Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 235: Tuyển người.




CHƯƠNG 235: TUYỂN NGƯỜI.

-Tống đại nhân, ta đợi đã lâu, rốt cục thì Tống đại nhân cũng trở về.

Nhìn thấy Tống Thanh Thư, Tang Phi Hồng cười nói.

-Vẫn tốt chứ, so thời gian thì tại hạ chỉ về trễ hơn vài ngày thôi so với Tang cô nương.

Tống Thanh Thư cười khổ nói.

-May là chỉ có trễ mấy ngày, chứ ta không thể chờ lâu hơn được nữa, bình thường đã quen cả ngày xuất đầu lộ diện trên chốn giang hồ, mấy ngày vừa rồi ở trong gian nhà của một nam nhân, chung quy không tốt lắm.

Tang Phi Hồng sẵng giọng.

-Haha….Tang chưởng môn du hí nhân gian, làm gì mà quan tâm tới nhãn quang của người thế tục.

Tống Thanh Thư trêu nói.

-Tỷ muội của chúng ta từ nhỏ cơ khổ không chỗ nương tựa, tuy rằng lưu lạc khắp nơi, lấy tiếng cười làm kế sinh nhai, nhưng mỗi người đều giữ mình trong sạch, mong rằng Tống đại nhân đừng có trêu đùa.
Tang Phi Hồng sắc mặt trầm xuống, nghiêm nghị nói rằng.

-Là do tại hạ lỡ lời,

Tống Thanh Thư vội vã bồi tội,

-Chuyện lần trước tại hạ đề nghị, Tang chưởng môn đã suy tính như thế nào rồi?

-Tống đại nhân nói chính là gia nhập Niêm Can Xử sao?

Tang Phi Hồng cau mày nói,

-Nhưng trong môn phái của ta, tỷ muội đa số nhược chất yếu đuối, e sợ không giúp gì được cho Tống đại nhân.

-Tại hạ không cần các người xông pha chiến đấu, thì lắng cái gì,

Tống Thanh Thư mỉm cười nói,

-Tại hạ biết được môn đồ Ngũ Hồ môn phân bố rộng khắp, chỉ cần các người trong thu thập tin tức, tại hạ thì lại giúp cho các người được quan trên che chở, bảo đảm các người không bị quan phủ ức hϊếp, được không nào?

-Thế thì được..

Tang Phi Hồng thẳng thắn gật đầu, trong môn phái Ngũ Hồ đa số là nữ tử, lang thang chung quanh hát rong mãi nghệ mà sống, đụng với tiểu tặc giang hồ bình thường, thì chẳng có gì mà sợ, nhưng những năm gần đây nhức đầu nhất chính là đụng tới người trong quan trường, bọn họ thường mượn sức mạnh của nha môn, để cho Ngũ Hồ môn khá là lao đao mệt mỏi khi phải đối phó.
-Đây là lệnh bài Niêm Can Xử, có lệnh bài này, sau này người trong quan trường Tang cô nương đều có thể sử dụng không cần nghĩ ngợi, đương nhiên nếu chưa phải là thời khắc sống còn, thì Tang cô nương cố gắng tận lực chứ đừng dùng tối, để hạn chế tránh khỏi bại lộ thân phận mình.

Tống Thanh Thư đem một tấm lệnh bài Niêm Can Xử đưa cho Tang Phi Hồng.

Nhìn tấm huyền thiết lệnh bài tỏa ra hàn khí, Tang Phi Hồng tặc lưỡi, lệnh bài này này nếu người bình thường muốn giả tạo cũng khó mà làm được.

-Đây là một vạn lượng ngân phiếu, để Tang cô nương hoạt động lúc ban đầu, "

Tống Thanh Thư đem ngân phiếu nhét vào trong tay Tang Phi Hồng,

-Chờ sau khi Tang cô nương đem Ngũ Hồ môn tổ chức lại, tại hạ sẽ đưa thêm, mọi người cũng không cần phải vất vả như trước nữa.
Số ngân phiếu kia vốn là có thể lấy từ trong kho chi trả, có điều Tống Thanh Thư không muốn cho Khang Hi biết, vì thế nên hắn vận dụng tiền của mình, may là khoảng thời gian này quan lại các nơi biếu xén cũng không ít, mà một vạn lượng này so với các quan chức đưa cho hắn, thì cũng không coi là nhiều, đương nhiên đối với dân chúng bình thường, đấy là một con số trên trời, khi thấy vẻ mặt Tang Phi Hồng kích động thì cũng có thể hiểu được.

-Đa tạ Tống đại nhân.

Tang Phi Hồng hít sâu một hơi, trong môn phái Ngũ Hồ môn, thì tỷ muội không phải nữ tử thanh lâu, vẻn vẹn dựa vào mại xướng mà sống, vì lẽ đó thu nhập kém rất xa những nữ tử thanh lâu kia gái, một vạn lượng bạc có thể cải thiện rất nhiều sinh hoạt cho các tỷ muội.

-Ngân lượng này cũng không phải cho không các người,
Tống Thanh Thư khoát tay, ngăn lại Tang Phi Hồng tạ ơn,

-Ngũ Hồ môn hoạt động như thế nào cũng phải để tại hạ thấy được tiềm lực, thì tại hạ mới tiếp tục âm thầm trong bóng tối cung cấp ngân lượng giúp đỡ cho các người.

"Thiên hạ quả nhiên không có bữa ăn nào miễn phí."

Tang Phi Hồng trong lòng cảm giác nặng nề, liền vội vàng hỏi:

-Vậy Tống đại nhân muốn chúng ta làm cái gì?

-Các người giúp tại hạ tìm kiếm một người,

Tống Thanh Thư trong đầu hiện ra Địch Vân nam nhân chất phát kia, tiếp tục nói,

-Nàng tên gọi Thích Phương, trước là ở trong Kinh Châu thành khá có danh tiếng, là thiếu phu nhân của Vạn gia, bây giờ Vạn gia đã biến mất khỏi Kinh Châu thành rồi, không biết bọn họ đi nơi nào, hi vọng Tang chưởng môn có thể giúp tại hạ tra ra được.

“Chẳng lẽ nữ nhân này là người yêu cũ của hắn?"
Ấn xuống nghi vấn trong lòng, Tang Phi Hồng gật đầu nói:

-Không thành vấn đề, ta sẽ đem mệnh lệnh truyền xuống, chỉ là do các chi nhánh của Ngũ Hồ môn từ trước đến giờ phân tán, ta cần chút ít thời gian đem Ngũ Hồ môn chỉnh đốn lại một lần."

-Được, nếu như Tang chưởng môn cần bất kỳ hỗ trợ, đều có thể nói với tại hạ.

Tống Thanh Thư nói.

Có kinh phí đối phương làm làm hậu thuẫn, hơn nữa bất cứ lúc nào có thể điều động Niêm Can Xử trợ giúp, Tang Phi Hồng tự tin dựa vào năng lực của chính mình, hoàn toàn có thể một lần nữa thống nhất lại Ngũ Hồ môn.

Tang Phi Hồng không muốn tiếp tục ở lại Tống phủ, rất nhanh liền vội vã rời đi.

…………………………………………………………………………………………..

Tống Thanh Thư nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, thì cảm thấy lăn lộn khó ngủ, khoảng thời gian này mỗi ngày luôn có mùi hương nồng nàn nhuyễn ngọc bên cạnh, bây giờ một mình trông phòng, thật có chút khó chịu, đột nhiên hắn nghĩ đến Điền phu nhân ở gian nhà bên kia, trong lòng lại nóng hừng hực lên, liền len lút hành tung, phóng ra bên ngoài.
Điền phu nhân sau khi hầu hạ tắm rửa cho Điền Quy Nông, nhìn thấy côn ŧɦịŧ của hắn đã không còn sức sống, trong lòng chua xót cho phu quân của mình, lúc hắn đã ngủ, nàng lau mồ hôi trên mặt mình, rồi trở lại căn phòng sát vách, tuy rằng nàng rất muốn ở chung cùng phòng với phu quân, nhưng Điền Quy Nông không biết có phải là xuất phát từ nguyên nhân bệnh tật của mình, nên dứt khoát không muốn nàng và mình cùng ở một phòng.

"Tên oan gia cũng đã đi rồi, sau này mình phải nên làm gì đây?

Điền phu nhân nằm ở trên giường, khẽ thở dài một hơi.

-Tẩu tử đang nhớ tiểu đệ phải không?

Đột nhiên bên tai Điền phu nhân truyền tới một thanh âm quen thuộc, rất nhanh một nam nhân leo lên giường nằm cùng.

Nhận ra Tống Thanh Thư, Điền phu nhân cố nén rít gào, nhanh chóng nói:

-Ngươi tại sao lại đến đây?
-Nhiều ngày không gặp tẩu tử, tiểu đệ nhớ đến a.

Tống Thanh Thư cười đáp.

-Phu quân của ta còn ở sát vách!

Điền phu nhân cắn chặt môi, nhỏ giọng nói.

-Yên tâm, lấy khinh công của tiểu đệ, hắn không nghe thấy đâu,

Thấy Điền phu nhân như còn muốn nói điều gì, Tống Thanh Thư lại cười nói,

-Với đây là Tống phủ của tiểu đệ, tiểu đệ muốn ngủ gian phòng nào thì ngủ chứ..

-Ngươi làm sao vô lại như thế!

Điền phu nhân co tay đập nhẹ trên lồng ngực Tống Thanh Thư mấy cái, giọng căm hận nói,

-Ngày mai ta sẽ nói Quy Nông thay đổi nơi ở..

-Tẩu tử nếu như tiểu đệ đoán không đoán sai, Điền phủ ở Thịnh kinh thì đã không còn trở về được, hai người trốn đi vội vàng như thế chẳng mang theo được bao nhiêu tài vật, trong khi tại Yến Kinh thành hàng hóa đắt đỏ, vậy thì tẩu tử muốn đổi đi nơi nào đây?
Tống Thanh Thư động đậy thân thể, đã cởi y phục của mình, đem Điền phu nhân ôm vào trong ngực.

Điền phu nhân giãy dụa mấy lần, không có cách nào tránh thoát hắn ôm ấp, đành ai thán nói:

-Giấy không gói được lửa, cùng ở chung dưới mái hiên, ngươi cứ cả gan làm loạn, có ngày Quy Nông sẽ biết chân tướng…

-Ân cứu mạng hắn, tiểu đệ đã không cần báo đáp, thì tự hỏi mình đâu có làm gì có lỗi với hắn,

Tống Thanh Thư giọng nói đột nhiên chuyển lạnh,

-Nếu như hắn thật sự không thức thời, tiểu đệ sẽ đưa tiễn hắn đi Tây phương cực lạc là xong..

-Không được!"

Điền phu nhân kinh hô, hai tay tóm chặt lấy cánh tay Tống Thanh Thư.

-Xem tẩu tử bị dọa sợ đến như vậy,

Tống Thanh Thư nâng lên bàn tay nàng, nhẹ nhàng xoa tay, khi mới bắt đầu thân thể Điền phu nhân run lên một cái, nhưng rất nhanh mềm yếu hạ xuống,
-Tẩu tử yên tâm đi, phẩm tính của Điền Quy Nông thì tiểu đệ so với tẩu tử rõ ràng hơn, thật sự nếu như Điền Quy Nông nếu biết sự tình của hai chúng ta, chỉ cần Điền Quy Nông chưa có đủ thực lực để quyết định, hắn sẽ vẫn nhịn xuống, hơn nữa nếu như hắn còn có hy vọng về việc luyện võ công mà tiểu đệ nói, thậm chí sẽ còn cổ vũ tẩy tử đến câu dẫn tiểu đệ .

-Ta không tin!

Tống Thanh Thư chưa nói hết, Điền phu nhân liền đánh gãy câu nói của hắn.

-Đó là do tẩu tử không biết trong chốn giang hồ này có bao nhiêu tàn khốc, thôi quên đi, không nói nói đến chuyện sát phong nữa,

Tống Thanh Thư lắc lắc đầu, cũng không muốn cùng nàng giải thích thêm,

-Điền Quy Nông đã không còn làm được việc của một người trượng phu nào cũng phải có, mà tẩu tử lại không muốn rời bỏ hắn, sau này tiểu đệ sẽ thay Điền Quy Nông nhận lấy cái trách nhiệm đó để giúp cho tẩu tử được thỏa mãn..
Điền phu nhân đỏ mặt đẩy ra bàn tay của Tống Thanh Thư chuẩn bị muốn duỗi xuống âm hộ của mình, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn:

-Ngươi có phải là vì muốn thân thể của ta, nên mới nhận lời giúp đỡ Quy Nông?

-Nếu không phải vậy, tiểu đệ cùng Điền Quy Nông không quen không biết thì làm gì tiểu đệ bỗng nhiên lại giúp hắn?

Tống Thanh Thư ép tới, lần này Điền phu nhân cũng không cách nào chống cự nữa.

Đúng ra thì Tống Thanh Thư cũng không có nói thật, hắn có thèm khát sắc đẹp và thân thể của Điền phu nhân, thế nhưng cũng không háo sắc đến mức làm lu mờ đi tâm trí khi lưu lại một kẻ gian trá xảo quyệt như Điền Quy Nông ở bên cạnh mình, kỳ thực là hắn biết Điền Quy Nông có năng lực, võ công của Điền Quy Nông tuy rằng không phải là cao thủ đệ nhất lưu, thế nhưng hắn tạo nên bố cục âm mưu thì tuyệt đối là một tay hảo thủ.
Tống Thanh Thư bây giờ đang cần những thành viên nòng cốt, nhưng lấy danh tiếng của hắn ở trong chốn võ lâm hiện giờ, e rằng mạng lưới của hắn sẽ không thu được nhân sĩ chính phái nào, vì lẽ đó đành phải ở trong đám gian xảo này đãi cát tìm vàng, trong đám người này vấn đề lớn nhất là phẩm cách không ra gì, chứ so ra thì năng lực không hề thua kém những nhân vật chính phái.

Nhưng những điều này Tống Thanh Thư không nói cho Điền phu nhân biết rõ, hắn cứ để cho Điền phu nhân tưởng rằng là nàng hy sinh bản thân để đánh đổi tương lai về sau cho phu quân của mình, kỳ thật cũng tốt, nữ nhân hồng hạnh xuất tường thì cần kiếm một cái cớ thuyết phục cho bản thân mình, mà bản thân Điền phu nhân đã cho nàng cái cớ như vậy….

……………………………………………………………………………………….
Điền phu nhân sốt ruột giãy dụa thân thể, phần eo của hắn hẩy tới, qυყ đầυ côn ŧɦịŧ lửa nóng đã chen vào bên trong cửa miệng u cốc, thẳng tặp một đường nhấn tới đội tới cổ hoa tâm của nàng mới đình chỉ.

Điền phu nhân dùng sức cắn răng, nhưng tiếng rêи ɾỉ theo từ yết hầu xông ra, hai bàn tay tay nắm chặt lấy vải giường, đôi chân cũng kéo căng lên, nàng cảm thấy trong u cốc từng phân một đều bị côn ŧɦịŧ lấp đầy, ngay sau đó thân thể của nàng hướng lên cong lên gần nửa độ cong hình vòng tròn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra một hồi rêи ɾỉ nói:

-Á…..nhấn nhẹ... ĐIền Quy Nông vẫn còn sát vách...um..

-Tiểu đệ sẽ nhấn mạnh hơn nữa, chỉ cần tẩu tử không kêu ra tiếng, thì hắn làm sao mà nghe được a?

Tống Thanh Thư lộ ra một tia cổ quái đắc ý, bắt đầu nhúc nhích phần eo.
Điền phu nhân khẩn trương vỗ lấy trên người Tống Thanh Thư,

-Ta lo lắng cả Điền Thanh Văn, nàng từ trước đến giờ luôn đối phó với ta, cả ngày muốn tìm nhược điểm của, nếu như bị nàng phát hiện, thì coi như xong rồi.

-Sợ cái gì, cùng lắm thì tiểu đệ sẽ cùng lúc đưa cả hai mẫu tử các người lên giường …

Tống Thanh Thư đột nhiên rên lên một tiếng

Điền phu nhân nhả ra hàm răng vừa cắn hắn,nói :

-Ngươi nói bậy!