Thay Chị Gả Cho Vương Tổng Tuyệt Tình

Chương 45: Vợ bắt đầu cuộc sống mới và sự quyết tâm theo đuổi vợ của Vương tổng (1)






Hai tháng trôi qua nhanh chóng, vào buổi sáng đẹp trời, một nhà hàng khang trang mang cái tên “Bánh Bao Nhỏ” được khai trương ngay trên con đường lớn tại ngã tư đông đúc nhộn nhịp.

Tiếng pháo nổ ầm ĩ, đoàn múa lân rình rang ngay trước cửa nhà hàng thu hút nhiều người qua đường ghé vào xem.

Triệu Tỏa Tâm trong chiếc váy đơn giản tao nhã, tóc cột cao từng lọn quăn xõa nhẹ xuống bờ vai, dáng vẻ thật đúng một bà chủ quý phái, cười tươi khi nhìn khách:

“Chào mọi người, tôi tên Triệu Tỏa Tâm, bà chủ của nhà hàng Bánh Bao Nhỏ! Tuy mang tên ‘Bánh Bao’ nhưng không phải chỉ có mỗi bánh bao đâu mà còn những món ăn khác như mì, cơm, hoành thánh... dưới bàn tay nấu nướng tuyệt phẩm của bà Quách Lệ Nương! Nhân dịp ngày khai trương, tiệm sẽ có ưu đãi vô cùng đặc biệt dành cho 100 vị khách đầu tiên! Nào nào, xin mời!”

Sau lời giới thiệu có phần hài hước của Tỏa Tâm, mọi người đồng loạt ùa vào trong tiệm, ngồi đầy hết cả bàn và mau chóng gọi món ăn!

Tỏa Tâm nồng nhiệt tiếp đón mọi người, ngay cả Bánh Bao cũng xúm xít váy vóc, đứng bên cạnh mẹ, miệng bi bô chào khách. Ai đi qua trông thấy cô bé đáng yêu đều thích thú mà vào ăn thử.

Sau khi thừa hưởng tài sản từ ông Cẩn, Tỏa Tâm mua một căn hộ đẹp đẽ tiện nghi cho mình, Bánh Bao và bà Quách chung sống.

Tiếp theo phải nghĩ đến việc mưu sinh, cô học không cao lại chẳng có chuyên môn gì, càng không thể làm thuê nữa, suy đi nghĩ lại cuối cùng quyết định mở một nhà hàng.

Thời gian đầu, bà Quách sẽ làm bếp chính, thuê thêm bếp phụ và vài phục vụ. Còn cô làm quản lý, tính toán sổ sách.

Tỏa Tâm bất ngờ khi thấy Cao Việt Bân xuất hiện, còn đem theo cả giỏ hoa thật to đến, cất giọng vui vẻ:

“Tỏa Tâm, mừng cô khai trương tiệm ăn lớn! Chúc cho tiệm Bánh Bao Nhỏ buôn may bán đắt, khách tới nườm nượp, tiền vào như nước!”

“Cảm ơn anh, Việt Bân.” Tỏa Tâm mỉm cười, đón lấy giỏ hoa: “Hôm nay nhà hàng này có thể đón tiếp tam thiếu của Cao gia thì nhất định vô cùng may mắn rồi!”

“Bà chủ chẳng những xinh đẹp mà còn rất khéo nói, tôi sẽ...”

Lời của Cao thiếu bị cắt ngang khi một chiếc xe hơi sang trọng đỗ ịch trước nhà hàng, mở cửa xe bước xuống là người trợ lý đeo kính của Vương tổng.

Yêu cầu vệ sĩ đặt hai lẵng hoa to đùng mừng khai trương trước tiệm, anh ta đi vào chào Tỏa Tâm:

“Phu nhân, Vương tổng biết tin phu nhân khai trương nhà hàng nên đặc biệt dặn tôi đem hoa tới chúc mừng.”

Nhìn hai lẵng hoa đắt tiền xong, Tỏa Tâm thản nhiên bảo:

“Dù gì tôi và Vương tổng cũng sắp ly hôn rồi, đừng gọi tôi là phu nhân nữa. Nói với Vương tổng, thành ý này quá lớn, Triệu Tỏa Tâm này không dám nhận, mời anh đem hoa về cho.”

“Trên mặt pháp lý vẫn chưa ly hôn nên cô vẫn là Vương phu nhân. Trước khi đi, Vương tổng căn dặn kỹ lưỡng, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, thì cứ đứng ở đây luôn khỏi về tổng công ty. Phu nhân à, hôm nay là khai trương, lẽ nào muốn khách qua đường thấy tôi cùng xe hơi đứng ngay cửa nhà hàng suốt ư?”

Trợ lý mỉm cười nói vanh vách, Tỏa Tâm chẳng biết bắt bẻ ở đâu nữa. Vốn biết anh chàng đeo kính này khéo ăn khéo nói, quả nhiên là không cho cô lựa chọn.

Vừa hay bà Quách nghe xong, liền khuyên nhủ Tỏa Tâm:

“Chỉ có hai lẵng hoa chúc mừng thôi, con cứ nhận đi. Ngày khai trương mà, đừng nên để chuyện phiền hà xảy ra.”

Để ý khách khứa đang quan sát sự việc, Tỏa Tâm hết cách đành phải đồng ý. Trợ lý cười tươi, cúi chào một cái rồi ra về. Dõi theo chiếc xe hơi chạy đi, Việt Bân nhìn sang Tỏa Tâm:

“Cô và Vương tổng sắp ly hôn ư?”

“Đúng vậy, thời hạn thỏa thuận giữa chúng tôi sắp hết rồi...”

“Thỏa thuận cái gì? Thật ra giữa hai người có chuyện gì vậy?”

“Tạm thời bỏ qua chuyện này đi, chẳng phải hôm nay anh tới đây ủng hộ tôi ư?”

Có vẻ Tỏa Tâm lảng tránh vấn đề nên Việt Bân không gặng hỏi nữa, gật đầu:

“Rồi rồi, cô đem hết những món ngon nhất của tiệm lên phục vụ tôi đi nào! Còn cả cô bé tiếp tân đáng yêu này nữa chứ!”

Nhìn Cao thiếu bồng bế Bánh Bao cùng vui đùa, Tỏa Tâm cười lắc đầu. Ngày khai trương nhà hàng Bánh Bao Nhỏ diễn ra tốt đẹp, suôn sẻ.

Đêm về, chào vị khách cuối cùng ra khỏi cửa nhà hàng, Tỏa Tâm dặn dò các nhân viên phục vụ xong liền đến chỗ bà Quách đang kiểm tra lại thực đơn hôm nay, bên cạnh Bánh Bao ngồi ăn tô hoành thánh ngon lành.

Ngày đầu, khách khá đông, tuy vất vả nhưng tình hình này rất tốt!

Nghe Bà Quách cười bảo thế, Tỏa Tâm gật đầu, đúng lúc nghe tiếng mở cửa lần nữa, cứ ngỡ là khách nào ngờ lại thấy Vương Đình Mặc!

“Anh đến đây làm gì?” Câu này của Tỏa Tâm có vẻ không được phù hợp.

“Bà chủ Vương, em chào khách như vậy sao?” Đình Mặc đưa áo khoác cho trợ lý.

“Xin lỗi, nhà hàng mới mở này chẳng nổi tiếng gì, không giống những nhà hàng 5 sao cao cấp mà Vương tổng đến ăn, khó mà phục vụ được anh nên mời về cho.”

Đình Mặc cười nhẹ, đúng là trên đời này chỉ có mỗi Triệu Tỏa Tâm mới dám đuổi thẳng một tổng tài danh thế như hắn!

“Tổng công ty nhiều việc, sáng này anh bảo trợ lý đem hoa chúc mừng nhà hàng em khai trương. Tới giờ này, anh vẫn tranh thủ ghé qua thăm em. Đừng nói là em giận anh nhé, Vương phu nhân?”

“Cả ngày đều bận rộn, còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi, huống chi là giận Vương tổng. Tiện thể nhắc lại, tôi họ Triệu không phải họ Vương. Mời anh về cho!”

“Em là vợ duy nhất của Vương Đình Mặc này thì dĩ nhiên phải gọi Vương phu nhân. Bây giờ còn chưa tới lúc đóng cửa mà em đuổi khách vậy sao? Hay muốn anh bao trọn nhà hàng này để được nói chuyện với em?”

Tỏa Tâm trông cách nói chuyện của Đình Mặc thật lắm, chẳng hề đùa chút nào!

Một Vương tổng quyền quý như hắn, quen ăn cao lương mỹ vị, đồ ăn bình thường ở nhà hàng cô đâu thể sánh bằng, vì sao hắn cứ muốn vào đây ngồi ăn chứ?

Tình hình căng thẳng của vợ chồng Vương tổng được phá bỏ khi bà Quách lên tiếng niềm nở:

“Nhà hàng chưa đóng cửa, mời Vương tổng vào! Tỏa Tâm, đã bước vào đây thì đều là khách, con đừng tỏ thái độ như vậy, phục vụ thấy sẽ bàn tán đó.”

“Bà vẫn luôn hiểu lý lẽ nhất.” Hài lòng nhìn bà Quách xong, Đình Mặc chuyển hướng sang cô con gái nhỏ đang ngồi ăn: “Bánh Bao, đến đây với ba nào!”

Tỏa Tâm chưa kịp phản ứng là Bánh Bao đã nhảy phóc xuống, chạy đến chỗ Vương Đình Mặc. Hắn bế con bé lên, hôn hai cái vào đôi gò má trắng trẻo, nghe con gọi:

“Chú Mặc ơi, hôm đó chú bỏ con, để con rớt xuống nước.”

“Ba sai rồi, ba xin lỗi con. Sau này, dù xảy ra chuyện gì đi nữa, ba cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi Bánh Bao! Để chuộc lỗi, ba có quà cho con đây.”