cho hắn chạy đi chạy lại nhiều lần.



Cái gọi là Thần Thành, chính là tòa thành mà một Vệ Thần chọn làm nơi giao tiếp với bên ngoài. Gần như tất cả mọi sự vụ gì thì cũng sẽ thông qua Thần Thành để tiến hành. Lấy ví dụ như tuyển người, công bố “thần dụ”, hay thậm chí là hiển hóa “thần tích”, … Có thể hiểu Thần Thành như là quầy tiếp tân của một Vệ Thần vậy.

Điều quan trọng nhất là, Thần Thành sẽ là nơi đặt tượng chính của Vệ Thần. Nếu một Vệ Thần ở cách quá xa các tín đồ, bức tượng sẽ trở thành kho lưu trữ tạm thời của Vệ Thần. Thông qua khắp nơi cúng bái và hướng đến, bức tượng sẽ thu nhận và tích tụ tín ngưỡng lực.

Trần Minh Quân rất hứng thú với loại năng lượng này. Bởi vì ngay cả trong ký ức của một vị tôn giả cũng không có đề cập đến.

Nhân Tâm nghe Trần Minh Quân đồng ý gặp mấy người kia thì trong lòng vui mừng lẫn lộn với nhau. Sâu thẳm trong lòng, lão ta rất hy vọng Trần Minh Quân sẽ từ chối. Khi đó, gia tộc của lão ta sẽ chiếm trọn lợi ích. Tuy nhiên, xét về mặt tình nghĩa và lợi ích chung của toàn thành, lão ta cũng muốn mấy người kia có cơ hội phát triển thêm.

Mặc kệ lão ta nghĩ gì, giờ Trần Minh Quân đã lên tiếng, lão ta chỉ có thể chấp hành. Nhân Tâm liền cho người đi báo tin cho ba người bạn già kia của lão. Bản thân lão thì phải ở lại chỗ này để nghe Trần Minh Quân phân phó.

Mà trên thực tế, đúng Trần Minh Quân có chuyện cần làm với lão. Chính xác hơn là có chuyện cần làm với Tung gia. Hắn nghiêm túc nhìn lão Nhân Tâm, ánh mắt uy nghiêm hạ đặt mệnh lệnh

“Bây giờ ta cần tra xét một chút vấn đề, lão hãy đi gọi tất cả cao tầng và đệ tử chính thống quan trọng nhất của Tung gia lập tức tiến vào bên trong!”

Nhân Tâm nghe vậy thì trong lòng vui mừng hớn hở, lão liền cung kính đáp

“Xin tuân lệnh đại nhân!”

Nói rồi lão ta liền cất bước đi ra bên ngoài. Sau đó, từ trong đám đông đệ tử mà chọn ra những người quan trọng nhất. Chủ yếu là các để tử dòng chính hoặc là đệ tử có tư chất tốt và thuộc hạ quan trọng. Còn những thành viên cao tầng khác thì đã ở sẵn bên trong rồi.

Không tới nửa tuần trà trôi qua thì Nhân Tâm đã trở lại. Cùng đi theo vào cùng với lão là một đám lớn đệ tử của Tung gia. Trong đám người này, có trung niên, có thanh niên, cũng có thiếu niên. Trần Minh Quân nhìn sơ qua thì thấy có ba người mà hắn vẫn còn nhớ mặt, đó là một lão già, một trung niên và một thiếu niên.

Người thiếu niên kia có phong thái khá nho nhã, quần áo trên người theo phong cách thư sinh. Người này là cháu ruột của Nhân Tâm, con của gia chủ Tung gia, tên là Thiếu Thiên. Đây cũng là người đã mất khống chế xe thú kéo và đâm vào xe của Trần Minh Quân lúc trước.

Người trung niên không phải ai khác mà chính là Hắc Hoa. Chính người này đã dẫn người chạy tới đầu tiên sau khi vụ tai nạn xe thú kéo xảy ra. Lúc trước, Hắc Hoa chỉ là vệ trưởng của một đội hộ vệ. Hiện nay đã được thăng lên làm tổng vệ trưởng của tất cả đội hộ vệ.

Còn lão già chính là người thầy thuốc đã xem xét thương thế cho Thiếu Thiên. Trần Minh Quân có ấn tượng bởi vì người này không có tính tình của người cậy già lên mặt. Khi nghe hắn góp ý thì rất là thành ý lắng nghe, có chí cầu tiến rất lớn.

Lúc này, Nhân Tâm hướng Trần Minh Quân rồi cung kính nói

“Bẩm đại nhân, toàn bộ cao tầng và đệ tử quan trọng của Tung gia đều đã có mặt”

Trần Minh Quân nhìn sơ qua thì có hơn 300 người có mặt bên trong đại điện. Dù vậy, đại điện vẫn khá là thoải mái, không có trật một chút nào. Hắn gật đầu hài lòng lên tiếng

“Ừ, tốt lắm!”

Sau đó, thần sắc của hắn nghiêm nghị lại, dùng giọng đầy uy lực mà nói

“Tiếp theo đây, ta sẽ tra xét toàn bộ các ngươi. Trong lúc đó, các ngươi sẽ cảm thấy hơi nhói đau chỗ mi tâm, nhưng sẽ không có nguy hiểm, cũng không có hậu chứng gì. Cho nên, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải đứng yên một chỗ. TẤT CẢ ĐÃ NGHE RÕ CHƯA?”

“Rõ! Thưa đại nhân!” toàn trường gần như đồng thanh đáp lại.

Trần Minh Quân gật đầu

“Được! Ta bắt đầu đây”

Lời vừa buông xuống, Trần Minh Quân liền chia thần niệm ra thành 150 phần. Mỗi phần thần niệm chọn một đệ tử Tung gia, rồi nhanh chóng xuyên qua mi tâm, xâm nhập vào không gian não bộ của đối phương, cũng chính là thức hải. Sau đó, từng tia thần niệm tiến thẳng đến trung tâm của thức hải.

Đối với người chưa mở ra không gian linh hồn, căn nguyên linh hồn sẽ nằm tại vị trí có thể mở ra không gian linh hồn. Do đó, thần niệm của Trần Minh Quân tiến tới trung tâm thức hải là sẽ nhìn thấy căn nguyên ngay.

Còn những người đã mở ra không gian linh hồn, thần niệm của hắn chỉ cần tiến vào không gian linh hồn, rồi lại đi sâu vào không gian linh hồn thì sẽ tìm thấy căn nguyên.

Tuy nhiên, bởi vì hắn chỉ muốn tra xét, cho nên hắn phải áp chế thèm khát của thần niệm tới mức tuyệt đối, tránh làm tổn thương linh hồn lực của đối phương.

Đồng thời, trong quá trình thu thập trí nhớ, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì hắn cũng sẽ không lạc ấn vào đầu mình. Đúng theo kiểu xem xong là quên luôn. Chỉ khi hắn nhìn thấy hành động gì tàn ác ở mức khó mà chấp nhận được thì hắn mới để lại.

Làm như vậy vừa có tác dụng dò xét, lại vừa có thể tránh đụng chạm riêng tư của người khác. Bản thân hắn cũng không muốn đầu của mình trở thành thùng rác trí nhớ.

Sở dĩ Trần Minh Quân muốn tra xét đám người này là vì hắn muốn dùng họ. Hắn vẫn là người xuất thân từ thế giới văn mình, nên rất khó chấp nhận một số hành vi quá tàn ác. Càng không nói tới chuyện sử dụng những người có hành vi tàn ác.

Sau ba lần tra xét, toàn bộ người có mặt đều đã bị sưu hồn. Trần Minh Quân cũng thu được kết quả cuối cùng. Đối với kết quả này, hắn khá là hài lòng. Thậm chí, có thể nói là rất bất ngờ.

Trong số những người có mặt ở đây, Trần Minh Quân chỉ nhìn thấy hơn chục người có một số hành vi khá là tàn ác. Dĩ nhiên là những hành vi này đều được bọn chúng làm trong bóng tối.

Tuy nhiên, hơi suy nghĩ một chút thì hắn cảm thấy cũng có nguyên nhân. Dù bản chất cái thế giới này rất tàn ác, nhưng tộc qui của Tung gia lại khá nhân tính. Trong đó, nghiêm cấm đệ tử trong gia tộc có những hành vi quá tàn ác hay ức hiếp người khác. Chính vì vậy mà số người làm ác cũng rất ít.

Chuyện này giống như “pháp luật” ở Trái Đất. Chính vì có pháp luật mà con người mới đi vào khuôn khổ, hành xử chuẩn mực. Nhưng dù có pháp luật thì vẫn khó tránh có người phạm pháp. Bởi vì mới có một nhóm người trong bóng tối làm ác.

Sau khi đã tra xét xong, Trần Minh Quân dùng sức mạnh không gian châu khống chế những người làm ác đứng yên một chỗ. Lúc này, hắn mới lên tiếng.

“Được rồi, ai còn có thể di chuyển, hãy di chuyển sang cánh trái!”

Lời nói vừa xuống, từng người liền lục đục bước qua bên cánh trái mà đứng. Nhất thời, ở chỗ cũ chỉ còn lại 14 người vẫn đứng yên không nhúc nhích một chút nào.