Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 150: Yêu tiền của anh hay là yêu con người anh




“Anh gọi cô ta đến à?” Tống Cẩm Chi liếc xéo Tống Cẩm Dương một phát, vẻ mặt đầy bất mãn.







“Anh đâu có đâu.”







Tống Cẩm Dương lắc đầu.







Ông ta nhìn tôi, khó hiểu hỏi: “Tống Duyên Khanh, cô tới đây làm gì?”







“Tôi à?” Tôi nhìn họ bằng ánh mắt xa lạ, nói: “Các người tới làm gì thì tôi cũng tới làm cái đó!”







Xem ra, họ đều muốn giấu tôi chuyện này.







“Cô…”







Tống Cẩm Dương nhìn tôi, vẻ mặt bực bội.







Có vẻ là muốn đuổi tôi đi.







Lúc này, một bác sĩ ôm cặp tài liệu đi tới, thấy mấy người chúng tôi, hỏi: “Đều đến đủ rồi hả? Đến đủ rồi thì tôi nói nhé.”









Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi liếc tôi một cái. Mặc dù ánh mắt hai người có chứa bất mãn, nhưng cũng không thể gây chuyện trước mặt bác sĩ.







Bác sĩ mở cặp tài liệu trong tay ra, đọc sơ qua thời gian Tống Tuyết nhập viện, thời gian hôn mê, cùng với những số liệu khác.







Cuối cùng tuyên bố chết não.







Sau khi tuyên bố xong, bác sĩ nhìn chúng tôi nói: “Các anh chị hãy trở về thương lượng khi nào tắt máy hô hấp.”







Tắt máy hô hấp? Thế không phải là Tống Tuyết sẽ chết sao?







“Tôi không đồng ý!”







Tôi lên tiếng đầu tiên.







Tôi không đồng ý, kiên quyết không đồng ý!







Lương Khanh Vũ vừa chết, bây giờ nếu ngay cả Tống Tuyết cũng chết, tôi mất đi hai người quan trọng thì tôi không thể tiếp nhận được!







Tống Cẩm Chi liếc xéo tôi một phát: “Chỗ này là nhà họ Tống. Cô căn bản không coi là người nhà họ Tống, có chỗ cho cô chõ mồm vào sao?”







“Nếu tắt máy hô hấp thì bà nội sẽ chết mất!”







Tôi nhìn Tống Cẩm Chi.







“Mẹ đã chết từ lâu rồi, chẳng qua là nội tạng vẫn còn hoạt động thôi! Bà ấy đã là người thực vật rồi! Cô có hiểu người thực vật là gì không hả?” Tống Cẩm Chi nói.







Bác sĩ thản nhiên nhìn chúng tôi cãi nhau, chỉ dặn một câu “Chú ý giữ im lặng” rồi bỏ đi.









Chắc hẳn hắn đã quen với chuyện này rồi.







Tôi cũng biết người thực vật có nghĩa là gì, nhưng tôi vẫn không cam lòng: “Nhưng mà… Không phải là có rất nhiều tin tức về người thực vật hôn mê nhiều năm, cuối cùng vẫn tỉnh lại đó sao?”







“Tin tức?” Tống Cẩm Chi lập tức bật cười: “Có phải là khi nói ra hai chữ này, ngay cả chính cô cũng cảm thấy buồn cười không hả? Nếu không phải hiếm thấy thì có thể đưa lên tin tức được sao?”







Nói rồi, bà ta lại nhìn về phía Tống Cẩm Dương: “Anh hai, anh không nói gì hết sao? Bây giờ nhà họ Tống thế nào, anh biết rõ hơn em mà đúng không? Một ngày tốn mấy triệu, một tháng gần cả trăm triệu, chúng ta còn có thể chống chọi được trong bao lâu đây?”







“… Nhưng mà cũng không thể đóng máy hô hấp ngay hôm nay được!”







Tống Cẩm Dương im lặng thật lâu rồi mới nói.







Như thể phải hạ quyết tâm rất lớn mới nói được những lời này vậy.







Nhưng không thể thay đổi được sự lạnh lùng tuyệt tình trong lời nói của ông ta.







“Vậy thì khi nào mới tắt đây? Nhất định phải tắt trong tháng này. Nếu không thì tôi không trả tiền đâu.”







Tống Cẩm Chi khoanh tay trước ngực, bày tỏ nói được thì làm được.







Tống Cẩm Dương cáu kỉnh nói: “Về nhà rồi thương lượng đi.”







Nếu họ bàn bạc ngay trước mặt tôi thì chắc chắn tôi sẽ can ngăn.







Cho nên phải né tránh tôi.







Tống Duyên Minh nhìn họ cãi nhau, cũng khuyên nhủ: “Cô, ba, xe đến trước núi tất có đường. Nếu chúng ta vội vã tắt máy hô hấp như vậy, lỡ như bà nội có thể tỉnh lại thật thì chẳng lẽ hai người sẽ không hối hận sao?”







Lời nói của chị ta khiến tôi giật nảy mình.







Nhưng ngẫm lại, cũng không bất ngờ cho lắm.







Dù sao thì Tống Duyên Minh vẫn luôn là một đóa hoa sen trắng như thế mà.







Tuy không biết trong lòng chị ta nghĩ gì, nhưng luôn nói những lời rất êm tai.







Tống Cẩm Dương nhìn chị ta, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Nếu là trước kia thì thôi, nhưng bây giờ tình hình nhà mình thế nào, con cũng biết chút ít rồi đó.”







“Đúng đấy. Không thì cháu bảo Lý Hào Kiệt của cháu chi tiền đi. Dù sao thì tí tiền đó đối với cậu ta mà nói cũng chẳng đáng là bao đâu.”







Tống Cẩm Chi đứng bên cạnh nói mát.







Nhắc tới Lý Hào Kiệt, Tống Duyên Minh lộ vẻ ngượng nghịu: “Cháu… Cháu sẽ nói với anh ấy thử xem. Nhưng cháu cảm thấy làm thế không ổn lắm đâu. Dù sao cũng là chuyện nhà mình mà.”







“Cũng đúng. Không thì thôi đi, bảo cậu ta đầu tư cho Tống Thị thì hơn. Bây giờ Tống Thị đang cần tiền, chút việc cỏn con thế đừng để nó chiếm mất một ơn huệ.”







Tống Cẩm Chi nói.







Biểu cảm của bà ta rất đương nhiên.







Nhưng tôi nghe lại nổi giận.







Chút việc cỏn con?







Mạng sống của Tống Tuyết, trong mắt bà ta chỉ là việc cỏn con thôi…







“Số tiền này, tôi cũng sẽ nghĩ cách.”







Dù gì đi nữa tôi cũng sẽ không cho phép họ tắt máy hô hấp của Tống Tuyết.







Ba người họ đều nhìn về phía tôi, vẻ mặt khác nhau.







Nhất là Tống Cẩm Chi, vẻ mặt như xem trò hay, cười nó: “Được thôi, Tống Duyên Khanh, tôi chờ xem cô chi tiền.”







Nói rồi bỏ đi luôn.







Tống Cẩm Dương liếc tôi một cái, cũng rời đi.







Nhất thời, ở đây chỉ còn lại tôi và Tống Duyên Minh.







Tôi muốn đi, lại nghe Tống Duyên Minh ở đắng sau nói: “Hay là để tôi đi hỏi mượn anh Lý chút tiền đi.”







Tôi dừng chân, nhìn chị ta, hỏi bằng giọng khó hiểu: “Chẳng lẽ chị không có tiền à?”







Tống Duyên Minh hơi ngượng ngùng, lắc đầu nói: “Không có. Gần đây tôi đi xem lại ghi chép ngân hàng, mấy năm qua, đều là anh Lý gửi tiền cho tôi hằng tháng. Thẻ tín dụng mà tôi dùng cũng là anh Lý cho.”







“…”








À, thì ra là thế.







Lý Hào Kiệt có bản lĩnh thật đấy.







Vừa thả thính tôi, lại vừa nuôi Tống Duyên Minh.







Không biết vì sao, trong lòng tôi lại rất tức giận.







Tôi liếc xéo Tống Duyên Minh: “Chính cô có tay có chân, tại sao không tự đi kiếm tiền đi?”







“Tôi…” Tống Duyên Minh e thẹn nói: “Tôi chẳng biết gì cả, có phải cô không biết đâu mà. Hồi học đại học, có mấy bài tập là cô làm giúp tôi. Tôi mà ra ngoài đi làm, tiền lương một tháng còn chưa đủ để mua một món quần áo ấy chứ.”







Cũng đúng.







Chị ta nói không sai. Chị ta chẳng biết làm gì cả, chắc chắn cũng không kiếm được đồng nào đâu.








“Thế chị định để cho Lý Hào Kiệt nuôi mãi thế à? Nếu có ngày anh ta không nuôi chị nữa thì sao?”







“Anh Lý không làm thế đâu.”







“Tại sao?”







Tôi không hiểu tại sao Tống Duyên Minh lại nói một cách chắc nịch như thế.







Tôi không bao giờ hiểu được khúc mắc giữa họ.







“Tôi…” Tống Duyên Minh liếc nhìn tôi một phát, ánh mắt hơi phức tạp. Xoắn xuýt cả buổi rồi mới nói: “Dù sao thì không bao giờ đâu, chắc chắn anh ấy sẽ vẫn nuôi tôi.”







“Thế chị yêu tiền của Lý Hào Kiệt, hay là yêu con người anh ta?”







Tôi muốn hỏi câu này từ lâu lắm rồi.







Chẳng qua trước đó quan hệ giữa tôi và Tống Duyên Minh rất căng thẳng, cho nên không có cơ hội.







“Tôi yêu hết.”







Quả nhiên Tống Duyên Minh khiến tôi rất bất ngờ.







Chị ta nói xong rồi bỏ đi.







Cũng không nói nhờ tôi giữ bí mật cho chị ta các thứ, như thể mấy chuyện này cũng không quan trọng với chị ta.







Ăn chắc rằng dù sao thì Lý Hào Kiệt cũng sẽ yêu chị ta thôi.







Tống Duyên Minh mất trí nhớ thật hay là mất trí nhớ giả đây?







Tôi càng ngày càng không hiểu nổi.







Tôi rời khỏi bệnh viện, không về nhà mà đến phòng môi giới nhà đất, muốn tìm hiểu xem căn hộ của tôi bây giờ giá trị bao nhiêu tiền.







Môi giới báo giá gần năm trăm tỷ, nhưng không thể cam đoan rằng có thể bán được ngay lập tức.







Còn hai ngày nữa tôi phải đi tham dự trận chung kết cuộc thi thiết kế rồi, không biết sẽ đi bao lâu.







Trong khoảng thời gian này, nếu căn hộ được bán đi thì tôi cũng không thể trở về.







Số tiền năm trăm tỷ này, tôi cũng không yên tâm mà giao hết cho môi giới làm giúp tôi được.







Tôi suy nghĩ mãi. Lúc về nhà, tôi tìm được phương thức liên hệ với Tống Cẩm Chi. Tôi không gọi điện thoại cho bà ta mà kết bạn wechat trước.







Sau khi bà ta đồng ý, tôi bèn gửi video điện thoại mà Tống Tuyết đã gọi trước khi làm phẫu thuật ở bệnh viện cho bà ta.