Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 98: Tung ảnh lên mạng




Tôi nhìn thoáng qua Lương Khanh Vũ. Anh gật đầu, tôi mới nhận cuộc gọi, và còn mở loa ngoài.







Đầu dây bên kia là bệnh viện của thị trấn ở quê của Lương Khanh Vũ, đối phương nói cho chúng tôi rằng mẹ của Lương Khanh Vũ đã uống thuốc trừ sâu, hiện đang được cấp cứu!







Khi người ta nói xong, Lương Khanh Vũ lập tức phóng tới phía cửa, không hề quay đầu lại!







Tôi cũng đuổi theo sau. Chẳng qua tôi vọt tới quầy quản lý bên cạnh trả thẻ lên máy bay cho anh, hơn nữa còn tỏ rõ rằng chúng tôi không đi nữa, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ tới lấy hành lý sau.







Khi tôi chạy ra ngoài thì đã không còn thấy bóng dáng Lương Khanh Vũ đâu.







Tôi gọi điện cho anh.







Một lúc lâu sau, Lương Khanh Vũ mới nghe máy. Anh nói rằng anh đang trên taxi, hơn nữa còn mua vé của chuyến tàu hỏa gần nhất.







Anh nói xong, còn bổ sung thêm: "Em không cần phải đi đâu."







"Có chứ." Tôi quả quyết.









Chuyện này liên quan tới tôi, tôi phải đi chứ.







Vả lại nếu nhỡ mẹ Lương Khanh Vũ có gì bất trắc, sợ rằng tôi sẽ phải áy náy cả đời này.







May là vì tôi và Lương Khanh Vũ một trước một sau lên xe. Khi đến nhà ga, tôi vừa xuống xe thì đã thấy anh đang ở phía trước.







Tôi đuổi theo.







Thấy tôi, Lương Khanh Vũ tỏ ra ân hận: "Xin lỗi, anh không ngờ mẹ lại kích động đến thế."







"Không, bác ấy yêu anh thôi." Tôi khẽ nói: "Em thật hâm mộ anh vì có người mẹ yêu thương anh như vậy."







Tuy lúc này thoạt trông tình yêu của mẹ đó có vẻ dị dạng.







Tôi và Lương Khanh Vũ đi tàu hỏa tới thị trấn nhỏ quê hương anh, xuống tàu rồi lập tức thuê xe chạy thẳng tới bệnh viện.







Lúc đi vào, ba của anh đang ngồi trên hành lang.







"Ba." Lương Khanh Vũ lao tới.







Ban đầu ba anh cho rằng chỉ có mình anh tới đây, ông lau nước mắt rồi nói: "Con à, con đã tới rồi! Nếu muộn chút nữa, có khi con còn chẳng được nhìn mặt mẹ con lần cuối!"







Lời của ông khiến lòng tôi giật thót.











"Con chào bác..."







Tôi đứng một bên, lên tiếng chào hỏi.







Lúc này ba Lương Khanh Vũ mới nhận ra là tôi cũng ở đây, khuôn mặt đau buồn kia bỗng biến thành tức giận, ông đứng dậy giơ nắm đấm định đánh tôi!







Lương Khanh Vũ sợ tới mức vội vàng lắc người giúp tôi chặn ba anh lại!







Cha Lương Khanh Vũ tức tới đôi mắt đỏ ngầu. Tuy bị Lương Khanh Vũ chặn lại, nhưng ông vẫn to tiếng mắng mỏ tôi: "Tại con hồ ly tinh mày đi quyến rũ con tao, làm cho nó dẫn mày ra nước ngoài! Do mày cả!"







"Ba à, không liên quan tới cô ấy đâu."







Lương Khanh Vũ ôm lấy ba mình.







Nhưng lúc này mẹ anh đang gặp nguy hiểm về tính mạng, nên ba hoàn toàn không thèm nghe, ông chỉ vào tôi mắng tiếp: "Bây giờ mày bị nó câu hồn rồi, còn biết nghe lời ai nữa! Lần trước nó tới chơi, tao đã cảm thấy nó với cái khuôn mặt quyến rũ này chẳng phải loại đàn bà đứng đắn gì!"







"Ba, xin ba đừng nói nữa!"







Lương Khanh Vũ cản không cho ba mình nói tiếp.







Nhưng ba anh càng lúc càng kích động.







Tôi nhìn bọn họ, bỗng cảm thấy hoảng hốt, bắt đầu nghi ngờ người mà tôi gặp lúc tết vừa rồi thực sự là hai người này à? Vì sao chỉ một thời gian ngắn ngủi thôi, thái độ của bọn họ với tôi đã thay đổi 180 độ như thế này...







Ba Lương Khanh Vũ bị anh cản lại, cuối cùng ông ngồi xuống ghế, nhưng vẫn nói: "Khanh Vũ, ba nói cho con biết, nếu mẹ con mà chết ở đây, ba sẽ cho con này chôn cùng, có phải ngồi tù ba cũng không sợ!"







"Không, mẹ sẽ không sao đâu."







Lương Khanh Vũ vỗ lên tay ba, an ủi ông.







Tôi nhìn thấy rõ vẻ khó xử trên khuôn mặt anh.







Chúng tôi ngồi trên hành lang trước phòng cấp cứu được tầm nửa tiếng, đèn trên phòng cấp cứu tắt.







Bác sĩ đi ra. Lương Khanh Vũ đứng dậy đầu tiên, hỏi: "Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?"







Bác sĩ nhìn Lương Khanh Vũ, rồi nhìn tôi và ba anh đứng đằng sau, thở dài đáp: "Đã cứu sống rồi, nhưng cần nằm tĩnh dưỡng, trong một thời gian ngắn khó mà xuống giường được."







"Chúng tôi sẽ chăm sóc mẹ thật tốt!"








Lương Khanh Vũ hứa hẹn.







Nghe bác sĩ nói vậy, trái tim vốn treo cao của tôi cũng về lại chỗ cũ, không thì tôi thật sự không thể sống nổi nữa.







Sau đó mẹ Lương Khanh Vũ được đưa sang phòng bệnh. Lương Khanh Vũ và ba đi theo, tôi thì bị ba anh chặn ở ngoài.







Tôi chỉ có thể chờ ở bên ngoài.







Đến buổi tối, Lương Khanh Vũ đi ra, thấy tôi đứng ngoài cửa bèn nói: "Tối hôm nay anh ở đây với mẹ, em ra khách sạn ngủ trước nhé."







"Vâng."







Tôi gật đầu, hỏi han: "Tình hình bác bây giờ thế nào rồi ạ?"







Lương Khanh Vũ tỏ vẻ khó xử, lắc đầu: "Không tốt lắm, chẳng qua muốn phục hồi thật sự cần một quá trình."







"Vậy là tốt rồi."







Tôi quay người định đi, lại nghe Lương Khanh Vũ nói theo từ phía sau: "Xin lỗi em, có lẽ chuyện đi nước ngoài phải trì hoãn rồi..."







Tôi biết nỗi khó xử của anh, lúc này tâm tư của tôi không nằm ở chuyện ra nước ngoài.







Tôi lắc đầu, quay người lại nói: "Không, không đi nữa, người nhà quan trọng hơn."







Tối hôm đó khi ở khách sạn tôi đã nghĩ rất nhiều. Tôi cảm thấy rằng tôi và Lương Khanh Vũ không thể ích kỷ được.







Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sáng hôm sau tôi mua vé tàu hỏa trở lại Vĩnh An.







Trước khi đi, tôi gửi tin nhắn cho Lương Khanh Vũ, nói cho anh rằng: "Em về Vĩnh An đây, anh hãy xử lý tốt việc nhà đi nhé."







Chuyện khác thì tôi không nói, bởi tôi nghĩ rằng anh cũng biết.







Tôi trở lại Vĩnh An, vì lúc trước tôi đã xin nghỉ việc, lại không tìm được việc mới nên tôi đành phải liên hệ quán cà phê lúc trước.







May là bọn họ đang tuyển nhân viên.







Tôi về được tầm mấy ngày thì nhận được tin nhắc của ba Lương Khanh Vũ.







Ông xin tôi đừng tới gần Lương Khanh Vũ nữa.







Hiện giờ mẹ Lương Khanh Vũ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nếu tôi lại quay về, chắc chắn sẽ là một đòn giáng mạnh vào gia đình anh.







Tôi đồng ý.







Có lẽ là trùng hợp, hôm đó khi về nhà, tôi thấy Tống Duyên Minh ở khu nhà của mình.







Chị ta thấy tôi thì sợ hãi như thấy ma: "Không phải cô ra nước ngoài rồi à?"







"Chị còn sống thoải mái như vậy, sao tôi lại bỏ đi cho được?"







Tôi nhìn chị ta, cười lạnh.







Thực ra lúc này tôi không còn cố chấp về việc Tống Duyên Minh sống tốt hay không.







Nhưng Tống Duyên Minh lại không cho là như vậy, chị ta nhìn tôi với vẻ cảnh giác: "Mày có ý gì?! Tao nói cho mày biết, tốt nhất là mày mau xóa những bức ảnh đó đi! Nếu không, tao có thân bại danh liệt thì cũng kéo mày chịu tội cùng!"







Lúc Tống Duyên Minh nói, khuôn mặt chị ta trông thật dữ tợn.







Thực ra thi thoảng tôi lại thấy chị ta trên tivi. Bây giờ chị ta phải nói là xuôi chèo mát mái, tuy chỉ đưa ra một bộ tác phẩm thiết kế, nhưng lại được rất nhiều người ca ngợi.







Hơn nữa chị ta còn dựa vào tác phẩm này để đi tuần lễ thời trang Milan.







Nhưng sau tác phẩm đó, chị ta không còn làm gì khác. Tới bây giờ đã là tháng ba rồi mà chị ta chưa hề có ý định đưa ra bản thiết kế trang phục mùa hè gì cả.







Tôi đoán rằng chị ta định chơi trò thu tay đúng lúc, để vang danh nghìn đời.







"Được thôi." Tôi nhìn chị ta, khẽ cười: "Chúng ta là chị em tốt, sinh cùng ngày, nên nếu chết thì cũng phải chết cùng nhau chứ."







Bây giờ tôi chỉ có một mình, không có gì phải sợ.







Nhưng Tống Duyên Minh lại muốn nhiều thứ lắm.







Nghe xong những gì tôi nói, chị ta cười tỏ ra khinh thường: "Ai muốn chết cùng mày chứ, tao sắp làm bà Lý rồi, sẽ ở ngôi nhà xịn nhất, có ông xã đẹp trai và giàu có nhất thành phố Vĩnh An này. Đến lúc đó, tao sẽ có cách lấy ảnh chụp về thôi."







"Chị chắc chắn chứ?"







Tôi nhớ tới lời Lý Hào Kiệt đã từng nói. Xem ra Tống Duyên Minh hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện mà Lý Hào Kiệt đã làm.







Chẳng qua những điều này đều không quan trọng. Tôi lấy điện thoại ra, đăng quách một tin Weibo mà tôi đã soạn từ trước đó lên, để tránh đêm dài lắm mộng.