CHƯƠNG 239: GỐC RỄ ĐÔNG GIA QUÁ LỚN.
-Chẳng qua Đông gia bây giờ quá cường thế..
Đa Long lắc đầu,
-Bây giờ thái hậu là người Đông gia, hoàng hậu cũng là người Đông gia, gần đây hoàng thượng lại nạp muội muội Đông hoàng hậu làm quý phi, cực kỳ thương yêu, Đông gia đương nhiên nước lại càng dâng cao.
-Hoàng thượng cùng Vi huynh đệ quan hệ không hề tầm thường, cũng không thể cứ nhìn thiếu phu nhân Song Nhi bị bắt nạt, tại hạ định đến gặp hoàng thượng bẩm báo những chuyện đã xảy ra.
Tống Thanh Thư trầm ngâm chốc lát, nói.
Đa Long do dự một chút, cuối cùng vẫn là khuyên nhủ:
-Tống huynh đệ, có câu nói tại hạ không biết có nên nói hay không….
-Đa tổng quản mời nói.
Tống Thanh Thư thấy trong miệng Đa Long xưng huynh gọi đệ, trong lòng hắn nhổ nước bọt, quan trường Mãn Thanh này, trước mặt xưng huynh gọi đệ, chỉ thiếu điều là sau lưng đâm dao, mình sau này tuyệt đối không để cho Đa Long có bộ dáng chân chất này mê hoặc, nếu Đa Long là một người thẳng tính, thì làm sao có thể ngồi chắc cái chức Tổng quản ngự tiền thị vệ nhiều năm như vậy?
Đa Long sắc mặt cũng không dễ nhìn, cắn răng nói,
-Trong lòng của tại hạ cũng luôn xem Vi huynh đệ là người của mình, nhưng dù sao hắn cũng đã chết rồi, bây giờ vì hắn, lại đắc tội trước mặt hoàng thượng, gây ân oán với Đông gia, thì đúng là kẻ bất trí.
Thấy Tống Thanh Thư nhíu mày, Đa Long tiếp tục nói:
-Tại hạ biết Tống huynh đệ sẽ xem thường tại hạ, do thấy tại hạ không có nghĩa khí ra gì, xin lỗi Vi huynh đệ, nhưng Tống huynh đệ có biết, đây là chuyện vạn bất đắc dĩ a.
-Vạn bất đắc dĩ?
Tống Thanh Thư nghi ngờ nhìn hắn.
-Ai…
Đa Long thở dài,
-Lúc trước khi Đông gia làm khó dễ thiếu phu nhân Song Nhi, tại hạ tuy rằng kiêng kỵ Đông gia thế lớn, nhưng vẫn tiết lộ cho hoàng thượng biết, để hoàng thượng đứng ra, ngăn lại Đông gia, nào ngờ tại hạ vừa mở miệng chưa nói hết, thì hoàng thượng liền bảo tại hạ nếu có thời gian thì đến thăm chừng thiếu phu nhân Song Nhi.
-Ồ?....
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, không biến sắc hỏi,
-Thì đây là việc rất bình thường mà, hoàng thượng cũng có dặn dò tại hạ giống như vậy?
Đa Long liếc mắt nhìn hắn, cười khổ nói:
-Tống huynh đệ, cac hạ ở trong quan trường thời gian quá ngắn, không hiểu hết môn đạo trong này, trong cái vòng tròn này, chúng ta kiêng kỵ nhất chính là lưỡng bại câu thương. Hoàng thượng dặn dò như vậy, các hạ cho rằng Hoàng thượng đúng là để chúng ta đi thăm chừng thiếu phu nhân Song Nhi sao?
-Không phải vậy thì là gì?
Tống Thanh Thư nhướng mày, đầu óc mơ hồ.
-Đương kim thánh thượng anh minh cực kỳ, trong kinh thành chuyện gì xảy ra, hoàng thượng đều biết,
Đa Long lắc đầu,
-Đông gia trắng trợn đối phó quả phụ nhà Vi huynh đệ như vậy, các hạ cho rằng hoàng thượng không biết sao?
Tống Thanh Thư lạnh cả tim:
-Ý Đa tổng quản nói là….
-Cái gì tại hạ cũng không nói qua…
Đa Long lắc tay, nói,
-Khi hoàng thượng bảo tại hạ đến thăm chừng thiếu phu nhân Song Nhi, thì tại hạ đã rõ ràng thái độ hoàng thượng là không có giúp bên nào cả.
-Hai bên không giúp bên nào? Làm sao mà biết.
Tống Thanh Thư cảm thấy suy nghĩ này không đúng lắm.
Đa Long giải thích:
-Hoàng thượng đã biết động thái của Đông gia, dựa vào giao tình của hoàng thượng cùng Vi huynh đệ, nếu thật sự muốn nhúng tay vào, đã sớm cảnh cáo Đông gia, kết quả cuối cùng là hoàng thượng cái gì cũng không nói, trái lại để chúng ta là bằng hữu của Vi huynh đệ đến thăm chừng thiếu phu nhân Song Nhi, đã nói nói lên bởi vì mối quan hệ Đông hoàng hậu với hoàng thượng, cho nên không muốn quản đến việc này, nhưng hoàng thượng vẫn còn có chút hoài cựu, lo lắng thiếu phu nhân Song Nhi bị bắt nạt quá mức, nên mới bảo chúng ta ra mặt trông nom nàng. . .
-Là như vậy?
Tống Thanh Thư lần này mở mang tầm mắt, không nghĩ tới bình thường một câu nói, Đa Long lại giải thích ra nhiều ý tứ như vậy.
-Tống huynh đệ, bình thường thì tôi sẽ không dám nói nhiều như vậy, bắt đầu từ Dương Châu, các hạ và tại hạ cũng coi như là trãi qua cùng chung hoạn nạn, do đó tại mới móc tim móc phổi ra nói đấy,
Đa Long thở dài nói tiếp,
-Không phải tại hạ bạc tình bạc nghĩa, mà do đả rõ ràng thái độ hoàng thượng, cho nên mới không dám can thiệp vào, Sách đại nhân cùng tại hạ đều có gia thất, nếu như đắc tội với Đông gia, e rằng hậu quả khó liệu, nếu Tống huynh đệ có ý định giúp đỡ quả phụ nhà Vi huynh đệ, chúng ta nhất định sẽ âm thầm trong bóng tối giúp các hạ một tay.
-Như vậy a…..
Tống Thanh Thư trầm ngâm một lát,
-Để tại hạ suy nghĩ cái đã..
Đa Long trong lòng cười lạnh thầm nghĩ, xem ra ngươi cũng sợ giống như chúng ta mà thôi, có điều nói thì ngược lại:
-Tống huynh đệ có nhu cầu gì, cứ lên tiếng..
Trở lại trong phủ, Tống Thanh Thư tiếp tục suy nghĩ phải giải quyết vấn đề này như thế nào, cách làm gọn gàng nhất, đương nhiên là đem Đông gia nhổ tận gốc, thì mọi chuyện sẽ tự êm, chỉ là Đông gia bây giờ gốc rễ quá lớn, trong triều đình có lời truyền "Đông bán triều" danh xưng như thế, tức trong triều đình một nửa quan chức đều xuất xứ từ nhà Đông gia, chẳng trách Đa Long cùng Sách Ngạch Đồ không dám đắc tội Đông gia.
Vì lẽ đó ý định diệt trừ Đông gia là bất khả thi nếu dựa vào sức lực của Tống Thanh Thư bây giờ, chắc chắn là không làm nổi. Còn lại, chỉ có phương án là cùng Đông gia hòa giải, nhưng sau khi nghe Đa Long kể lại, lúc trước Vi Tiểu Bảo làm mất mặt Đông gia, nếu muốn hòa giải nói nghe thì dễ nhưng. . .
"Vi Tiểu Bảo a Vi Tiểu Bảo, ngươi chết rồi thì dễ dàng, làm gì mà lưu lại một đống chuyện hư hỏng như thế này.. "
Tống Thanh Thư lẩm bẩm, đột nhiên nhớ đến ngày hôm nay ở Ngự hoa viên đụng mặt Tiểu Đông hậu, trong đầu lóe lên, "Xem ra Tiểu Đông hậu có vẻ tâm địa thiện lương, không giống như tỷ tỷ nàng khó đối phó, có nên bắt đầu từ trên người của nàng ra tay?"
Tống Thanh Thư vẫn đang suy tư, đột nhiên hạ nhân chạy vào bẩm báo, nói có người của Vi tước phủ cầu kiến, hắn sững sờ, muộn như vậy, Vi tước phủ ai tìm đến mình đây?
Khi hắn nhìn thấy Phương Di sắc mặt tái nhợt, trên vai còn có vết đao kéo dài đến nách dưới, không khỏi giật nảy mình, liền vội vàng đi tới, giữ lấy cánh tay của nàng, thân thiết hỏi:
-Phương cô nương, làm sao cô nương lại bị thương nặng như vậy?
Phương Di nhìn thấy lối xưng hô của Tống Thanh Thư như vậy thì nàng rất hài lòng, trong lòng nàng kỳ thực vẫn rất ghét Đào Hồng Liễu Lục vẫn gọi nàng phu nhân. Lúc trước một mặt bởi tình lang Lưu Nhất Chu quá vô dụng, một mặt hoàn toàn là vì bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là ngầm thừa nhận là thê tử của Vi Tiểu Bảo, nhưng sâu trong nội tâm nàng, vẫn không thể nào lọt mắt Vi Tiểu Bảo tên hỗn đản này, giờ nghe được Tống Thanh Thư gọi nàng là Phương cô nương, trong lòng cực kỳ được mềm ngọt, liên đới vẻ mặt cũng nhu hòa không ít, ôn nhu thay đổi cách xưng hô nhẹ nhàng trả lời:
-Tống đại ca, sau khi đại ca đi rồi, Đào Hồng, Liễu Lục hai nha hoàn ra ngoài đi mua vật phẩm, ở nhà chờ lâu vẫn không thấy tăm dạng, chúng ta mới ra ngoài tìm kiếm, mới biết được các nàng bị một đám người bịt mặt bắt đi rồi, muội cùng Song Nhi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể là do Đông gia gây nên, bọn họ tạm thời chưa có ra tay được với Song Nhi, nên chuyển đến những người bên cạnh. Song Nhi thấy Đào Hồng, Liễu Lục bởi vì do nàng nên mới chịu liên lụy, do đó nên quyết định đêm xuống dò xét Đông phủ, tìm cách cứu hai người bọn họ ra, muội khuyên đủ điều nhưng vẫn không được, đành phải đi cùng với nàng, nhưng bên trong Đông gia cao thủ đông đảo, chúng ta rất nhanh bại lộ hành tung, Song Nhi vì cứu muội chạy trước, nên chính mình rơi vào trùng vây, hiện tại…hiện tại e sợ. . .
Phương Di chưa nói xong, nước mắt đã muốn rơi lã chã, Tống Thanh Thư vừa lấy ra Kim Sang dược bôi cho nàng, vừa trách cứ nói:
- Thanh thế Đông gia đến cỡ nào, dựa vào võ công hai người, mà lại có ý định đến Đông phủ cứu ra hai nha hoàn, thật sự là. . .
Tống Thanh Thư không nói hết, nhưng ý tứ rõ ràng.
Cảm nhận được đầu ngón tay của hắn đang luồn vào bên dưới nách mình xoa thuốc, nhiệt khí lòng bàn tay của hắn ít nhiều cũng chạm đến gốc chân bầu vú của mình, bất chợt nàng có cảm giác là hai đầu núʍ ѵú của mình từ từ dựng đứng lên, Phương Di hoảng hốt, cánh tay liền rụt trở lại, lúng túng nói:
-Vốn là muội cũng nói như vậy, cũng nói là để cùng thương lượng với Tống đại ca, nhưng nàng không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp từ chối. . . Tống đại ca, có phải là đại ca có chỗ nào đắc tội với nàng?
Vừa nói, Phương Di quan sát từng li từng tí sắc mặt của hắn.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, trong lòng suy nghĩ Song Nhi chắc bởi vì cái chuyện mà hắn sờ soạng với nàng trước kia, nên bây giờ phòng bị với mình? Có điều nguyên nhân này, hắn làm sao nói được cho Phương Di, đành nói:
-Thiếu phu nhân tính tình ngoại nhu nội cương, không muốn làm phiền đến bằng hữu ngày trước của vong phu mình, nên cũng có thể hiểu được. Đúng rồi Phương cô nương, lúc cô nương rời khỏi Đông phủ là lúc nào?
Phương Di bị hắn dời đi sự chú ý, vội trả lời;
-Khoảng chừng nửa canh giờ trước, muội ở bên ngoài ẩn nấp một hồi, cũng không thấy Song Nhi chạy ra, nghe bên trong truyền đến tiếng nói lao xao, tựa như Song Nhi đã bị bắt rồi. . .
Song Nhi võ công cao hơn Phương Di, rõ ràng nàng có cơ hội đào tẩu, lại vì cứu mình, nên bị người trong Đông phủ cho bắt được, Phương Di tuy rằng chạy thoát, nhưng trong lòng cảm giác cực kỳ khó chịu.
Nghe được Phương Di nói, Tống Thanh Thư trầm xuống nói:
-Phương cô nương, trước cứ về Vi tước phủ dưỡng thương đi, tại hạ đi đến Đông phủ, xem có cách nào cứu lấy Song Nhi ra.
Nói xong hắn không đợi Phương Di trả lời, liền vội vàng hướng phía ngoài chạy đi.
Phương Di nhìn theo, sắc mặt phức tạp, Song Nhi a Song Nhi, tại sao nam nhân này lại quan tâm đến nàng như vậy!
. . . ……………………………………………………………………………………..
Đông Ngạc Luân Đại là con trai trưởng của Đông Quốc Cương, một mặt ỷ vào chính mình là người kế vị Đông gia, mặt khác ỷ vào cô cô là thái hậu, biểu tỷ là hoàng hậu, vì lẽ đó nên không kiêng nể gì ai cả.
Song Nhi cùng Phương Di dò xét Đông phủ, đương nhiên chính là tòa nhà của Đông Quốc Cương, Tống Thanh Thư đã ở Yến Kinh thành thời gian không ngắn, đương nhiên rõ ràng vị trí nơi này.
Ẩn nấp ở một chỗ dưới bóng tối tường viện Đông phủ, Tống Thanh Thư lấy ra một mảnh vải đen bịt mặt lại, hắn lặng yên tiến vào bên trong Đông phủ, cũng không có bị bất luận người nào phát hiện, lấy khinh công bây giờ của Tống Thanh Thư, chỉ cần không phải bên trong dày dặt cao thủ như hoàng cung hoặc là trong phủ Hoằng Lịch, thì đại đa số nơi hắn cũng có thể nói là tới lui tự nhiên.
Loanh hoanh hồi lâu vẫn không có thu hoạch được gì, Tống Thanh Thư trong lòng phiền muộn, đột nhiên nghe được phòng chứa củi truyền đến tiếng hít thở nặng nề, vội vã lặng lẽ tới gần.