Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 174: Trong mắt tôi, em vẫn là một đứa trẻ




Lúc tôi tháo mắt kính xuống, tôi bỗng nhiên cảm thấy Lý Trọng Mạnh dường như có gì đó khác thường.







Khuôn mặt của người đàn ông ấy sắc nét, sống mũi cao, đôi môi mỏng.







Bởi vì đã say giấc, khóe miệng không thể nở nụ cười, nhìn anh ta vô cùng lạnh lùng.







Lúc tôi lặng lẽ nhìn anh ta, người đàn ông bỗng nhiên mở mắt ra!







Lúc anh ta nhìn về hướng tôi, cả người tôi bỗng lạnh toát.







Không biết có phải nghĩ sai rồi không, lúc người đàn ông ấy tỉnh dậy lại tràn đầy sự tàn bạo!







Tôi bỗng lùi lại phía sau.







Tay chống xuống đất, rồi ngồi xuống.







“Cạch” một tiếng.









Tôi đoán một hồi sau tôi mới nhận ra được là tiếng gì.







Lý Trọng Mạnh vuốt mặt, hơi nhăn mặt lại, hỏi tôi, “Có nhìn thấy kính của tôi không?”







Tôi nhấc mông lên, tìm kiếm.







Tìm thấy một chiếc kính kim loại, cầm lên rất nhẹ.







Với trọng lượng đó rõ ràng chỉ có một gọng kính, tôi tìm lại, và nhanh chóng tìm thấy những mảnh kính.







Lý Trọng Mạnh từ đầu đến cuối đều nhìn tôi bằng một khuôn mặt với biểu cảm cười nhạt, vì vậy tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng, rồi đưa những mảnh kính và gọng kính vào tay anh ta, ngại ngùng nói, “Xin lỗi, tôi vốn dĩ thấy kính của anh sắp rơi xuống nên định tháo kính ra giúp anh.”







Lý Trọng Mạnh cúi đầu xuống kiểm tra lại chiếc kính của mình, xác nhận không thể dùng được nữa, nhăn mặt, “Chiếc kính này tôi cũng đeo nhiều năm rồi, cũng có nhiều tình cảm với nó.”







“Tôi xin lỗi.” Anh ta nói vậy, tôi lại càng cảm thấy có lỗi, vội vàng nói, “Hay là tôi đi chọn cho anh chiếc kính giống y hệt như vậy nha.”







“Chiếc kính này từ mấy năm trước rồi, chắc chắn không còn sản xuất nữa.”







Lúc Lý Trọng Mạnh nói, ánh mắt nghiêm nghị mà tôi rất ít khi chứng kiến.







Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao lại giúp anh ta tháo kính xuống, người ta có ý tốt muốn an ủi tôi, tôi lại ngồi vỡ kính của anh ta...







Lúc trong lòng tôi vẫn đang bối rối, Lý Trọng Mạnh bỗng nhiên đưa tay lên đặt lên đầu tôi, xoa nhẹ mái tóc, “Nếu như em đi chọn cùng tôi, tôi sẽ tha lỗi cho em.”







“Á?”











Tôi ngẩng đầu lên, lúng túng nhìn anh ta.







“Không muốn đi?”







“Muốn! Muốn!”







Tôi gật đầu lia lịa.







Lý Trọng Mạnh nở nụ cười, đứng dậy, sửa soạn lại bộ đồ trên người rồi nói, “Em đợi tôi đi thu đồ ở ngoài, rồi chúng ta đi.”







“Để tôi đi.”







Xem như là lấy công chuộc tội vậy.







Tôi vội vàng chạy ra bên ngoài thu đồ, gấp lại cẩn thận, rồi mới đưa cho Lý Trọng Mạnh, anh ta bước vào một căn phòng khác, sau khi treo xong quần áo mới bước ra ngoài.







Cầm chìa khóa và nói, “Đi thôi, đi chọn kính.”







Tôi thấy Lý Trọng Mạnh định lái xe, liền có chút lo lắng, “Anh, anh không có kính cũng có thể lái xe sao? Hay là chúng ta gọi xe đi.”







“Em sợ à?”







Lý Trọng Mạnh quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt như nhìn thấu tôi.







Tôi gật đầu.







Anh ta đưa tay ra xoa xoa mái tóc tôi nói, “Đừng sợ, tôi không bị cận thị.”







Lúc này tôi mới yên tâm bước lên xe của anh ta.







Căn nhà này nằm ở ven thành phố Vĩnh An, không được xem như trung tâm thành phố, nhưng cũng không phải ngoại ô, ở một căn nhà yên tĩnh giữa sự tấp nập như này, giá cả chắc chắn cũng không rẻ.







Câu hỏi này chỉ nằm trong tâm trí tôi mà không nói thành lời.







Thấy Lý Trọng Mạnh lái xe một cách thành thục mọi con đường trong thành phố, lúc này tôi mới tin anh ta thật sự không bị cận thị, không kiềm chế được mà hỏi, “Anh không bị cận thị, tại sao lại đeo kính?”







Lý Trọng Mạnh vẫn chuyên tâm lái xe.







Dường như không nhe thấy câu hỏi của tôi.







Tôi vốn dĩ không để ý, cũng không có ý định hỏi lại lần nữa, thì người đàn ông ấy bỗng nhiên trả lời, “Nhìn vẻ ngoài của tôi có vẻ hung dữ, nếu như không đeo kính chắc có thể sẽ hù những đứa trẻ khiến chúng sợ hãi.”








“Những đứa trẻ?”







“Đúng vậy, trong mắt tôi em vẫn là một đứa trẻ.”







Đúng lúc đèn đỏ, Lý Trọng Mạnh quay đầu lại nhìn tôi, thật sự như những gì anh ta nói, khi không đeo kính mặc dù mắt anh ta cong cong, khóe miệng nở nụ cười, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác xa lạ, không dễ tiếp cận.







Tôi có chút không phục liền nói, “Anh chẳng qua cũng chỉ lớn hơn tôi một chút, có tư cách gì mà nói tôi là trẻ con?”







“Em 25 tuổi, tôi 36 tuổi, khi tôi học hết tiểu học em mới bắt đầu ra đời, vì vậy trong mắt tôi, em chính là một đứa trẻ.”







Lý Trọng Mạnh nói một cách tự nhiên.







Tôi chau mày, không thể tìm được lý do gì để có thể phản bác lại.







Nhưng mà nghĩ lại lúc còn nhỏ khi ở cô nhi viện, những cô giáo ở trong đó thường nói với tôi, “Khi em lớn lên, phải biết chăm sóc những người nhỏ tuổi hơn em.” “Em đã mười tuổi rồi, phải giúp các em giặt quần áo.”







Cứ như vậy, còn rất nhiều.







Từ khi tôi có thể nhớ được, tôi đã có thể giặt đồ, và chăm sóc những em bé nhỏ tuổi hơn.







Cô giáo vẫn luôn nói tôi là một đứa trẻ trưởng thành, phải làm những gì.







Nhưng trước giờ chưa ai nói tôi là một đứa trẻ.







Tôi lúng túng nhìn anh ta.







Lúc này đèn đường đã chạy sang màu xanh, Lý Trọng Mạnh nhìn về phía trước, tay vỗ vai tôi, “Em có thể xem tôi như trưởng bối, trước mặt tôi có thể là một đứa trẻ.”








Lời nói của Lý Trọng Mạnh thật sự đâm trúng trái tim tôi.







Ngày hôm đó tôi đi cùng anh ta đi chọn kính, sau đó anh ta lại đưa tôi đi ăn cơm.







Lúc rời đi, có một cặp đôi yêu nhau mặc đồng phục trường cấp ba trước cổng trung tâm mua sắm, cô gái nói muốn bóng bay, cậu con trai liền đi mua cho cô một quả bóng bay.







Tôi chỉ nhìn vậy.







Lý Trọng Mạnh lại chạy đi mua cho tôi một quả!







Lúc anh ta trả tiền, tôi vội vàng chạy theo nói, “Anh mua cái này làm gì?”







“Cho em bé.” Lý Trọng Mạnh vừa nói, vừa đưa quả bóng bay vào tay tôi, nở nụ cười, “Em bé, hãy cầm lấy nào.”







Tôi lúng túng nhìn anh ta.







Có lúc cũng thất thần.







Không biết có phải là vì hôm này Lý Trọng Mạnh không đeo mắt kính hay không, nhưng tôi cảm thấy lúc này anh ta như có một loại ma lực.







Khiến tôi cảm thấy những lúc ở bên cạnh anh ta đều rất vui.







Tôi đem theo quả bóng bay đi về nhà.







Sáng sớm hôm sau, khi tôi mở mắt nhìn thấy quả bóng bay, tâm trạng bỗng trở nên tuyệt hơn rất nhiều.







Lúc tôi ăn bữa sáng ở nhà ăn của công ty, Vương Thanh Thanh nhìn thấy tôi từ xa, liền bê chiếc khay đặt bên cạnh tôi.







Sau khi ngồi xuống liền bí mật nói, “Tống Duyên Khanh, trong chung kết cuộc thi đã xảy ra chuyện gì, mà vừa kết thúc, cả hai vị “đại thần” lại đều rời khỏi.”







“Cái gì?”







Nghe những lời cô ta nói thật không hiểu gì cả.







Vương Thanh Thanh thấy tôi không hiểu gì, liền chau mày nói, “Á? Cô vẫn không biết sao? Hôm qua công ty đã thông báo, Lương Vũ Hạnh đã bị đuổi việc rồi.”







“Bị đuổi việc?” Chuyện này đối với tôi mà nói giống như một quả bom vậy! Tôi vội vàng hỏi, “Tại sao?”







“Không biết.” Vương Thanh Thanh lắc đầu, “Nói là vì đã vi phạm quy tắc trong trận chung kết, lần này đến giám đốc Cao cũng không thể đứng ra giúp cô ta nữa.”







Vi phạm quy tắc trong trận chung kết?







Đã vi phạm điều gì?







Tám mươi phần trăm là chuyện của Đào Nhi!







Vậy bị đuổi việc chẳng phải xem thường cô ta quá rồi sao?







Vương Thanh Thanh nhìn biểu cảm của tôi, lập tức hứng thú, “Oa, quả nhiên cô biết, mau nói cho tôi là chuyện gì đi.”







Lúc tan làm ngày hôm đó, tôi đi đến tập đoàn Hào Thiên.







Lúc tôi đang do dự có nên đến gặp Lý Hào Kiệt không, liền nhìn thấy Dương Trung từ tòa nhà bước ra.







Anh ta nhìn thấy tôi liền chủ động chào hỏi, “Cô Tống.”