Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 124: Tại sao các người lại bắt tay nhau gạt tôi…




Y tá nhìn tôi, có chút căng thẳng, lắc đầu nói: “Là họ bảo tôi đưa máu, tôi cũng không biết.”







Sau đó, không đợi tôi hỏi lại, cô ấy vội chạy đi.







Hành động của y tá khiến cho tôi bắt đầu hoài nghi, có phải ca phẫu thuật của bà nội đã xảy ra vấn đề gì không.







Tôi đứng ở cửa ra vào, không dám rời đi dù chỉ một bước.







Tám tiếng trôi qua.







Ánh mắt trời ngoài cửa sổ chiếu vào đã ngả màu vàng cam.







Rốt cuộc đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, cửa mở ra, Tống Tuyết được đặt nằm trên giường, đẩy ra khỏi phòng.







“Bà nội!” Tôi khẩn trương chạy tới.







Tống Tuyết nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.









Bùi Tiến Chung bước ra, tuy trên quần áo ông ấy không dính máu nhưng trên mặt, thậm chí là trên tóc cũng nhiễm ít máu.







“Bác sĩ Bùi, ca phẫu thuật của bà nội tôi thế nào, có thành công không?” Tôi căng thẳng hỏi thăm.







Bùi Tiến Chung nhìn tôi, trên gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi: “Bởi vì tuổi tác của bệnh nhân đã cao, ca phẫu thuật xảy ra một ít vấn đề nhỏ, nhưng tất cả đều đã được giải quyết, phẫu thuật rất thành công.”







“Vậy khi nào bà nội tôi mới tỉnh lại?”







Tôi nghe trong lời nói của Bùi Tiến Chung dường như có giấu giếm tôi gì đó.







“Bởi vì mất máu quá nhiều trong khi phẫu thuật, bệnh nhân có thể sẽ hôn mê trong khoảng thời gian ngắn, còn khi nào tỉnh lại thì phải xem chính bản thân bệnh nhân.” Bùi Tiến Chung nói xong, chào tôi rồi đi.







Y ta đẩy Tống Tuyết đi,







Tôi bám sát phía sau.







Tống Tuyết được chuyển tới phòng bệnh ICU.







Lúc này, Tống Cẩm Chi và Tống Cẩm Dương đều đến, không ngừng kéo y tá lại hỏi: “Tình trạng của mẹ tôi thế nào?”







Y tá nói lại tình huống vừa rồi với họ,







“Cái gì! Các người phẫu thuật thế nào thế hả!” Lúc ấy, Tống Cẩm Chi lập tức bùng nổ, tức giận hỏi: “Lúc các người xoen xoét bảo mời bác sĩ mổ chính tốt nhất cho chúng tôi, sao bây giờ lại xảy ra vấn đề.”









“Được rồi!”







Sắc mặt Tống Cẩm Dương nghiêm túc.







Nhưng Tống Cẩm Chi bỏ ngoài tai tất cả, tiếp tục bám riết không tha: “Đó là mẹ tôi! Hiện tại thế này, tôi chắc chắn sẽ truy xét tới cuối cùng, chúng tôi muốn kiện lên tòa.”







Y tá vừa nghe câu đó thì nói: “Các vị chờ một chút!” Rồi rời đi.







Sau đó, Bùi Tiến Chung xuất hiện. Trông dáng vẻ rệu rạo đến chân cũng không nhấc nổi của ông ấy có thể dễ dàng nhìn ra Bùi Tiến Chung đã mệt mỏi lắm rồi.







Ông ấy giải thích một chút về tình huống trong phòng phẫu thuật với Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi,







Tống Cẩm Dương tỏ vẻ đã hiểu, Tống Cẩm Chi vẫn không muốn bỏ qua: “Chính là ông sai sót trong khi phẫu thuật. Ống đỡ động mạch vốn là tiểu phẫu, tôi đã lên mạng tìm hiểu, nhất định là các người gây ra sai lầm.”








Nói xong, bà ta bắt đầu đứng khóc ở cửa phòng bệnh.







Bệnh nhân và nhân viên y tế đi qua đều nhìn thấy.







Tôi đứng ngay phía sau, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận.







Tống Cẩm Chi đã sớm biết lần này Tống Tuyết sẽ xảy ra chuyện, lại còn giả bộ vờ vĩnh, khóc lóc nhiệt tình như thế.







Mà trên mặt Tống Cẩm Dương lại không nhìn ra chút bi thương nào.







Bọn họ ở đây, tôi chuẩn bị rời đi.







Ấn vào thang máy.







Khi cửa thang máy mở ra, bên trong đang có hai người đứng.







Tống Duyên Minh và Lý Hào Kiệt.







Vốn dĩ hai người đang đứng song song.







Nhưng khi nhìn thấy tôi, tay Tống Duyên Minh lập tức khoác lên cánh tay Lý Hào Kiệt, cả người dán lên người anh, õng ẹo chào hỏi tôi: “Duyên Khanh, chào em.”







Hai người đi ra ngoài.







Tôi không nói chuyện, nhích người vào thang máy, ấn nút đóng cửa.







Thang máy di chuyển xuống dưới.








Trong lòng tôi có chút nhoi nhói.







Lời “Cầu xin anh cưới Tống Duyên Minh” ngày đó tôi nói với Lý Hào Kiệt ở rìa sân thượng, vẫn luôn quanh quẩn bên tai tôi. Từ dáng vẻ cúi đầu đến nét mặt khi anh lau nước mắt cho tôi đã hằn sâu trong tâm trí.







Giống như hai người yêu nhau sâu đậm bị chia cắt muôn đời.







Nếu như anh yêu tôi.







Thì tốt bao nhiêu.







Khi cửa thang máy mở ra lần nữa, tôi đi ra ngoài, nghênh đón tôi là một vòng ôm ấm áp.







Người đàn ông ấy dang rộng đôi tay, ôm chặt tôi vào lòng. Tôi có thể nghe thấy hơi thở dồn dập, nhịp tim đập mạnh mẽ, phảng phất cả mùi mồ hôi nhàn nhạt.







Một giây sau, tôi nghe thấy anh nói: “Tống Duyên Khanh, anh rất nhớ em.”







Tôi cũng rất nhớ anh.







Nhưng những lời này lại nghẹn trong cổ họng, tôi biết mình không thể nói ra.







Bởi vì tôi chính là người đã cầu xin anh cưới Tống Duyên Minh.







Tôi lúng túng cảm nhận vòng ôm của anh, trái tim cũng hòa chung nhịp đập với anh. Tôi gắng kìm nén những rung động và vỡ òa trong lòng mình.







Mất hồi lâu tôi mới lên tiếng: “Anh chạy xuống đây sao?”







“Ừ, chạy xuống.” Lý Hào Kiệt cứ ôm tôi như thế.







Anh chỉ mặc áo sơ mi mỏng, khi tôi dựa vào lồng ngực rắn chắc ấy, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.







Nhưng mà…







“Ting ting.” Thang máy bên cạnh truyền tới tiếng mở cửa.







Tôi quay đầu lại đã thấy Tống Duyên Minh bước ra từ bên trong. Vừa nhìn thấy Lý Hào Kiệt ôm tôi, trong ánh mắt chị ta tràn đầy sự đố kỵ.







Nhưng rất nhanh, lòng đố kỵ và phẫn nộ trong mắt chị ta đều biến thành nước mắt lã chã, chị ta mở miệng nói: “Duyên Khanh, vì sao…”







Lý Hào Kiệt nghe thấy giọng của chị ta thì buông tôi ra, nhưng anh lại che hết nửa người tôi phía sau mình, còn anh nói với Tống Duyên Minh: “Duyên Minh, tôi hi vọng cô hiểu rõ, có một số việc, cho dù ép buộc cũng không ép buộc được, tôi có thể cho cô tiền, tôi…”







“Em không cần!”







Tống Duyên Minh la lớn.







Một câu này của chị ta khiến mọi người chung quanh chú ý.







Trong bệnh viện Thánh Tâm, người không biết chị em chúng tôi có rất nhiều, nhưng người không biết Lý Hào Kiệt lại rất ít.







Chỉ có điều chuyện Duyên Minh bị làm nhục vô cùng ầm ĩ nên có rất nhiều người biết tới chị ta.







Tống Duyên Minh chỉ vào tôi và nói: “Là nó kêu anh lấy em, anh đã đồng ý nhưng bây giờ, vì sao anh lại đổi ý, vì sao các người bắt tay nhau gạt em…”







Chị ta tuyệt vọng ngã khuỵu xuống đất.







Nước mắt mỗi lúc một giàn giụa, tất cả đều khiến người nhìn cảm thấy đáng thương.







Có một bà thím không nhịn được, đi tới bên cạnh Tống Duyên Minh, nói với Lý Hào Kiệt: “Cậu Lý, tôi biết cậu, cũng biết chuyện của cô gái này. Chính cô ấy cũng không muốn bản thân mình bị như vậy, cô ấy bị ép mà thội! Sao cậu có thể bởi vì chuyện này mà bỏ rơi cô ấy?”







“Đúng vậy!”







Trong đám đông xung quanh cũng có người hùa theo.







Tống Duyên Minh nghe thấy có người giúp mình, chẳng những không cảm ơn mà còn kéo tay bà ta: “Đừng nói anh ấy như vậy, cầu xin mọi người đừng nói anh ấy! Đều là lỗi của tôi, tôi không nên ra ngoài đêm khuya như vậy, không nên để người ta bắt được, Hơn nữa, khi gặp phải chuyện đó, tôi nên chết đi cho rồi, không nên sống một đời khuất nhục như vậy!”







Chị ta càng nói, nước mắt càng rơi nhiều.







Tống Duyên Minh rất thông minh.







Chị ta ôm hết trách nhiệm lên người mình, người bên cạnh vừa nghe như thế đều than thở: “Đúng là một cô gái tốt, cậu còn không biết quý trọng!”







Đương nhiên cũng có ngươi không quên mắng tôi: “Cô là chị em song sinh với cô ấy phải không? Sao cô có thể cướp bạn trai của chị mình thế hả? Có biết xấu hổ hay không!”







“Đúng đấy! Thật là! Mấy cô gái mới lớn bây giờ, vì tiền mà cái gì cũng dám làm.”







Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhân danh công lý, lôi đạo đức ra chĩa mũi dùi về phía tôi và Lý Hào Kiệt.







Tiện thể thương xót cho Tống Duyên Minh một chút.







Tống Duyên Minh nhận được ích lợi, sợ Lý Hào Kiệt khó xử, chị ta tức khắc đứng lên: “Đều tại tôi, đừng nói nữa, đều là lỗi của tôi, tôi đi thăm bà nội!”







Nói xong, chị ta lập tức lên thang máy bên cạnh.