Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 141: Đi mau, đừng mất mặt nữa!




Tổng giám đốc Cao và Lương Vũ Hạnh rời đi.







Đặng Tùng nhìn tôi, xác nhận lại nhiều lần: “Tác phẩm này thật sự là của cô ư?”







“Đúng vậy.”







Tôi chỉ đáp hai chữ.







Đặng Tùng bất đắc dĩ, đành phải gật đầu: “Vậy thì được rồi. Gần đây cô có thể nghỉ ngơi một chút, nghĩ kỹ lại xem làm thế nào để chứng minh bản thiết kế này là của cô. Nếu cần tôi giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi.”







Tôi gật đầu đồng ý.







Trở lại văn phòng, các đồng nghiệp thấy tôi, vẻ mặt đều là cười trên nỗi đau của người khác.







Nhất là Trịnh Thảo. Cô ta thấy tôi bước vào, lập tức vui ra mặt, đi đến gần tôi: “Ái chà, Tống Duyên Khanh, cô nói sao cô lại hồ đồ vậy chứ? Làm gì chẳng được mà lại đi sao chép? Nếu mà làm to chuyện này thì không chừng sẽ bị sa thải đấy. Đến lúc đó chỗ dựa của cô có vững chắc đến mấy thì cũng không đỡ cho cô được đâu.”







Tôi không thèm để ý tới tới cô ta.









Tôi ngồi vào bàn thu dọn đồ đạc, suy nghĩ sắp tới phải làm thế nào để trong một khoảng thời gian ngắn có thể hoàn thành hết khối công việc khổng lồ này, sau đó chuyên chú tìm chứng cứ để chứng minh rằng tác phẩm là thuộc về tôi.







Trịnh Thảo thấy tôi không để ý tới cô ta, rất tức giận: “Sao cô không nói gì hết vậy? Chẳng lẽ sếp Đặng muốn sa thải cô rồi hả?”







“Cô ồn quá.”







Tôi liếc cô ta một phát.







Trịnh Thảo ngây người, nhưng vẫn nói: “Hừ, bây giờ cô có lên mặt thì mấy ngày nữa cũng sẽ bị sa thải thôi. Xem thử cô còn vênh váo kiểu gì!”







Cô ra đi rồi, rốt cuộc chung quanh tôi cũng trở nên yên tĩnh.







Tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều bị đào thải trong trận thi đấu này, chỉ còn mình tôi ở lại.







Họ đều mang theo tâm trạng xem trò hay.







Tôi cũng không rảnh mà để ý nhiều như vậy. Tôi lập một thời khóa biểu, liên lạc với mấy người khách hàng cùng với người bên công trình, xác nhận thời gian rồi bắt đầu làm việc.







Những việc như gặp khách hàng, hay là liên lạc với bên công trình, bên giám sát, tôi làm vào ban ngày.







Sửa chữa, hoặc là lên màu cho bản vẽ, tôi làm vào buổi tối.







Lượng công việc trong một tuần bị tôi dồn ép thành bốn ngày.







Tối thứ tư, sau khi liên lạc với bên công trình xong, tôi đánh dấu tick vào tất cả kế hoạch làm việc trước đó đã lập ra.







Sau đó tôi trở về văn phòng của mình, mở máy tính riêng ra, bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để chứng minh tác phẩm đó là của tôi.











Tôi nhìn tác phẩm trên máy tính, nhất thời đau đầu.







Làm sao để chứng minh được đây?







Chỉ có bản thảo không thôi thì chưa đủ.







Tôi mở bản thiết kế ra. Mặc dù bên trong có cắt lớp, có chi tiết, nhưng cho dù là trông bầu vẽ gáo thì cũng có thể vẽ được một bức như thế này.







Hoàn toàn không thể chứng minh đây là bằng chứng được.







Tôi mất hai ngày để suy nghĩ.







Tôi tìm được một chứng cứ, sau đó lại tự bác bỏ nó.








Thấy chỉ còn một ngày là phải đến phòng họp của Hào Thiên để chứng minh đây là tác phẩm của tôi với mọi người.







Nhưng lại không có tiến triển gì cả.







Thực ra tôi biết, nếu Lương Vũ Hạnh cũng không thể hoàn toàn chứng minh tác phẩm này là của cô ta giống tôi thì người khác cũng sẽ tin cô ta.







Đúng lúc tôi ngồi trước máy tính, hết đường xoay sở thì di động lại reo lên.







Tôi cúi đầu nhìn, là Lương Khanh Vũ.







Tôi nghe máy, câu đầu tiên mà anh nói với tôi là xin lỗi: “Xin lỗi, trước đó anh nghĩ rằng em không vào bán kết nên không chú ý tới trang web đó. Hôm nay mở ra mới thấy vụ sao chép.”







“Không sao.”







Thật ra nếu không có Lương Khanh Vũ góp ý cho tác phẩm tham dự vòng loại của tôi thì tôi thậm chí không thể vào vòng loại được luôn.







Lương Khanh Vũ hỏi tôi: “Thế bây giờ chuyện này phải giải quyết thế nào?”







Tôi mang tâm trạng thử một lần, nói cho anh nghe về chuyện tôi sắp PK với Lương Vũ Hạnh trên hội nghị ở Hào Thiên ngày mai.







Đồng thời cũng cho anh biết về tình trạng hiện nay của tôi.







Chính là tôi không có cách nào để chứng minh tác phẩm đó là của mình.







Lương Khanh Vũ nghe xong, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Để anh suy nghĩ giúp em đi.”







Thật ra lúc này, tôi đã không còn hy vọng gì nữa.







Chỉ nói với anh tiếng cảm ơn.








Đến mười một giờ khuya, tôi đã ngồi trước máy tính cả ngày, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách gì hay để chứng minh tác phẩm là của mình.







Tôi dứt khoát bỏ mặc tất cả.







Ngủ thôi!







Sáng sớm hôm sau, tôi ngủ dậy mở máy tính ra, lại hối hận muốn chết.







Cả đêm, có lẽ tôi sẽ nghĩ ra được cách hay.







Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi.







Tôi đóng laptop lại, mang nó lên rồi đến tập đoàn Hào Thiên.







Lúc tôi đến cửa tập đoàn Hào Thiên, Đặng Tùng đã đứng chờ tôi. Hôm nay anh ta mặc một bộ suit màu đen đính kim tuyến, thoạt nhìn còn rất cao cấp.







Thấy tôi, anh ta lập tức đến gần, hỏi bằng giọng hồi hộp: “Sao rồi? Có chắc sẽ thuyết phục được mọi người không?”







“Đến đó rồi nói.”







Lần này xem như là hội biện luận thu thập ý kiến, tôi không thể còn chưa bắt đầu đã bàn lùi được.







Tuy rằng lúc này, dường như tôi đã có thể thấy kết quả rồi.







Đặng Tùng thấy tôi nói chuyện mà không chắc chắn gì, càng bất an hơn: “Gì mà tới đó rồi nói? Rốt cuộc cô có chắc chắn không vậy? Rốt cuộc thì tác phẩm đó có phải là của cô không? Đến lúc đó đừng làm tôi bị mất mặt đấy!”







“…”







Lòng tôi rối bời, không muốn nói chuyện với anh ta.







Đặng Tùng lại không chịu buông tha: “Nếu tác phẩm đó không phải là của cô thì chúng ta đi mau thôi, đừng làm mất mặt nữa!”







“Ồ, đây là sao vậy? Còn chưa bắt đầu mà đã chiến tranh nội bộ rồi à?”







Ngay lúc Đặng Tùng đuổi theo hỏi tôi thì nghe thấy một giọng nữ the thé.







Tôi ngẩng đầu, thấy tổng giám đốc Cao và Lương Vũ Hạnh đang đứng ở cửa thang máy.







Phòng họp ở tầng bảy.







Đi thang máy là cách duy nhất.







Đặng Tùng thấy họ, vốn còn hơi chột dạ, giờ chỉ có thể vờ như bình tĩnh, không có lấy một chút lo lắng, đứng thẳng lưng, chỉnh lại bộ suit trên người, nói bằng giọng thản nhiên: “Tác phẩm này là của Tống Duyên Khanh nhà chúng tôi. Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.”







“Thế cơ đấy? Vậy thì tôi mỏi mắt mong chờ.”







Tổng giám đốc Cao liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt.







Đúng lúc đó, thang máy đến đây.







Bốn người chúng tôi cùng nhau đi lên.







Đến tầng bảy, trong phòng họp đã có không ít người.







Tôi liếc nhìn đại khái, đều là những gương mặt lạ. Nhưng cũng có người quen.







Một người là Thư Thanh, một người là Lê Kiên.







Thư Thanh đến, tôi có thể hiểu được.







Lê Kiên là trợ lý của Lý Hào Kiệt.







Tôi không rõ lắm tại sao hắn lại đến đây nữa.







Cuộc họp bắt đầu vào lúc chín giờ. Bây giờ mới tám rưỡi.







Hai chúng tôi ngồi vào vị trí sửa sang lại đồ đạc. Đặng Tùng liên tục hỏi tôi: “Rốt cuộc cô có chắc không vậy? Có dám chắc không? Nếu cô làm tôi mất mặt thì tôi sẽ sa thải cô đấy nhé!”







“Yên tâm đi sếp Đặng. Tác phẩm là của tôi. Tôi không sao chép ai cả.”







Ngoài những lời này ra, tôi không biết phải nói gì với Đặng Tùng nữa.







Cuối cùng cũng tới chín giờ.







Lê Kiên đứng dậy, đi đến chính giữa phòng họp nói: “Chào mọi người. Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Lý, tên tôi là Lê Kiên. Sáng nay tổng giám đốc Lý có việc nên tôi sẽ tạm thời phụ trách cuộc họp lần này.”







Đặng Tùng và tổng giám đốc Cao, cùng với Thư Thanh và những người khác đều rất khách khí với Lê Kiên.







Cuộc họp vừa bắt đầu, Lương Vũ Hạnh lập tức vội vã mở laptop của mình ra, sau đó bắt đầu triển lãm bản thảo của mình cùng với mô hình 3D trên máy tính.







Thấy những thứ đó, tôi không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.







Rõ ràng bản thảo là do cô ta vẽ, nhưng mô hình mà cô ta triển lãm lại giống hệt của tôi. Điểm tiếp nối cũng giống như đúc.







Có thể nói là cô ta đã lấy được tài liệu gốc của tôi thông qua con đường nào đó.







Điều này đồng nghĩa với việc đã không chỉ là sao chép nữa rồi.