Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 2: Tảng băng cứng ngắc ngay bên cạnh




Mùi hương vừa ập tới khoang mũi, cũng là lúc mắt tôi nhìn vào trong thang máy và thấy...Chẹp chẹp...Ai mà đẹp trai thế... nhờ!!! Ôi trời ơi, một người đàn ông có tướng mạo hết sức là “ngon zai”. Trông thần thái và nhan sắc phải nói là đỉnh cao bởi quá ư xuất chúng. Y như mấy nam thần xuất hiện trên màn ảnh và tạp chí á. Đẹp, đẹp trai lắm luôn, phải tung hô là soái ca luôn chứ không phải dạng vừa đâu. Trước mắt ngắm cho đã 2 con ngươi, chứ chung tình hay không thì tôi không quan tâm, với làm gì đến lượt tôi biết.

Nhìn người ấy đóng vest, quần áo chỉnh tề lịch lãm, khí chất trầm tĩnh và đĩnh đạc thế kia, chắc ở cái ngưỡng 30 tuổi chứ ít gì. Nên tôi phải lễ phép gọi là chú rồi! Chú ấy có vóc dáng cao to lắm, tôi đoán là phải cao trên 1 mét 8, cái này là đảm bảo luôn. Khuôn mặt chú rất sắc nét, ngũ quan tuấn tú và cực kỳ hoàn mỹ, chỉ tóm gọn trong 2 từ đó là: xuất sắc. Nhưng đôi mắt hẹp dài và đôi môi mỏng cương nghị đến quá chính trực kia, lại nói lên rằng, đây là 1 người đàn ông rất khó tính và khá lạnh lùng. Và đặc biệt, nhìn dáng vẻ và ngoại hình bên ngoài của ông chú này, tôi chắc chắn, bề ngoài đẹp trai và bên trong lại sở hữu rất nhiều tiền cho coi. Do chú có cốt cách của nhà lãnh đạo và 1 vị đại gia. Vì toàn thân của chú trông sang chảnh dát toàn đồ hiệu từ trên xuống dưới như thế kia cơ mà.

Diễn tả về người ta hết mấy chục dòng, viết muốn lòi cái cái bản họng. Nhưng thực tế, tôi nhìn người ta đúng 3 giây thôi à, rồi vội cúi đầu lễ phép nói:

- Con cám ơn chú!

Tôi thấy chú ấy hơi nheo mắt 1 xíu nhìn tôi, rồi cũng chẳng đáp lại lời nào. Ngó qua thấy cái đống đồ mà tôi đang cực nhọc mang vác, nên chú ấy tự lùi chân vào sâu bên trong, nhường chỗ cho tôi bước vào. Tôi ráng hành động cho nhanh nhẹn để người ta không phải vì mình mà đợi chờ quá lâu. Đẩy hành lý và đống đồ cấp tốc vào trong, tôi định bụng nhấn nút đóng cửa thang máy lại, và thấy chú ấy cũng bấm lên tầng 11 trước đó. Nên tôi đoán, chắc ông chú này cũng ở chung tầng với tôi rồi.

Thang máy chưa kịp đóng lại, tự nhiên ở đâu ra thêm 2, 3 người khác chặn cửa và bước đi vào chung, khi trong thang máy ban đầu chỉ có tôi và chú ấy. Thấy thế, tôi biết điều kéo vali và ôm đồ lùi xích vào bên trong thêm nữa. Nhưng do quá hấp tấp và bộp chộp, cái chân tôi vô tình trẹo 1 cái, khiến tôi mất trớn ngã cái bụp sang bên cạnh người của ông chú soái ca kia, đập nguyên cái má mình ngay bắp tay của chú ấy khá mạnh. Mùi hương rất đỗi nam tính kia lại dội thẳng vào mặt, bao trùm hết khoang mũi của tôi như muốn làm đầu óc của tôi mê muội.

Ấy thế mà, cơ thể của chú vẫn đứng vững không bị hề hấn hay mất đà ngã 1 chiều theo tôi. Vẫn vững chãi như 1 cái tảng băng cứng ngắc bất di bất dịch vậy. Nhưng mà cũng may có tảng băng này, mà tôi đã có điểm tựa để đứng vững lại đó chứ. Không là xác định vỡ răng thấy bà rồi.

Tôi xấu hổ ráng đứng ngay ngắn trở lại, rồi ngước mắt lên nhìn chú đang đứng kế bên tỏ vẻ khó xử. Chú ấy cũng cúi đầu xuống nhìn con bé ốc tiêu như tôi, với chiều cao chỉ đứng tới chấm vai của mình, mà mặt mày không chút biến sắc:

- Xin...xin lỗi chú, con bị trẹo chân!

Cười giả lả và xin lỗi rối rít, vì ngoài chuyện này ra tôi nào biết làm gì nữa đâu. Ấy thế mà chú cũng chả nói gì với tôi, lại ngước mắt lên nhìn thẳng và không tỏ ra bất cứ sự gì. Người gì đâu mà lạnh lùng kinh thiệt. Mà chắc, cũng tại tôi trông quê mùa và 2 lúa như thế này mà, có lẽ người ta tỏ ý xem thường tôi rồi. Vì ngoài chú đại gia này ra, những người vào theo sau, ai nấy cũng ra dáng là người khá giả. Chứ có như tôi đâu, sơ mi trắng quần bò không thể tầm thường hơn, giỏ xách và vali thì cũ kỹ. Có món nào trên người tôi trông ra dáng là người có tiền miếng nào đâu. Tôi biết điều nên lùi bước ra, có ý đứng cách xa chú và mọi người. Tự thấy bản thân mình hèn mọn và thấp kém, nên phải biết thân biết phận 1 chút.

Thang máy dừng ở tầng 4, 6, 8 rồi cuối cùng chỉ còn tôi và chú đẹp trai kia ở lại. Tôi và chú lúc này đứng khá xa nhau mỗi người 1 góc. Bỗng chú chủ động lên tiếng hỏi, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng, phong thái vẫn điềm đạm như nãy giờ không chút thay đổi, khiến tôi cảm thấy hơi giật mình.

- Ở căn hộ số bao nhiêu?

Ớ, tự nhiên ông chú này lại hỏi tôi về chuyện đó chi vậy. Tôi còn đang lưỡng lự không biết có nên trả lời hay không. Vì dù gì tôi và chú ấy vốn là người xa lạ, có quen biết gì nhau đâu nên nhiều khi cũng phải thận trọng chứ. Thấy tôi ậm ờ chưa chịu trả lời, chú vẫn giữ nguyên dáng vẻ khó gần kia, lặp lại câu hỏi 1 lần nữa:

- Bé ở căn hộ số bao nhiêu?

- Hả???? Dạ...

Dường như là mất kiên nhẫn với cái sự lề mề và chậm chạp của tôi, Khi tôi đang mở to mắt nãy giờ nhìn chú chăm chăm, miệng lắp bắp vì sợ không biết ông chú đây, tại sao lại có ý muốn biết về nơi ở của tôi như thế, có ý đồ gì với tôi chăng, nên tôi cũng hơi ớn ớn. Bỗng đôi mắt chim ưng sắc lẹm kia đã lia sang, nhìn thẳng vào tôi và lên tiếng hỏi lần thứ 3, nhưng rút gọn còn lại đúng 2 từ:

- Bao nhiêu?

- Dạ dạ...B113, chính là B113 ạ!

Ui trời mẹ ơi, sau khi chú ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, tôi muốn giật thót cả tim đến quíu giò. Bởi cả người của chú như có 1 thứ uy lực gì đó ghê gớm lắm, có thể ép cung khiến tôi phải đầu hàng mà khai ra ngay vậy.

Vừa kịp lúc, “ting”, thang máy dừng ở lầu 11 và được mở ra. Lúc này, ông chú có thần thái của 1 trùm khủng bố Mafia kia bỗng tiến đến bên tôi, khiến tôi hơi sợ hãi mà vô thức 1 lùi 1 bước. Chú ấy cúi xuống, cầm vali và giỏ xách của tôi mà bang bang kéo ra khỏi thang máy, nhẹ nhàng xách đi 1 mạch. Khiến tôi ú ớ nói với và chạy theo sau gọi:

- Chú, chú làm gì vậy?.... Sao chú lại lấy đồ của con...Chú ăn cướp là con la làng đó nha?

Lúc này tôi bỗng nhớ tới lời của bà nội, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, bởi Sài Gòn vốn giang hồ hiểm ác, nên mất mát sẽ khó lường. Ngay từ đầu tôi tưởng chú ta chính trực lắm, lại ở ngay cái chung cư cao cấp này, ai dè cũng tham lam cái đống đồ cũ kỹ này của tôi sao?

Thấy tôi nói những lời hết sức hoang đường, chú ấy chả buồn quay lại, đặt đống đồ của tôi ngay trước căn hộ B113. Sau đó bước đi sang căn hộ B114 của mình ngay kế bên căn của tôi, rồi mở cửa vào nhà mất bóng luôn.

Chết bà, tôi hiểu lầm người có ý tốt với tôi mất tiêu rồi. Trời ơi nhục và xấu hổ quá đi mất. Người ta muốn xách đồ dùm tôi, mà tôi nỡ lòng nào kêu người ta là ăn cướp. Tự vả vào mỏ mình vài ba cái vì cái tội đã ăn bậy nói bạ. Tôi nhìn qua bên nhà chú ấy 1 lúc, rồi cũng mở cửa căn hộ của mình mà bước vào.

Căn hộ lâu ngày chưa có người ở nên có mùi bụi bặm và ẩm mốc thoang thoảng xung quanh. Với tay mở đèn cho sáng sủa, tôi bắt đầu đi xung quanh nhà để xem phòng ốc ra sao, cũng như mở toang hết tất cả cánh cửa bên trong phòng ra cho thoáng khí. Sau đó bắt đầu kiếm chổi và giẻ lau, đi dọn dẹp sơ để có chỗ ngủ. Và quyết định ngày mai tôi sẽ dậy sớm, để tổng vệ sinh lại toàn bộ căn nhà vậy.

Phòng ngủ bên kia là của bà chị rồi, nhiều đồ đạc của bả còn ở trong đó nên tôi không dám đụng chạm gì đến. Vì thế tôi qua bên phòng ngủ nhỏ bên này bày đồ ra ngủ. Một đêm hơi khó vào giấc do quá lạ chỗ. Trên Đà Lạt nhiệt độ lúc nào cũng se se lạnh nên chùm trăn ngủ đã lắm. Còn ở nơi đây, tôi đâu có dám mở máy lạnh đâu, vì sợ tiền điện nhiều rồi tiền đâu ra mà tôi đóng. Ngay cả cây quạt cũng không có nữa nên thôi, chắc mai đi sắm sửa 1 cây quạt đứng để có gió thiu thiu ngủ cho mát vậy. Chứ trời vầy hầm quá, tôi ngủ không quen với không khí này.

5 rưỡi sáng hôm sau tôi dậy khá sớm, tại ngủ có được đâu. Ráng tranh thủ hôm nay dọn dẹp cho xong, để sáng mai còn phải lên trường làm thủ tục nhập học.

Mở cửa ngoài ban công và tôi bước ra ngoài. Trời lúc này còn chập choạng tối, sương mù lạnh lẽo còn vương vấn trong không khí xung quanh. Cái không khí này mới lạnh giống trên Đà Lạt nè, nhưng trong gió lại không có mùi hoa cỏ và trong lành giống trên Đà Lạt chút xíu nào. Mùi khói bụi và ô nhiễm khiến tôi không dám hít sâu vào trong cuống phổi của mình, như cái cách mà mỗi sáng sớm ở quê nhà tôi hay làm khi mới thức dậy.

Nắm tay vào thành lan can, tôi đang chờ đợi bình mình đến, để xem bình minh trên phố Sài Gòn này có đẹp bằng dưới quê tôi không? Cạch...cửa ban công bên nhà hàng xóm bỗng mở ra. Theo phản xạ, tôi quay đầu qua bên ấy nhìn thì, ông chú ngày hôm qua tôi gặp ở thang máy cũng đang vươn vai gập cổ ở phía lan can ở nhà bên cạnh.

Chú bận nguyên bộ đồ quần áo tay dài bằng vải đũi thoải mái rộng rãi ở nhà. Một vài sợi tóc mái rũ xuống vầng trán cao rất thông thái kia, nên khoảnh khắc này, trông chú lãng tử và phong trần vô cùng. Cảm giác có người đang nhìn mình, chú đưa mắt nhìn sang tôi đang ở phía bên này. Tôi vội toét miệng cười với chú, dẫu cho cái mặt chú vẫn lạnh tanh với tôi. Dù gì hôm qua tôi cũng đã đổ oan cho lòng tốt của chú mà. Nên biết điều bẽn lẽn lên tiếng hỏi thăm chú trước:

- Con chào chú...Con...cám ơn và xin lỗi chú về chuyện ngày hôm qua nha!

- Ừm...

Chú trả lời tôi vỏn vẹn đúng 1 chữ, rồi lại quay đầu bỏ lại vào nhà. Mẹ ơi! Người gì đâu mà lạnh lùng với khó gần quá chừng luôn. Không biết chú ấy đã có vợ con gì chưa, mà tính tình cứng ngắc như thế này, ai mà làm vợ chú chắc cũng hay bị tụt “mood” lắm, vì phải sống chung với tảng băng lạnh giá này nhỉ?

Cuối cùng bình minh cũng đã ló rạng sau những toà nhà cao tầng rồi. Bình minh ở Sài Gòn nhộn nhịp và bận rộn quá, nó trôi qua 1 cách chóng vánh. Chứ không yên bình và thong thả như ở dưới rặng núi bát ngát cây xanh hoa lá dưới quê nhà tôi. Một guồng sống mới bắt buộc tôi phải nhanh chóng thích nghi và hoà nhập. Tôi đưa tay lên che những tia nắng đang rọi thẳng vào mắt khiến tôi bị choá. Và đâu hay biết rằng, sau bức rèm của cánh cửa ban công ở nhà bên cạnh. Cũng có 1 ánh mặt trời cũng rọi mắt nhìn sang tôi nãy giờ.