Thay Chị Lấy Chồng

Chương 316: Người phụ nữ bước xuống từ xe của lý trọng mạnh




Hay tay Lý Trọng Mạnh vẫn đặt trên vô-lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Nét mặt của anh ta chẳng thay đổi gì, cứ như thể không nghe thấy lời tôi vừa nói vậy. Tôi hơi căng thẳng, không biết có phải anh ta không nghe thấy hay không, nhưng kể cả vậy thì tôi cũng không có can đảm để nhắc lại câu đó một lần nữa. Hai tay tôi siết chặt viền áo, tôi không rõ từ khi nào mà mình trở nên nhát gan như vậy trước Lý Trọng Mạnh. Có lẽ là từ ngày tôi chứng kiến những họng súng đen ngòm ấy.

Xe đã gần tới vịnh Thịnh hoa, đến khi dừng lại, Lý Trọng Mạnh mới nhìn tôi, cởi đai an toàn cho tôi rồi đưa tay vuốt ve má tôi và cười, “Ừ, vậy đợt tới anh sẽ không đến đón em nữa.”

“Vâng.” Tôi vốn định nói cảm ơn, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước mà dằn hai chữ này xuống.

Tối hôm đó, Lý Trọng Mạnh vẫn ôm tôi ngủ và không làm chuyện gì như trước.

-

Bắt đầu từ hôm sau, tôi và Đào Nhi nhận thiết kế công trình ở khu du lịch, bắt tay vào sửa đổi bản vẽ của cả hai chúng tôi. Vì khu du lịch không chỉ có nội thất bên trong mà còn cả bên ngoài nữa. Theo như yêu cầu của Thời thị thì tôi phụ trách thiết kế cảnh quan.

Vì đây là sự kết hợp giữa hai thiết kế, tôi và Đào Nhi phải đồng bộ công việc với nhau, thế nên hai chúng tôi đều đi cùng nhau. Sáng thì cùng đi tối thì cùng về.

Vào một buổi tối của một tuần sau đó, chúng tôi tăng ca đến hơn mười giờ đêm mới hoàn thành xong giai đoạn đầu. Cũng vì lúc tối đang đà suy nghĩ nên cả hai chúng tôi đều bỏ bữa, giờ xong việc mới thấy đói rã người, thế là chúng tôi quyết định ra ngoài kiếm đồ ăn khuya. Nếu đã là cộng sự thì phải cùng nhau béo mới được.

Studio của Đào Nhi thuộc khu vực tòa nhà văn phòng, mọi cửa hàng ở gần đây đều đã đóng cửa, chúng tôi bèn bắt xe đến nơi phố thị sầm uất để tìm một tiệm đồ ăn. Chúng tôi ăn hơn một tiếng mới ra khỏi tiệm, vì trót ăn quá nhiều nên chúng tôi quyết định tản bộ một lát để tiêu cơm.

Khi hai chúng tôi đang đi trên lối cho người đi bộ thì có một chiếc xe Roll-Royces phóng qua rồi đỗ lại ven đường phía trước.

Tôi nhìn biển số xe theo bản năng...

Đúng là biển số xe của Lý Trọng Mạnh!

Tôi vội vàng túm lấy Đào Nhi trốn sang một bên.

Cửa xe mở ra, người bước xuống không phải Lý Trọng Mạnh mà là một người phụ nữ...

Giữa trời đông giá rét, người phụ nữ kia mặc một chiếc áo phao dày bên trên, còn phía dưới lại là váy ngắn cũn cỡn, khoe ra đôi chân vừa trắng vừa dài, cô ta đi một đôi cao gót đế nhọn. Ngay sau đó lại thêm một người phụ nữ khác ăn mặc không khác cô gái lúc trước bước xuống xe. Tôi đứng gần đó quan sát thì thấy có tổng cộng ba cô gái trên xe.

“Mấy cô này không lạnh hả?” Đào Nhi lầm bầm, hiển nhiên rằng cô ấy vẫn chưa biết tôi đang nhìn gì.

Sau khi ba cô gái kia xuống xe, tôi mới thấy được Lý Trọng Mạnh ung dung xuống cuối cùng. Anh ta vừa ra ngoài, ba cô gái kia vội vàng bu lấy!

“Tôi không nhìn lầm đấy chứ?” Đào Nhi dụi mắt.

Tôi lắc đầu, không biết vì sao nhưng khi thấy Lý Trọng Mạnh như vậy, tôi hoàn toàn không cảm thấy tức giận mà còn thở phào nhẹ nhõm nữa, giống như rốt cuộc cũng không còn áy náy vì bản thân không thể giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh ta.

Đào Nhi xác định là Lý Trọng Mạnh xong thì kéo tôi, “Đi nào! Tôi đi qua đó với cô!” Cô ấy nói xong thì định xông ra.

Tôi vội giữ lấy cô ấy và lắc đầu, “Thôi, tôi không qua đó đâu, anh ta có người giải quyết vấn đề sinh lý cho là tốt rồi.”

“Cô bị làm sao đấy hả? Lạc quan quá đà à?” Đào Nhi không hiểu nổi mà nhìn tôi.

Tôi cười, đứng đó mà trong đầu ngổn ngang suy nghĩ. Nếu bây giờ tôi vào đó và thấy mọi chuyện thì có phải tôi sẽ có lý do chính đáng để rời khỏi Lý Trọng Mạnh không? Hoặc là có lý do chính đáng để không lên giường với anh ta?

Tôi nghĩ vậy và nói với Đào Nhi, “Cô cứ về trước đi, tôi vào xem sao.”

“Tôi đi với cô.” Đào Nhi tưởng tôi vào đó quậy một trận ra trò với Lý Trọng Mạnh.

Tôi lắc đầu, “Không cần đâu, cô yên tâm, tôi rất vui khi anh ta đến đây, tôi sẽ không sinh sự gì đâu.”

Đào Nhi không muốn, cô ấy lo lắng cho tôi. Tôi phải khuyên hết nước hết cái cô ấy mới chịu đi. Chờ Đào Nhi lên taxi, tôi mới bước vào quán bar phía trước.

Tôi không biết Lý Trọng Mạnh ở tầng mấy, song theo như thân phận bây giờ của Lý Trọng Mạnh thì hẳn là tầng trên rồi. Cũng may đây không phải quán bar áp dụng chế độ thành viên nên không có ai cản tôi lại.

Tôi đi thẳng lên tầng ba, đang định lên tầng bốn thì bị nhân viên cản lại, “Xin lỗi cô, tầng bốn đã được bao hết rồi ạ.”

“Bao hết ư?” Tôi nhìn gã, dường như đã hiểu ra điều gì đó, bèn bình tĩnh nói, “Nhưng chính anh Lý là người bảo tôi đến.”

Gã nhân viên nhìn tôi, “Xin lỗi cô, không có người của ngài Lý dẫn đường thì không ai được phép lên tầng.”

Thái độ này chẳng khác nào nhân viên ở trung tâm Noah hôm ấy. Tôi đã gặp nhiều kẻ nói dối như vậy rồi, song bây giờ đã khác trước, giờ mọi người đều biết rõ rằng Lý Trọng Mạnh đang si mê tôi như điếu đổ.

Tôi đứng trước cửa, khoanh hai tay trước ngực rồi nói, “Gọi giám đốc của các anh tới đây xem anh ta có biết tôi hay không? Tôi và anh Mạnh sóng đôi xuất hiện trên tin tức mỗi ngày, không ngờ anh lại không biết tôi cơ đấy.”

Gã nhân viên nhìn tôi đầy nghi ngờ, dường như nghĩ ra gì đó, gã lấy điện thoại nội bộ ra gọi. Chưa đầy hai phút sau, giám đốc của nơi này chạy đến, sau khi nhìn thấy tôi, nghe tôi nói rằng Lý Trọng Mạnh là người gọi tôi đến, tuy hắn ta vẫn nghi ngờ lắm, song cũng không dám gọi điện thoại xác nhận nên chỉ đành cung kính đưa tôi vào.

“Anh Mạnh ở phòng bao nhiêu?” Tôi hỏi giám đốc.

Giám đốc nghe vậy thì mặt hơi tái, “Cô Sa, có thật là ngài Lý bảo cô tới đây không ạ? Cô đừng lừa tôi, bọn tôi đều là dân làm công ăn lương thôi, nếu cô làm ầm lên ở đây thì chúng tôi khó mà giữ được công việc.”

“Yên tâm, tôi đến đây là để làm ầm lên đấy.” Tôi cười nhạt với hắn ta.

“Thế ạ? Vậy cô, cô...” Giám đốc có vẻ cũng không biết nên khuyên tôi thế nào.

Dù sao thì trên tin tức gần đây, tình cảm giữa tôi và Lý Trọng Mạnh rất nồng nàn nên hắn ta không dám đắc tội tôi.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không làm khó các anh đâu.” Tôi hứa hẹn.

Dù sao tôi cũng đã đến tận đây rồi, giám đốc cũng không còn cách nào khác, cuối cùng đành nói cho tôi biết số phòng mà Lý Trọng Mạnh đang ở.

Sau khi Lý Trọng Mạnh công khai tài sản của mình thì đúng là ăn chơi khét tiếng luôn, bao cả tầng bốn của quán bar này nhưng chỉ sử dụng một phòng. Tôi đi tới căn phòng cuối cùng hành lang, chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng cười gợi tình của phụ nữ vọng ra.

Giám đốc đứng cách tôi vài bước chân.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra. Tôi giật mình sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng. Thú thật rằng trước khi tôi mở cửa đã có vô số tưởng tượng về tình huống trong phòng, nhưng với những gì hiện ra trước mắt, tôi nghĩ nó còn vượt xa tưởng tượng của tôi nữa.

Bao phủ căn phòng là ánh đèn mờ tối mông lung, trong phòng có một chiếc sô pha rất dài cũng rất to, trước sô pha là màn hình cực lớn đang chiếu phim không phù hợp cho trẻ vị thành niên. Lý Trọng Mạnh ngồi chính giữa sô pha, xung quanh anh ta không chỉ có ba cô gái vừa rồi, mà còn vài người phụ nữ khác. Những cô gái ấy đều ăn mặc hở hang, đang vây quanh người Lý Trọng Mạnh.