Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 128: Không quay về nữa




Người sửa tác phẩm của tôi, luôn vẽ vòng tròn nhỏ ở chỗ sửa.







Làm một dấu hiệu nhỏ.







Cách vẽ của vòng tròn nhỏ này có vẻ khác biệt, hai nét không khép liền vào nhau mà hơi tách ra một chút, hơi giống chữ X được vẽ liền.







Người có thói quen vẽ vòng tròn, tôi chỉ biết một người thôi...







Lương Khanh Vũ.







Nghĩ đến người này, tôi thấy mình căng thẳng.







Không phải anh ấy nên ở quê nhà sao? Hơn nữa lần trước đã nói sẽ mở công ty ở quê nhà.







Sao lại ở Vĩnh An được?







Còn sửa tranh giúp tôi?







Sao có thể thế được?









Nhưng, không phải anh ấy, thì là ai chứ?







Phong cách thành thạo này, phán đoán chuẩn xác này, không phải Lương Khanh Vũ thì còn là ai được?







Đầu óc tôi tràn ngập nghi vấn.







Hôm đó tan làm, tôi đến bệnh viện, hỏi thăm bác sĩ về tình hình Tống Tuyết, Tống Tuyết vẫn trong trạng thái hôn mê.







Theo cách nói của bác sĩ, nếu như cứ tiếp tục hôn mê như thế, có thể Tống Tuyết sẽ bị xác định là người thực vật.







Tôi hiểu khái niệm người thực vật.







Tuy rằng rất nhiều phim truyền hình có tình tiết kỳ tích về việc người thực vật tỉnh lại, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là phim thôi, trong thực tế, khả năng người thực vật tỉnh dậy là một phần triệu.







Tôi đứng trước bức tường kính của phòng bệnh ICU mà Tống Tuyết đang nằm, vô cùng đau thương.







Nhớ tới năm đó khi tôi vừa quay về từ cô nhi viện, Tống Tuyết kéo tay nói với tôi: "Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà rồi."







Cho dù mọi người không thích tôi đi chăng nữa, bà vẫn kéo tôi và nói: "Con là cháu gái của nhà họ Tống."







Khi tôi đang nhìn Tống Tuyết thì điện thoại đổ chuông.







Là cuộc gọi của Tô Ngọc Nhiên.







"Luật sư Tô, chào ông." Tôi nhận cuộc gọi.









"Cô Tống, tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô."







Tô Ngọc Nhiên không khách sáo với tôi mà thẳng thừng hỏi tôi vài câu hỏi.







Chủ yếu nhất là thẻ của tôi bị mất trong khoảng thời gian nào.







Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thực sự không nhớ ra.







Dù sao thì tôi cực kỳ ít khi dùng tấm thẻ này, cho dù nó bị mất, tôi cũng không chú ý tới.







Tô Ngọc Nhiên nghe xong im lặng một lúc rồi mới nói: "Vậy cô nghĩ kĩ xem, chủ yếu là sau khi bà nội cô nằm viện, có khi nào mà túi xách không ở bên cạnh cô không."







Tôi đồng ý với luật sư.







Cúp điện thoại, tôi quay về phòng chăm sóc, tiếp tục sửa thiết kế.








Để chứng thực chuyện "nàng tiên vỏ ốc", tôi vẽ được một lát, vốn định giả bộ ngủ gật.







Gần đây công việc liên miên, tôi thực sự rất mệt.







Chỉ vừa nằm gục xuống, tôi đã ngủ thật luôn...







Trong lúc mơ hồ, tôi cảm thấy mình đứng giữa một khoảng tối đen, khoảnh khắc ấy, tôi thấy hơi sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.







Giống như mọi lần tôi ở trong không gian tối vậy.







Trong khi tôi đang sợ hãi và không bước được nửa bước, tôi thấy phía trước có thứ gì đó đang cử động.







Nói cho chính xác thì là một người nào đó.







Tôi nhìn kĩ lại, phát hiện ra đó là Tống Tuyết!







"Bà nội!"







Khoảnh khắc nhìn thấy bà, tất cả sợ hãi của tôi dường như bị lùa xa, tôi chạy về phía bà nội, nhưng bất kể tôi chạy thế nào, Tống Tuyết vẫn cách tôi xa như thế!







"Bà nội!"







Tôi vừa chạy vừa hô lên.







Nhưng Tống Tuyết vẫn đứng ở chỗ cách tôi vài bước chân, vẫn nở nụ cười yêu thương trìu mến.







Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, khi thấy bà gần hơn một chút thì có thứ gì đó không biết từ đâu bay tới, cắm ngay vào chỗ trái tim của Tống Tuyết!







Sắc mặt Tống Tuyết thay đổi, rồi biến mất trong chớp mắt...







"Bà nội!"







Tôi giật mình tỉnh dậy!







Mở to mắt.







Tôi đang ở trong một căn phòng tối.







Ánh trăng nhờ nhờ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, tôi có thể nhận ra, đây là phòng chăm sóc.







Chỉ có điều...







Khi tôi quay đầu nhìn về phía chiếc bàn ăn nhỏ mà trước kia mình ngồi, nhìn thấy chiếc máy tính mà tôi làm việc trước đó vẫn đang sáng, nhờ vào ánh sáng từ màn hình, tôi có thể nhìn thấy một người đang ngồi trước máy tính.







Khi tôi nhìn anh ấy, anh ấy cũng đang nhìn tôi...







Biểu cảm đó, dường như không ngờ rằng tôi sẽ tỉnh dậy.







"Anh Vũ."







Nàng tiên vỏ ốc kia hóa ra đúng là Lương Khanh Vũ thật.







Nhìn thấy anh, tôi không bất ngờ một chút nào, nhưng có chút kích động và cảm động.







Lương Khanh Vũ thấy tôi tỉnh dậy, không bật đèn mà đi thẳng về phía giường của tôi, giơ tay chỉnh lại mái tóc rối loạn trong lúc ngủ của tôi, dịu dàng nói: "Ngủ đi, bức vẽ này cứ giao cho anh."







Ánh đèn mờ mờ tối, tôi vẫn có thể nhìn ra được vẻ thương xót trong mắt anh.







"Không cần đâu, đây là việc của em, sao có thể làm phiền anh được." Tôi ngồi dậy, lắc lắc đầu vài cái, xua cơn buồn ngủ đi.







Sau đó bật đèn trong phòng lên.







Ngồi trước máy tính.







Khi tôi nhìn vào, thực ra bức vẽ đã không giống với trước kia lắm rồi.







Anh ấy đứng bên cạnh, nhìn tôi ngồi trước máy tính tắt bức vẽ đi, rồi mở một bản vẽ mới mà cười khổ: "Em đó, đúng là không thay đổi gì cả, anh đã lưu phiên bản trước đó vào chỗ khác cho em rồi."







"Cảm ơn anh." Theo vị trí mà anh nói, tôi tìm được phiên bản trước đó của mình.







Thực ra nếu anh không lưu vào chỗ khác, tôi thà rằng mình làm lại lần nữa, hoặc từ bỏ cuộc thi chứ không lấy bản vẽ của anh để tham gia cuộc thi.







Bởi vì nhìn phiên bản mà Lương Khanh Vũ sửa với phiên bản của mình, đúng là cách biệt một trời một vực.







Tôi nhìn thứ mình làm ra mà cười khổ: "Hay là em xóa đi làm lại nhỉ?"







Lương Khanh Vũ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Nào, để anh nói với em vấn đề của em nằm ở đâu."







Tối hôm đó, Lương Khanh Vũ đã chỉ dạy tôi rất nhiều thứ.







Tuy rằng tôi không kịp sửa, nhưng đã ghi hết lại.







Đợi khi anh đã nói gần xong, tôi mới nhớ ra mà hỏi anh: "Tại sao anh lại ở đây?"







Lương Khanh Vũ nghiêm túc nhìn tôi, cố tỏ vẻ sâu xa: "Bởi vì anh cảm nhận được có lẽ em sẽ cần đến sự giúp đỡ của anh, cho nên anh đến đây."







"Lẽ nào em báo mộng cho anh à?"







Tôi nói xong mà phải bật cười.







Lương Khanh Vũ thấy tôi cười, cũng cười theo tôi.







Nhớ tới hơn một tháng trước, chúng tôi cũng được coi là tình nhân, nhưng bây giờ ngồi đối mặt với nhau, rõ ràng rất gần, nhưng ở giữa cứ như được ngăn cách bởi thứ gì đó không thể vượt qua được.







Sau đó, Lương Khanh Vũ mới nói cho tôi biết, một người bạn của anh ấy bị bệnh, nằm ở bệnh viện này, lúc đến thăm bạn thì nhìn thấy tôi.







Vốn định len lén xem xem tôi đang làm gì, thế mà thấy tranh của tôi kém quá, mới không kiềm lòng được mà ra tay giúp tôi.







Chúng tôi nói chuyện xong đã là quá nửa đêm, gần bốn giờ sáng.







Tôi giữ anh ấy lại một đêm.







Tôi ngủ trên giường, anh ấy ngủ trên sô pha.







Sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Lương Khanh Vũ đã thu dọn xong, hơn nữa còn mua cả bữa sáng.







Lúc ăn sáng, tôi hỏi anh ấy: "Bao giờ anh quay về?"







Lương Khanh Vũ liếc mắt nhìn máy tính của tôi với vẻ ghét bỏ: "Vốn định về từ hôm qua rồi, nhưng thấy thiết kế của em cần anh giúp đỡ quá, đành phải ở lại."







"Không cần đâu, hôm qua anh đã nói hết những gì cần thiết rồi mà? Em đã ghi lại cả rồi, phần còn lại em tự làm là được."







"Không được, anh không yên tâm."







"Em thực sự có thể mà."







Tôi rất cảm kích việc mà Lương Khanh Vũ đã làm cho tôi, nhưng tôi không hi vọng anh ấy tiếp tục làm điều gì vì tôi nữa.







Bởi vì không có khả năng, thì không nên tiếp tục cho nhau hi vọng.







Ăn sáng xong, chúng tôi cùng nhau ra khỏi bệnh viện, khi tôi bước vào ga tàu, anh ấy kéo tôi lại và hỏi: "Em với Lý Hào Kiệt bây giờ có quan hệ gì?"