Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 118: Tất cả mọi người đều nghi ngờ tôi




"Tống Duyên Khanh! Mày còn dám vác mặt đến đây!" Phan Ngọc ném đồ đạc điện thoại, xông về phía tôi, "Mày hại Duyên Minh thành như vậy! Tao sẽ giết mày!"







Phan Ngọc nói, tiến lên một bước, hai tay trực tiếp bóp cổ tôi!







"Khụ khụ khụ!"







Tôi liều mạng ho khan!







Bàn tay đặt trước mặt, gỡ từng ngón tay của Phan Ngọc.







Tống Cẩm Dương cũng bắt đầu nói, "Làm trò ngay trước mặt mẹ, bà đủ rồi!"







"Nhưng là nó hại Duyên Minh thảm như vậy, còn chặn số điện thoại chúng ta!" Phan Ngọc dường như đè nén tực giận đã lâu, lần này cuối cùng cũng tìm được nơi trút giận!







Mặc dù trước đó Tống Cẩm Chi nhìn tôi cũng kích động như vậy.







Nhưng không hề giống Phan Ngọc chút nào.









Tống Tuyết trên giường thều thào ngăn, "Buông tay! Các con còn để mẹ vào mắt không!"







Tống Cẩm Dương nghe Tống Tuyết nói, lập tức kéo Phan Ngọc ra, "Bà buông tay ra!"







Lực của ông ta rất lớn, Phan Ngọc lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống đất.







Tôi cũng bị kéo đi, bổ nhào về phía trước, cũng may tôi dựa vào bức tường bên cạnh nên không bị ngã.







Mặc dù Phan Ngọc buông tay, nhưng vẫn không buông tha, "Tống Duyên Khanh, tại sao mày có thể làm ra việc thất đức như vậy! Tống Duyên Minh là chị của mày đó!"







"Vậy nên?"







"Vậy nên?" Phan Ngọc nghe tôi nói như vậy, lập tức phát điên, "Mẹ xem, mẹ nhìn nó thừa nhận kìa!"







"Tống Duyên Khanh..."







Tống Cẩm Dương gọi tên tôi bằng ngữ điệu vô cùng đè nén.







Tôi nhìn ông ta siết chặt nắm đấy khiến gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.







Tôi dựa vào tường, bình tĩnh nói, "Tôi không thừa nhận, việc này không phải tôi làm, cũng không có liên quan gì đến tôi, tôi có nhân chứng!"







"Mày còn nói láo! Chắc chắn do mày thuê người làm!!" Phan Ngọc kích động, bà ta chỉ vào tôi nói, "Duyên Minh lúc đầu chỉ hại mày hai năm tù, mày lại khiến nó bị cưỡng hiếp, mày không phải là người!"







Ha ha.







Cách nhìn đời thiệt cảm động!











Bị cưỡng hiếp và ngồi tù.







Tôi lại cảm thấy chẳng có cái nào nhẹ hơn.







Có điều, tôi nể mặt Tống Tuyết ở đây, không đôi co với Phan Ngọc mà tiếp tục lặp lại, "Việc này không liên quan gì đến tôi, các người tùy ý kiểm tra. Hơn nữa từ lâu tôi đã không có hứng thú với Lý Hào Kiệt nữa rồi, căn bản không có lý do hại chị ta."







Tôi nói rất bình tĩnh.







Dù sao trong mắt của tôi, cả nhà Tống Duyên Minh đến người lạ cũng không bằng.







Việc của bọn họ vốn chẳng thể tác động được đến tâm trạng của tôi.







Tống Cẩm Dương đứng bên cạnh không nói.








Phan Ngọc lại bật khóc nức nở, bà ta ngồi trên ghế sofa, vừa khóc vừa nói, "Chắc chắn là mày, không phải mày thì còn ai vào đây."







Lời Phan Ngọc làm tôi sửng sốt.







Đúng vậy.







Nếu không phải tôi thì là ai?







Chỉ có điều, tôi biết bản thân mình trong sạch: "Là ai không liên quan đến tôi, dù gì không phải tôi, tìm hung thủ là việc của cảnh sát."







"Không cần đoán bừa, tất cả đợi Duyên Minh tỉnh lại đã." Tống Tuyết lên tiếng, bà nhìn Phan Ngọc đang khóc nói, "Có lẽ là vô tình, dù sao hiện tại bên ngoài không an toàn, nó ra ngoài vào ban đêm, lại là con gái..."







"Không thể nào, không thể nào!"







Phan Ngọc lầm bầm.







Thì ra Tống Duyên Minh vẫn chưa tỉnh lại.







Điều này làm tôi có chút không ngờ.







Lúc bên ngoài tranh luận, có một y tá từ bên ngoài tiến vào, nói, "Bệnh nhân giường số ba tỉnh lại rồi."







Mặc dù không biết Tống Duyên Minh ở đâu, nhưng tôi đoán đây chính là nói chị ta.







Y tá nói xong, Phan Ngọc kích động đứng lên cùng Tống Cẩm Dương bước ra ngoài.







Tống Tuyết không di chuyển.







Vốn dĩ tôi muốn chăm sóc Tống Tuyết, nhưng Tống Tuyết vỗ vào tay tôi bảo, "Con cũng đi thăm đi."








Trong mắt bà ấy, chúng tôi vẫn là người một nhà.







Tôi do dự một chút, cuối cùng đồng ý.







Tôi ra cửa, dựa theo số giường mà tìm được phòng bệnh của Tống Duyên Minh.







Tôi đứng trước cửa, nghe Tống Duyên Minh đang thút thít bên trong.







Chị ta nói, "Khó khăn lắm con mới có con với Lý Hào Kiệt, đứa nhỏ này khó khăn biết bao nhiêu, kết quả bây giờ lại mất rồi! Con nên làm gì đây... Nhà họ Lý vẫn tìm đối tượng kết hôn mới cho Hào Kiệt, con mất đứa nhỏ rồi, con bài cuối cùng cũng không còn rồi..."







Tống Duyên Minh khóc thảm thiết.







Trước đây tôi thường thấy chị ta diễn trò, nên khi nghe tiếng khóc phát ra tôi có thể đoán được, chị ta đang khóc thật.







Mà còn khóc rất đau đớn.







Nhưng rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng Tống Duyên Minh nín khóc, trong âm thanh chứa đựng sự căm hận, "Tống Duyên Khanh! Chắc chắn là nó! Chắc chắn là nó tìm người làm!"







Quả nhiên, Tống Duyên Minh cũng nghi ngờ tôi.







"Không phải tôi."







Tôi không hề nghĩ ngợi tiến vào.







Thấy tôi tiến vào, mắt Tống Duyên Minh đỏ cả lên, không để ý đồ đạc vướng víu bên cạnh đã nhảy xuống giường, lại bị Tống Cẩm Dương giữ lại.







"Thả con ra, ba!" Tống Duyên Minh nhìn tôi, "Nói láo, nhất định là mày! Không phải mày thì còn ai nữa!"







"Đúng, con nghĩ giống mẹ, lúc đó mẹ nghĩ, nếu không phải nó thì còn có thể là ai chứ!"







Phan Ngọc ở bên cạnh hùa theo.







Tôi nhìn ra, hai người này hoặc ba người này từ đầu đã nhận định là tôi rồi.







Bất kể lúc này tôi có nói gì, bọn họ đều sẽ không tin.







Tôi lắc đầu, nói, "Tin hay không tùy."







Sau đó tôi đi ra ngoài.







Lúc mới ra cửa, chưa đi được mấy bước thì thấy thang máy cuối hàng lang mở ra.







Lý Hào Kiệt mặc vest nhanh chóng từ bên trong bước ra.







Chỉ là đầu mày cuối mắt đều lạnh băng, không tỏ rõ sự lo lắng.







Hai người chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, đều hơi sửng sốt.







Nhưng tôi nhanh chóng cúi đầu, muốn lướt qua anh ta.







Người đàn ông lại giống như bức tường chặn đường tôi đi.







Trong tôi không rõ cảm giác gì, có chút khẩn trương.







Tôi cúi đầu, cố gắng che giấu tâm tình trong lòng, "Tổng giám đốc Lý, Tống Duyên Minh ở giường số ba."







Nói xong, người đàn ông vẫn im lặng không đáp.







Cả hành lang bệnh viện, chỉ có thể nghe tiếng tiếng khóc mơ hồ của Tống Duyên Minh truyền ra.







Trong chốc lát, Lý Hào Kiệt mới nói, "Anh không muốn hỏi cái này."







"Vậy tổng giám đốc Lý muốn hỏi chuyện gì? Muốn hỏi chuyện này có phải do tôi làm hay không?" Tôi nghĩ một chút, trước đấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ và giọng điệu như đinh đóng cột để chụp mũ tôi. Nhịn không được tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt.







Trong ánh mắt của người đàn ông, không có nghi ngờ.







Bình thản giống như chuyện tôi nói không liên quan gì đến anh ta.







Nhưng tôi vẫn nói, "Tổng giám đốc Lý, chuyện này không phải do tôi làm, hơn nữa không liên quan gì đến tôi. Nếu anh không tin, có thể đi điều tra, nhưng lần này chứng cứ của tôi vô cùng xác thực, đừng nghĩ đến việc dễ dàng tống tôi vào ngục như trước."







Nói xong, tôi muốn lách qua Lý Hào Kiệt đi.







Vừa cất bước, cổ tay bị người đàn ông nắm lấy.







Trong lòng tôi căng thẳng.







Tôi quay đầu, nhìn biểu cảm hờ hững của người đàn ông, "Tổng giám đốc Lý còn có chuyện gì sao?"







Người đàn ông nhìn tôi, trong đôi mắt đen kia phảng phất vài phần tìm tòi nghiên cứu, như thể muốn từ trên mặt tôi nhìn ra được gì đó.







Nhưng kết quả dường như khiến anh ta có chút thất vọng.







Người đàn ông nhìn đủ rồi, mới nói, "Em nhớ phải đăng ký cuộc thi thiết kế."







Anh ta nói xong, tôi mới nhớ đến còn có chuyện như vậy.







Chỉ có điều, khiến tôi bất ngờ chính là anh ta gặp tôi vì muốn nói với tôi chuyện này.